MỆNH PHƯỢNG HOÀNG

“Về sau, Thái hậu vội vã muốn đưa ả ta tới Bắc Tề, e là cũng bởi việc này, Thái hậu s sẽ gây bất lợi cho các cơ thiếp vào phủ mai sau.” Ngọc Tiệp dư lắc đầu: “Nhưng sau khi Phất Hy tới Bắc Tề, tần thiếp cũng không thể mang thai được nữa. Ha!” Nàng ta cay đắng bật cười, nhỏ giọng nói: “Một cơ thiếp không quyền không thế như tần thiếp còn có thể làm gì? Nỗi đau khổ như vậy chỉ có thể nuốt vào trong lòng, dẫu có nói ra cũng chẳng ai tin. Nương nương…”

Đột nhiên nàng ta ngẩng đầu gọi ta, cười thê lương: “Bây giờ, người có tin không?”

Ta nhất thời ngây người, ta muốn tin, nhưng Phương Hàm, người mà ta tin tưởng đến thế cũng có thể giấu tâm tư khác trước mặt ta, huống chi đây chỉ là lời nói từ một phía của Ngọc Tiệp dư? Ha, những điều này, nàng ta có lừa dối hay không thì có liên quan gì đến ta? Thứ nàng ta muốn chẳng qua chỉ là Dao phi phải chết. Chỉ như vậy mà thôi!

Ta im lặng không đáp nhưng Ngọc Tiệp dư cũng không buồn bã. Đưa tay lau giọt lệ bên má, khẽ hít một hơi, nàng ta lại nói tiếp. “Năm đó Phất Hy hại tần thiếp rơi xuống nước, mất đi đứa con, tần thiếp vốn cũng muốn khiến ả ta chết chìm ở Quỳnh đài, cũng coi như ăn miếng trả miếng. Vị trí đó rất tốt, một khi đèn trên vũ đài tắt, nơi đó gần như tối đen, không nhìn thấy gì cả, nhưng không ngờ mạng ả ta lại lớn đến vậy!”

Lúc này ta mới càng khẳng định, người cưa gãy cột trụ quả thật chính là nàng ta, Ngọc Tiệp dư.

Bỗng nhiên nàng ta cúi đầu, ánh mắt đặt trên đôi tay mình, dừng lại rất lâu. Ta không kìm được, cúi đầu nhìn, tay nàng ta thật đẹp, ngón tay thon dài, móng tay xinh xắn, màu phấn hồng. Ta xưa nay không dùng phẩm làm từ cánh hoa để vẽ màu, ta luôn cả thấy quá phiền phức nhưng màu sắc và hoa văn trên móng tay Ngọc Tiệp dư thật hoàn hảo. Ta không kìm được, đưa tay nắm lấy tay nàng ta, nói nhỏ: “Tỷ tỷ, rất đẹp!”

Dường như nàng ta không tập trung, một lúc sau mới ngước mắt, hỏi: “Rất đẹp sao?” Khi nói câu này, trong ánh mắt nàng ta dần hiện lên tia sáng, cảm giác rạng ngời song lại khiến ta không khỏi có chút hoảng sợ. Nàng ta lại cười, nói: “Đẹp hơn nữa thì cũng chẳng còn bao lâu để ngắm nhìn. Nếu không phải vì lần đó ngã xuống nước sảy thai, sức khoẻ của tần thiếp cũng sẽ không yếu ớt như vậy.” Lúc nói tới điều này, ánh sáng trong đôi mắt nàng ta dần trở nên ảm đạm.

Lúc này ta mới kinh hãi, còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, bóng dáng gầy yếu đó như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng sẽ ngã xuống, hóa ra là vì như vậy!

Nắm chặt tay nàng ta, ta nói: “Hãy nói những lời hôm nay tỷ giãi bày với bản cung cho Hoàng thượng nghe, Hoàng thượng nhất định sẽ lấy lại công bằng cho tỷ.” Khi nói lời này, trái tim ta như bị thít lại.

Chuyện xảy ra đã nhiều năm rồi, tất cả mọi chứng cứ đều đã biến mất, những người liên quan khi đó, Dụ Thái phi đã phát điên, Thái hậu dẫu biết song ngày đó không nói, giờ đây chắc chắn cũng sẽ không nói ra, huống chi bây giờ Ngọc Tiệp dư còn bị cuốn vào chuyện ở Quỳnh đài, lại có thể trừ bỏ Dao phi, bà vui mừng còn không kịp, làm gì có chuyện bà đứng ra nói giúp cho nàng ta! Nếu Thái hậu nói ra sự thật thì Hạ Hầu Tử Khâm sẽ nghĩ về bà như thế nào? Bà là người thông minh, chắc chắn sẽ không tự tìm cho mình rắc rối lớn đến vậy.

Ngọc Tiệp dư cười khổ, lắc đầu: “Nương nương không cần an ủi tần thiếp, nếu có thể nói thì tần thiếp đã nói từ lâu rồi!”

Trong lòng ta cảm thấy khó chịu. Nàng ta không phải kẻ ngốc, hẳn hiểu rõ chỗ khó trong chuyện này, bởi vậy nàng ta thà lựa chọn không nói, ép bản thân đi trên con đường cùng này. Cho dù đồng quy vu tận với Dao phi, nàng ta cũng không hối tiếc.

Ta định lên tiếng nhưng nàng ta đã cướp lời: “Nương nương đừng nhúng tay vào chuyện này, nhất định không được tham gia. Dù sao tần thiếp cũng chẳng sống được bao lâu nữa.”

Lời nói của nàng ta khiến ta kinh hãi, vội nói: “Tỷ tỷ nói gì vậy?” Hạ Hầu Tử Khâm còn chưa định tội, cái gì mà chẳng sống được bao lâu nữa? Nghĩ như vậy,, trong lòng ta bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Nàng ta lắc đầu, nói: “Nương nương vừa nói móng tay của tần thiếp rất đẹp, là màu sơn này đẹp ư? Thế nhưng tẩy lớp hồng nhạt này đi, bên dưới chính là màu trắng bợt nhìn thấy mà kinh hãi. Bệnh của tần thiếp đã vô phương cứu chữa, sống đến những năm cuối đời có thể tận tay báo thù cho con mình, tần thiếp đã rất mãn nguyện.” Lời nàng ta nói bộc lộ vẻ thanh thản, yên tâm.

Ta sợ hãi thốt lên: “Sao có thể… Thái y…” Phi tần trong cung cứ cách một khoảng thời gian lại có thái y đến bắt mạch, khám bệnh, nàng ta bị bệnh lâu như vậy, sao có thể không ai biết?

Nàng ta ngước mắt nhìn ta, cười nói: “Nương nương ở trong chốn thâm cung cũng không phải một, hai ngày, sao bây giờ còn hồ đồ như vậy? Phi tần không được sủng ái, ai sẽ quan tâm tới chứ? Tần thiếp chỉ nói đừng làm lớn chuyện này, trong lòng thái y sẽ rất vui mừng ấy chứ!”

Ta im lặng. Xưa nay, phi tần không được sủng ái, e là đến lúc sắp chết Hoàng thượng mới biết. Cho nên sau hai tháng ở lãnh cung, khi ra ngoài gặp lại Ngọc Tiệp dư, ta cảm thấy người đã vào lãnh cung lần này là nàng ta mới đúng.

“Thế nhưng Hoàng thượng…”

Hạ Hầu Tử Khâm đối với ai cũng có thể khoan dung , nhưng chỉ với Ngọc Tiệp dư lại quá bạc bẽo. Bắt đầu từ khi hắn còn là thế tử cho tới khi hắn xưng đế, từ khi Ngọc Tiệp dư mang thai con hắn tới khi sảy thai… hắn càng lúc càng xa cáchNgọc Tiệp dư xoay người, rất lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Nương nương, việc này không thể trách người khác được. Trước đây, khi Hoàng thượng muốn lấy Phất Hy, Thái hậu không đồng ý, tần thiếp cũng… không đồng ý. Những điều này trong lòng Hoàng thượng đều biết rõ, cho nên sau này, tần thiếp rơi xuống nước rồi sảy thai, vì đau lòng nên cũng từng nói Phất Hy cố ý làm đứt chuỗi hạt san hô khiến tần thiếp trượt ngã. Mặc dù Thái hậu đã ngăn tần thiếp nói những lời này song vẫn có một, hai câu truyền đến tai Hoàng thượng. Nếu người là Hoàng thượng, người sẽ nghĩ thế nào?”

Trước không đồng ý cho Hạ Hầu Tử Khâm lấy Phất Hy, sau đó tuyên bố Dụ Thái phi hại nàng ta, nhưng Ngọc Tiệp dư lại nói là do Phất Hy… Quả thật, nếu ta là Hạ Hầu Tử Khâm thì cũng sẽ cho rằng Ngọc Tiệp dư nhân cơ hội bị sảy thai muốn giá họa cho Phất Hy, cho nên hắn mới càng không thích Ngọc Tiệp dư, đúng không? Bởi lẽ hắn cho rằng, đến đứa con đã mất mà Ngọc Tiệp dư cũng nỡ lợi dụng để khiến hắn xa cách Phất Hy.

Nàng ta không để ý đến sự khác thường của ta, chỉ nói: “Vì vậy từ lúc Dao phi trở lại, tần thiếp luôn để ý nhất cử nhất động của ả ta. Cho tới khoảng thời gian trước, lúc nói tới sinh nhật Thái hậu, Hoàng thượng muốn xây dựng một vũ đài trên Quỳnh đài, cho diễn vở kịch Thái hậu thích nghe nhất để chúc thọ cho người. Dao phi cần mẫn luyện kịch trong Dao Hoa cung. Khi ấy tần thiếp chỉ cho rằng hành động đó của Dao phi là để lấy lòng Thái hậu. Chuyện như vậy, chẳng phải sẽ cho tần thiếp một cơ hội ư? Cho nên tần thiếp liền đợi sau khi vũ đài xây dựng xong, trong đêm lén động tay động chân với hai cột trụ. Thậm chí tần thiếp biết vũ kịch ả ta đang luyện tập là gì, ả ta chỉ cần bắt đầu múa trên vũ đài, hai cột trụ đó sẽ không chịu nổi sự chuyển động, trong chốc lát sẽ sụp xuống.” Nói tới đây, nàng ta cười gằn một tiếng: “Thế nhưng tần thiếp không ngờ, Dao phi đâu phải chỉ vì muốn làm Thái hậu vui bẻ mới cố gắng luyện tập? Tối hôm đó tần thiếp tới Quỳnh đài cũng trông thấy ả ta lén lút ở đó. Tần thiếp tận mắt nhìn thấy ả ta nới lỏng lan can ven hồ. Khi ấy, tuy tần thiếp không biết kế hoạch của ả nhưng cũng biết chắc chắn ả ta muốn hãm hại ai đó. Song lúc tần thiếp đang ở dưới nước, ả ta không phát hiện ra.”

Lan can đó quả nhiên là do Dao phi động thủ, vậy thì ghép tất cả mọi chuyện lại với nhau…

Ngọc Tiệp dư chậm rãi quay người, nhìn ta, nói: “Cho tới sinh nhật của Thái hậu, ả ta chủ động đề nghị Tích Quý tần gảy đàn, tần thiếp mới biết kế hoạch của ả. Hóa ra ả muốn trừ khử Đức phi, không…” Nàng ta lắc đầu, nghiến răng nói: “Người mà ả ta thật sự muốn đối phó là đứa con trong bụng Đức phi.”

Lúc nói tới từ ‘đứa con’, trong giọng nói của nàng ta tràn ngập sự phẫn nộ, có lẽ nàng ta nhớ tới năm đó, Dao phi đã hại chết đứa con của mình. Ta thấy đôi tay nàng ta siết chặt, móng tay màu hồ nhạt vẫn vô cùng đẹp đẽ, không ai có thể tin phía sau đó là một màu trắng bợt, dấu hiệu cho thấy đã cận kề với cái chết. Ta nhìn lên gò má nàng ta theo phản xạ, đúng thế, sắc mặt cũng có thể dùng phấn hồng che đi.

Hít thật sâu, ta nói: “Cây trâm ngọc tía đó…”

Nghe thấy vậy, Ngọc Tiệp dư lắc đầu: “Chuyện cây trâm ngọc tía, tần thiếp quả thật không biết. Đây cũng là điều nằm ngoài dự liệu của tần thiếp. Khi thấy Thái hậu đưa cây trâm ra, tần thiếp cũng kinh ngạc, Thái hậu muốn vu oan cho nương nương sao?” Nàng ta ngước mắt nhìn ta.

Ta sững sờ, lắc đầu. Thái hậu sẽ không vu oan cho ta, bởi khi ấy, bà cũng không biết cây trâm đó là của ta. Nghĩ một lát, ta bèn nói: “Bản cung đã tặng cây trâm đó cho Thẩm Tiệp dư.”

“Thẩm Tiệp dư?” Nàng ta sửng sốt, nói: “Không phải nàng ta đã phát điên rồi sao?”

Ta gật đầu, chính vì vậy nên mới lạ lùng.

“Chẳng lẽ là… Thục phi?”

Xem ra không chỉ ta, nàng ta cũng nghĩ như vậy. Giống như chuyện cây trâm ngọc tía đó là đồ của ta, rất nhiều phi tần trong cung đều biết. Thẩm Tiệp dư là người của Thư Quý tần, cũng là người của Diêu thục phi, không ít người trong cung biết chuyện này. Nhưng bây giờ ta không có bất cứ chứng cứ nào. Đến lúc này, ta mới cảm nhận được mối nguy ẩn nấp khắp nơi trong chốn hậu cung. Có bao nhiêu người tham gia vào vở kịch hôm qua?

Việc nới lỏng lan can của Dao phi, việc cưa cột trụ của Ngọc Tiệp dư và việc đưa ra cây trâm ngọc tía của Diêu thục phi…

Có lẽ còn có nhiều người hơn nữa nhưng bọn họ lại ẩn nấp kĩ càng khiến người khác nhất thời không nhìn thấu. Ta khẽ hít một hơi, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, rốt cuộc ai là bọ ngựa, ai là chim sẻ đây?

Ngọc Tiệp dư thở dài, nói: “Dù sao kết quả của việc này cũng như tần thiếp đã dự liệu, tần thiếp chẳng cầu gì hơn. Tần thiếp cứu nương nương một lần cũng coi như đã báo đáp ân điển của nương nương.”

Ta ngây người, ta đối với nàng ta nào có thể coi là ân điển? Ban đầu ta tiếp cận nàng ta cũng vì tư lợi.

Dường như nhìn thấu tâm tư của ta, nàng ta khẽ nói: “Nương nương không cần áy náy, nếu tần thiếp không bị bệnh, có lẽ lần này sẽ không đứng ra nói giúp nương nương. Người cũng biết ở hậu cung, có thể nói đúng sai gì chứ, chỉ có thắng thua thôi!”

Lời nói như vậy mặc dù làm mất đi sự ấm áp nhưng không biết vì sao, ta lại cảm thấy thoải mái.

Không có đúng sai, chỉ có thắng thua. Câu nói này rất hay!

Tranh đấu trong hậu cung chẳng phải đều như vậy ư?

“Nương nương!” Nàng ta nhìn ta, lên tiếng: “Hãy sinh một đứa con cho Hoàng thượng, mẹ phú quý nhờ con, tin rằng đạo lý này, không cần tần thiếp dạy người.”

Lòng ta thắt lại, ta đương nhiên biết đạo lý này. Ta cũng muốn sinh một đứa con cho hắn, thế nhưng… Nhớ tới lời hắn nói hôm đó ở lãnh cung. Không phải hắn không muốn ta sinh con cho hắn, chỉ là hắn vẫn đang lo lắng chuyện gì đó song không muốn nói cho ta hay.

Ta gật đầu, nói: “Đa tạ tỷ tỷ, trong lòng bản cung cũng hiểu rõ!”

Trên gương mặt Ngọc Tiệp dư bấy giờ mới lộ nét cười, nàng ta lại nhìn ta, cúi đầu nói: “Xin nương nương hãy trở về đi, ở lại đây lâu quá e là không hay. Sang năm, nếu người vẫn còn nhớ tới tần thiếp, hãy thắp cho tần thiếp một nén nhang. Trên đời này, tần thiếp cũng không còn người thân, tần thiếp đi rồi, không còn vướng bận.”

Những lời muốn nói đã nói hết, nàng ta lại trở về với hiện thực, vẫn nhớ thân phận của mình là Ngọc Tiệp dư.

Ta chỉ cảm thấy trong mắt nóng rát, nghiến răng nói: “Tỷ tỷ không muốn gặp mặt Hoàng thượng lần cuối ư?” Nếu nàng ta muốn, ta nhất định sẽ làm hết khả năng của mình để hắn đến, cũng coi như đây là việc cuối cùng ta có thể làm cho nàng ta.

Hóa ra người đối với người không giống nhau. Nhớ tới khi ấy, Thư Quý tần trước khi chết còn cầu xin gặp ta, nhờ ta đưa túi gấm nàng ta thêu cho Hạ Hầu Tử Khâm. Tuy ta đồng ý nhưng chưa ra khỏi Ngọc Thanh cung ta đã ném đi, còn lần này, ta thật lòng muốn giúp Ngọc Tiệp dư.

Song nàng ta khẽ cười, lắc đầu nói: “Không, tần thiếp không muốn để lại nhung nhớ cho Hoàng thượng.” Nàng ta nói xong, xoay người quay lưng lại với ta.

Nàng ta nói nhung nhớ, vậy thì rốt cuộc là muốn hay không muốn đây?

Ta không nhìn thấy nét mặt của Ngọc Tiệp dư, cũng không bước lên, một lát sau mới hỏi: “Tỷ tỷ có từng yêu người không?”

Bờ vai nàng ta khẽ run, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Thế nào là yêu? Năm đó, khi lão vương gia ban tặng tần thiếp cho Hoàng thượng, tần thiếp chỉ cho rằng có thể có chỗ dựa, nhưng nào ngờ, chỗ dựa há lại dễ dàng đến vậy? Tần thiếp và Hoàng thượng vốn không nên ở bên nhau, chỉ bởi người không yêu tần thiếp, mà tần thiếp cũng chỉ coi người là một chỗ dựa.”

Cố gắng kìm nén để nước mắt không rơi, thứ mà Ngọc Tiệp dư muốn kỳ thực rất đơn giản, thế nhưng Hạ Hầu Tử Khâm không thể cho nàng ta.

Lúc ra khỏi Đình Hiên các, trong lòng không thể bình tĩnh được.

Tình Hòa thấy ta đi ra, vội bước lên dìu ta, nói: “Nương nương không sao chứ?”

Ta miễn cưỡng lắc đầu, nói: “Hồi cung thôi!”

Hai người đi được một đoạn, ta trông thấy một người mặc áo quan đang đi trên con đường nhỏ phía xa xa. Nhìn kĩ, có lẽ người đó đi ra từ Ngự thư phòng. Trong lòng thoáng hoảng hốt, ta nhớ hôm qua Hạ Hầu Tử Khâm nói, buổi triều sớm nay sẽ rất náo nhiệt.

Xem ra không chỉ buổi triều sớm, tan triều rồi, các đại thần vẫn không muốn nghỉ ngơi, nếu không, sao lúc này mới rời khỏi Ngự thư phòng?

Ta nhìn Tình Hòa đi phía bên này, nhìn thấy một người trong số đó đột nhiên quay đầu, ta giật mình kinh ngạc, là Cố đại nhân! Tính ra vài tháng ta không gặp ông ta. Lần gặp mặt trước là vì chuyện Cố Khanh Hằng bị Thái hậu phạt đánh.

Ta và ông ta nhìn nhau từ xa, không ai dừng bước song đôi mắt nhìn ta vẫn không che giấu được sự chán ghét và căm hận.

Thiên Lục nói, Cố Khanh Hằng ra ngoài làm việc, đến Cố đại nhân cũng không biết huynh ấy đi đâu. Thiên Lục cho rằng ta biết, có lẽ Cố đại nhân cũng như vậy nhỉ? Nhưng dựa cào tính cách của ông ta, dẫu có cho rằng như vậy cũng sẽ không mở miệng hỏi ta.

Khẽ lắc đầu, ta thu lại ánh mắt.

Trở lại Cảnh Thái cung, ta trông thấy Tường Hòa, Tường Thụy tươi cười chạy ra đón. Nhìn vẻ mặt của bọn họ, ắt hẳn đã biết việc ta ở lại Thiên Dận cung tối qua rồi nhỉ? Vào trong, thấy Phương Hàm đi ra, nói: “Nương nương đã về?”

Ta gật đầu, nói: “Cô cô, đây là Tình Hòa, cung tỳ Hoàng thượng ban cho bản cung.”

Rõ ràng thấy ánh mắt Phương Hàm lóe lên tia sáng nhưng nàng ta chỉ gật đầu. Tình Hòa bước lên, cười nói: “Cô cô chính là Phương Hàm cô cô ạ? Tình Hòa thỉnh an cô cô, sau này có việc gì không hiểu, mong cô cô chỉ bảo!”

Phương Hàm khẽ cười, nói: “Đã là người của Hoàng thượng phái tới, nào cần ta chỉ giáo!”

Ta khẽ ho một tiếng. “Bản cung mệt rồi, vào nghỉ ngơi một lát!”

Tình Hòa tiến lên dìu ta nhưng ta khoát tay, nói: “Không cần hầu hạ đâu!”

Ta quay người định cất bước vào trong thì thấy bên ngoài có người cao giọng nói: “Hoàng thượng giá đáo!”

Ta thoáng giật mình, lúc trở về còn nhìn thấy mấy đại thần kia, sao nhanh như vậy mà hắn đã đến Cảnh Thái cung rồi? Ta còn đang suy nghĩ đã thấy hắn rảo bước vào, mọi người vội hành lễ.

Ta khom người, nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!

Nhưng hắn không nói một lời, chỉ bước lên kéo tay ta đi ra ngoài.

Ta giật mình sợ hãi, khẽ gọi hắn: “Hoàng thượng!”

Hắn không cho đứng dậy, người của Cảnh Thái cung đều quỳ dưới đất, không ai dám đứng lên. Bước chân của hắn càng nhanh hơn, ta không dám giãy dụa, mặc kệ cho hắn kéo đi. Ngự liễn đang đợi bên ngoài, hắn kéo ta lên kiệu.

Lý công công vội kêu: “Khởi giá!”

“Hoàng thượng đưa thần thiếp đi đâu?” Nhìn hắn, ta nhỏ giọng nói.

Hắn không nhìn ta, chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Dao Hoa cung.”

Ta giật mình kinh hãi, hắn nói tới Dao Hoa cung thì đưa ta theo làm gì?

Nhưng hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay thật, chuyện vừa xảy ra tối qua, hôm nay văn võ bá quan trong triều đều biết! Trẫm còn cho rằng tất cả người của thiên triều đều đã biết!”

Lòng nặng trĩu, hắn nói tiếp: “Lúc lên triều, tất cả bản tấu đều viết ban chết cho Dao phi! Sau khi hạ triều, bao nhiêu trung thần còn chạy đến Ngự thư phòng của trẫm can gián, nói Dao phi là yêu nữ của Bắc Tề, không thể giữ lại để nàng ta tiếp tục làm hại hoàng tự của trẫm.”

Ngữ khí của hắn rất kích động, thực ra, cho dù hắn không nói thì lúc nãy nhìn thấy mấy đại thần, trong lòng ta cũng đoán đúng vài phần.

Bàn tay đặt trên đầu gối của hắn hơi siết chặt, hắn lạnh lùng nói: “Đến Diêu Hành Niên ở Thương Châu xa xôi cũng dâng thư, trẫm trước nay không biết, hóa ra bọn họ lại quan tâm đến việc của trẫm như vậy!”

Ta hơi ngạc nhiên nhìn hắn, việc chỉ mới xảy ra mà đến Diêu Hành Niên cũng biết rồi sao?

Sau đó lại nhớ tới lời Thiên Lục, nàng ta nói lần này sẽ không bỏ qua cho Dao phi, hóa ra là muốn ám chỉ điều này ư?

Đằng sau Thiên Phi và Thiên Lục là Cố đại nhân. Cố đại nhân tất nhiên có thế lực nhất định trong triều, bởi vậy sẽ có rất nhiều đại thần liên danh dâng biểu tấu, yêu cầu ban chết cho Dao phi. Còn phía Diêu Hành Niên, ắt hẳn là do Diêu thục phi nói.

Hậu cung nhiều người như thế, nhưng việc này như thể đã được bàn bạc kĩ lưỡng trước đó, ai nấy đều nóng lòng muốn dồn Dao phi vào chỗ chết. Đừng nói bên ngoài, hậu cung còn có Thái hậu. Thái hậu cũng không muốn Dao phi được sống. Bao nhiều người đang chờ cơ hội giậu đổ bìm leo, há có thể cứ thế bỏ qua?

Nhìn người bên cạnh, ta khẽ hỏi: “Vậy còn Hoàng thượng. Trong lòng Hoàng thượng nghĩ thế nào?”

“Trẫm…” Đột nhiên hắn im bặt, ngước mắt nhìn ta, mãi sau mới nói: “Nàng cảm thấy trẫm nên làm thế nào?”

Lòng ta nặng trĩu, hắn lại muốn nghe ta nói… Có phải hắn biết hậu cung bây giờ chỉ có ta không có bất cứ hành động nào nên mới muốn hỏi ta?

Ta cười buồn bã, chỉ vì sau lưng ta không có chỗ dựa vững chắc. Sau đó ta tự hỏi bản thân, nếu có, ta có làm như vậy không?

Khẽ lắc đầu, giả thiết này nực cười xiết bao!

Khẽ hít một hơi, ta lên tiếng: “Dao phi mưu hại hoàng phi, mưu hại hoàng tự là sự thật đã được xác minh, cho dù Hoàng thượng muốn tìm cách giúp nàng ta thoát tội, e là đã khó càng khó hơn, huống chi văn võ bá quan đều đã biết, đây là việc không thể áp chế trong triều. Xưa nay, người phạm phải tội này không có còn đường nào khác ngoài đường chết. Nhưng nếu Hoàng thượng vẫn muốn giữ lại mạng sống cho nàng ta thì vẫn có thể. Ai bảo nàng ta bây giờ là quận chúa Bắc Tề? Chỉ cần người nói chiếu cố đến quan hệ giữa thiên triều với Bắc Tề, miễn cho nàng ta tội chết, tin rằng cũng không có ai dám nói gì. Có điều tội sống vẫn khó tha.” Nghiêm túc nhìn hắn, thấy ấn đường của hắn cau lại, ta cắn môi, nói: “Cho nên, quan trọng là phải xem rốt cuộc trong lòng Hoàng thượng nghĩ thế nào.”

Tất thảy mọi điều ta nói, hắn chắc chắn đã từng nghĩ đến. Hắn chỉ muốn ta nói ra, có lẽ hắn muốn cho mình một lý do để buông tha cho Dao phi. Có thể hắn vẫn đang do dự.

Hắn không nỡ.

Đột nhiên ta lại nhớ đến lần tấn phong cho Diêu thục phi, hắn cũng giống như bây giờ, muốn ta nói ra nội dung của thánh chỉ.

Rất lâu sau hắn mới nghiến răng nói: “Trẫm có thể buông tha cho nàng ấy không?”

Ta gật đầu: “Đương nhiên có thể bởi người là Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng phải nghĩ cho kĩ, không có một vị quân vương nào có thể chấp nhận một quận chúa ngoại tộc hãm hại hoàng tự của mình, còn có thể buông tha cho nàng ta. Nếu người tha cho nàng ta, vậy thì sẽ đánh mất sự anh minh của người. Bách tính trong thiên hạ sẽ coi người là hôn quân.”

Hắn quay ngoắt đầu, trừng mắt nhìn ta, nghiến răng dằn từng chữ: “Hỗn xược!”

Nhưng ta không sợ, chỉ khẽ nói: “Thần thiếp không hỗn xược, chỉ e những điều thần thiếp nói, trong lòng người cũng hiểu rõ.” Chuyện của Dao phi ầm ĩ như vậy, dẫu hắn có lòng muốn bỏ qua cho nàng ta thì cũng không thể tự mình quyết định.

Ta bỗng nhớ tới lời nói của Ngọc Tiệp dư. “Lần này ả ta có thể thoát tội không?”

Vậy thì giờ đây ta đang giúp Ngọc Tiệp dư, có lẽ trong tiềm thức, ta đã tin lời Ngọc Tiệp dưi ở Đình Hiên các. Năm năm trước, Dao phi hại chết đứa con của Ngọc Tiệp dư, năm năm sau Dao phi lại ngựa quen đường cũ, nhưng sẽ chẳng ai cho nàng ta cơ hội như vậy. Nàng ta tưởng rằng mình mưu tính rất giỏi nhưng không ngờ xung quanh nàng ta có biết bao người đang âm thầm mưu hại nàng ta, chờ đợi nàng ta đi sai một bước, chờ đợi nàng ta vạn kiếp bất phục…

Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ta đăm đắm, mấp máy môi nhưng không nói gì. Ta cũng im lặng.

Ngự liễn đi một lúc lâu mới từ từ dừng lại. Lý công công nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, tới Dao Hoa cung rồi!”

Hắn im lặng, song sắc mặt trở nên khó coi.

Ta nắm tay hắn, khẽ nói: “Hoàng thượng, xuống kiệu thôi! Người đến chẳng phải vì có lời muốn nói với nàng ta sao?”

Hắn nhìn ta, hơi cau mày, thì thầm: “Để trẫm nghĩ một lúc!”

Ta sững người, cuối cùng cũng ngồi xuống, được rồi, hắn muốn nghĩ thì cứ nghĩ đi!

Ngọc Tiệp dư không định nói cho hắn biết chuyện trước đây, ta cũng sẽ không lên tiếng. Ngọc Tiệp dư cũng nói, nếu không phải nàng ta chẳng sống được bao lâu nữa thì nàng ta cũng sẽ không đứng ra cứu ta, vậy thì ta không nên nói ra chuyện xảy ra khi đó, tránh làm cho hắn nghĩ lúc này rồi mà ta còn giậu đổ bìm leo.

Ta thật sự không nên lội qua vũng nước đục này. Trong hậu cung, ta phải học các thông minh hơn chút. Chí ít trong chuyện của Dao phi, ta tuyệt đối không đụng đến nàng ta, cho dù chỉ là một chút.

Cũng không biết bao lâu sau ta mới nghe thấy hắn cất tiếng hỏi: “Nếu trẫm tha cho nàng ấy, nàng… nàng sẽ nghĩ thế nào?”

Ta ngây người. Lời ta nói vừa nãy chẳng qua chỉ phân tích lợi hại giúp hắn, mà bây giờ hắn lại nói ta sẽ nghĩ gì? Hắn đang thăm dò ta sao?

Nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, ta khẽ cười một tiếng, lúc này rồi mà hắn còn có thể thăm dò ta?

Sắc mặt hắn quả thật không tốt, ta khẽ nói: “Nếu Hoàng thượng khăng khăng như vậy, thần thiếp sẽ không nói một lời!” Khi Dao phi chưa đến, hắn vẫn luôn đau đáu trong lòng cho nên trước nay hắn vô cùng mẫn cảm với chuyện của nàng ta. Đối với ta cũng nhất định phải e dè, cẩn thận.

Ta nói vậy không phải gạt hắn, dẫu hắn có thể giữ lại mạng cho Dao phi nhưng sau này không còn giống với trước kia, không phải sao? Phụ tốt đẹp trong lòng hắn đã chết, không bao giờ tồn tại nữa. Thứ ta muốn không phải điều này ư? Vậy thì ta còn mong điều gì?

Một lát sau, ta lại nói: “Hoàng thượng đã soạn xong thánh chỉ rồi chứ?”

Hắn chậm rãi lắc đầu. Ta cũng không nói nữa.

Lúc này mới thấy hắn đứng dậy, ta đứng lên theo, vừa định ra khỏi kiệu thì thấy bước chân hắn thoáng dừng lại. Ta quay đầu nhìn hắn, thấy hắn đang cúi đầu, vẻ mặt hơi khác thường.

Ta nhíu mày, hỏi: “Hoàng thượng sao thế?”

Nhưng hắn lắc đầu, nói: “Vào thôi!”

Ta ngây người, hắn đã sải bước đi. Lý công công thấy chúng ta đi ra, vội tiến lên, định cất lời thì nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Đều đợi bên ngoài, không có lệnh của trẫm, không ai được phép vào.”

“Hoàng…” Lý công công còn định nói gì đó nhưng Hạ Hầu Tử Khâm đã kéo ta rảo bước vào trong.

Vũ lâm quân canh giữ bên ngoài vội hành lễ với chúng ta. Ta hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên ta bước vào Dao Hoa cung, e cũng là lần cuối cùng. Cho dù Dao phi có bị xử chết hay không thì Dao Hoa cung này cũng không phải nơi nàng ta sống sau này.

Lãnh cung, ha, lâu như vậy, chắc đã tu sửa xong rồi nhỉ? Ta chỉ không ngờ, lãnh cung được sửa chữa lại là để cho nàng ta sống sau này.

Đi thẳng vào trong, thị vệ canh giữ ngoài tẩm cung thấy chúng ta đến, vội quỳ xuống hành lễ. Vừa định cất lời thì Hạ Hầu Tử Khâm giơ tay ra hiệu cho bọn họ không cần lên tiếng, lưỡng lự giây lát, hắn buông tay ta ra, bước thẳng lên trước.

Khi bàn tay sắp chạm vào cửa phòng, cửa ‘cạch’ một tiếng rồi mở ra, lộ ra gương mặt tiều tụy của Dao phi. Có lẽ nàng ta đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng ta đang đợi hắn đến.

Nhìn rõ người ngoài cửa, ánh mắt nàng ta hân hoan, sau đó òa khóc, lao vào lòng hắn, nức nở nói: “Hoàng thượng… Biểu ca… Muội biết huynh sẽ không bỏ mặc muội! Muội biết huynh sẽ không gạt muội, huynh đã nói sẽ bảo vệ muội mãi mãi.”

Nàng ta vừa khóc vừa nói.

Ta hơi kinh ngạc, tuy ta chưa từng nhìn thấy Phất Hy của ngày xưa nhưng Phất Hy như thế này có lẽ đã trở lại năm năm về trước, một Phất Hy xinh đẹp, dịu dàng thật khiến ta xót thương.

Lo lắng nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, đối mặt với nàng ta như vậy, hắn có thể chịu đựng nổi không? Hắn chầm chầm giơ tay lên vỗ vai nàng ta, khẽ nói: “Dao phi, trẫm…”

“Biểu ca!” Dao phi hoảng hốt nhìn hắn, mím môi nói: “Trước kia, huynh không gọi muội như vậy.”

Trước kia? Ha, đúng thế, hắn gọi nàng ta là ‘Hy nhi’.

Thế nhưng bây giờ còn có thể quay trở lại trước kia không?

Hắn bước lên vài bước, Dao phi l lại theo bản năng. Ta do dự giây lát, cuối cùng cũng bước vào, thị vệ vội giơ tay đóng cửa phòng. Ta nhìn xung quanh, đúng như Ngọc Tiệp dư nói, Thái hậu đã hạ lệnh thu hết những đồ vật nguy hiểm trong phòng, đến bộ ấm trà trên bàn cũng không còn. Mà Dao phi cũng giống như ta nghĩ, nàng ta vẫn đang đợi Hạ Hầu Tử Khâm đến nên không có khả năng nàng ta lựa chọn tự vẫn.

Dao phi cuối cùng cũng nhìn thấy ta, đôi mắt nàng ta mở to, chỉ vào ta, nói: “Ngươi đến làm gì? Ai cho ngươi đến?” Nàng ta giận dữ tới mức tay run rẩy, sau đó, dường như chợt nghĩ ra điều gì, nàng ta hoảng sợ nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, run run nói: “Biểu ca…”

Hạ Hầu Tử Khâm nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, lên tiếng: “Đây là lần cuối cùng trẫm đến thăm nàng, sau này sẽ không đến nữa. Nàng hãy tự thu xếp cho ổn thỏa.”

Lời của hắn cũng khiến ta kinh ngạc. Hắn mói thật hờ hững, không có chút tình cảm nào nhưng ta biết, thứ lạnh lẽo nhất chính là trái tim hắn.

Dao phi nhìn hắn với vẻ không tỉn nổi, giọt lệ tràn ra khỏi khóe mi. Nàng ta lắc đầu, khóc nức nở: “Không, huynh gạt muội. Sao huynh có thể không cần muội? Sao có thể? Huynh đã quên rồi ư? Huynh từng nói muốn lấy muội, muốn đối xử tốt với muội cả đời.”

Ta lạnh nhạt nhìn, hắn chưa từng quên lời thề ước với nàng ta. Dẫu đã không thể trao cho nàng ta tình yêu mà nàng ta mong muốn song hắn cũng cố gắng đem lại những thứ tốt nhất cho nàng ta, thậm chí hắn còn nói có thể cưng chiều nàng ta cả đời. Nhưng chính bản thân Dao phi không an phận.

Đáng tiếc, việc tới nước này, nàng ta vẫn không hiểu rõ, còn cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm đã phụ nàng ta.

Đột nhiên nàng ta nhìn về phía ta, rít lên: “Có phải do nàng ta đã gièm pha trước mặt huynh không? Nàng ta nói tất thảy là do lỗi của muội, đúng không? Biểu ca, sao huynh có thể tin lời nói của nàng ta? Nàng ta muốn chiếm đoạt tình yêu của huynh, nàng ta muốn trừ bỏ từng người trong số các phi tần bọn muội! Huynh thật sự cho rằng nàng ta không liên quan đến chuyện ở Quỳnh đài ư? Biểu ca, huynh là người thông minh, lẽ nào huynh thật sự cho rằng lời nói của Ngọc Tiệp dư là thật? Ha, Ngọc Tiệp dư là kẻ nhát gan, sao có đủ dũng khí để gây ta chuyện như vậy? Cây trâm ngọc tía rõ ràng là của nàng ta, là nàng ta đánh rơi bên hồ? Ngọc Tiệp dư chẳng qua nhận tội thay nàng ta! Biểu ca, huynh thật hồ đồ.”

Nàng ta ra sức gào thét, nói hắn hồ đồ, nếu hắn thật sự tin lời của nàng ta mới là hồ đồ.

Đúng thế, Ngọc Tiệp dư nhát gan, e là cả đời nàng ta cũng chỉ có lần này có thể làm chuyện điên cuồng đến vậy, bởi trong sâu thắm trái tim nàng ta cất giấu nỗi căm hận bị tước đoạt mất đứa con từ nhiều năm trước.

Ta không nói nhưng thấy hắn xoay người nắm lấy tay ta, khẽ nói: “Nàng ấy trước nay chưa từng nói một câu không phải về nàng trước mặt trẫm.” Trong lòng cảm thấy ấm áp, ta ngước mắt nhìn hắn, thấy trong đôi mắt hắn tràn ngập niềm đau.

Dao phi nhào qua kéo tay kia của hắn, giọng nói thê lương. “Biểu ca, nàng ta giả vờ đấy, huynh cũng tin ư? Nàng ta không nói xấu muội trước mặt huynh nhưng những việc nàng ta làm thì sao? Chuyện ở Quỳnh đài…”

“Đủ rồi!” Hắn rút tay ra, lạnh lùng nhìn nàng ta, trầm giọng nói: “Đừng nhắc đến chuyện ở Quỳnh đài trước mặt trẫm…”

“Biểu ca…” Dao phi hoảng sợ nhìn hắn, bàn tay dần trở bên run rẩy, ánh mắt nhìn ta càng thêm căm hận. Nước mắt không ngừng rơi, nàng ta cố sức hít dâu một hơi, nhìn ta rồi nói: “Hóa ra để bảo vệ nàng ta, huynh có thể mặc kệ muội! Hóa ra để lấp liếm cho nàng ta, huynh có thể trơ mắt nhìn Ngọc Tiệp dư đứng ra chịu tội thay…”

“Chuyện này không liên quan đến nàng ấy!” Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng nói.

“Huynh gạt muội! Tới bây giờ huynh còn muốn lừa muội!” Dao phi cười gằn, nói: “Huynh sợ muội làm nàng ta tổn thương à? Cho nên tới giờ mà huynh vẫn muốn nói những lời như vậy?”

Ta không nói một lời, chỉ im lặng nhìn nàng ta. Nàng ta nào biết, không ai hiểu rõ chuyện cây trâm ngọc tía bằng Hạ Hầu Tử Khâm. Khi Thái hậu đưa cây trâm ra cũng là tuyên bố rõ ràng sự trong sạch của ta, không phải sao?

Giờ đây Dao phi nói vậy, sao hắn có thể tin? Ngược lại, nàng ta càng nói, Hạ Hầu Tử Khâm càng thất vọng về nàng ta.

“Hy nhi!” Bất chợt hắn gọi tên nàng ta. Rõ ràng ta trông thấy sắc mặt nàng ta thay đổi, khóe miệng thấp thoáng nét cười. Hạ Hầu Tử Khâm lại nói: “Trẫm xưa nay chưa từng thiên vị ai, nếu có thiên vị thì cũng chỉ có mình nàng. Hôm nay trên triều, bao nhiêu bản tấu trình lên đều muốn trẫm định nàng tội chết nhưng trẫm chưa từng muốn nàng chết.”

Dao phi sợ hãi mở to đôi mắt, hắn lại nói tiếp: “Thế nhưng nàng vẫn không biết sai, còn năm lần bảy lượt muốn làm liên lụy đến Đàn phi. Nàng ấy xưa nay chưa hề gây ra việc gì bất lợi cho nàng. Dẫu trẫm nói muốn cưng chiều nàng cả đời, nàng ấy cũng không hề có nửa lời oán trách. Trẫm nói như vậy, lẽ nào nàng còn không hiểu?”

Sắc mặt nàng ta vừa nãy còn vui mừng, lúc này dần trở nên nguội lạnh. Nàng ta run rẩy cất lời: “Cho nên huynh thay lòng đổi dạ, huynh đã thích nàng ta? Biểu ca, huynh đã quên những tháng ngày chúng ta bên nhau rồi ư?”

Ánh mắt hắn đau đớn: “Trẫm không quên.”

“Không, huynh đã quên! Huynh đã quên từ lâu rồi!” Nàng ta vừa khóc vừa nói: “Người ta đều nói đế vương vô tình, chỉ mình muội ngốc, cho rằng huynh không như vậy. Ha, bây giờ ư? Huynh có niềm vui mới liền quên tình xưa. Mọi lời hứa của huynh đều vì nàng ta, mọi câu của huynh đều muốn nói giúp nàng ta.”

Đế vương có lẽ vô tình, nhưng vô tình cũng có hữu tình, có điều Dao phi đã chỉ sai chỗ.

Nàng ta từ từ ngồi xuống ôm đầu gối, nói: “Đã như vậy, muội cũng không muốn sống cho qua ngày, huynh hãy hạ lệnh giết muội đi.” Nàng ta dừng lại, vùi mặt vào giữa hai đầu gối. “Dù sao muội cũng không nên sống, muội nên chết từ năm năm trước rồi. Khi ấy, nếu muội chết, Phất Dao cũng không… không thay muội vào cung, muội ấy cũng sẽ không chết. Hu…” Cuối cùng nàng ta không kìm được bật khóc nức nở.

Ta bỗng động lòng trắc ẩn. Khi ấy, Hạ Hầu Tử Khâm từng nói Phất Hy còn có một muội muội cùng cha khác mẹ ở Bắc Tề, hai tỷ muội tuy chẳng gặp nhau được mấy lần nhưng tình cảm rất tốt.

Hắn còn nói Phất Hy hy vọng nhất là được nhìn thấy Phất Dao hạnh phúc, cho nên lúc đó, tưởng người tới hòa thân là Phất Dao, hắn mới trăm phương nghìn kế sắp đặt một mối nhân duyên tốt cho nàng ta.

Phất Hy và Phất Dao, ha, bọn họ giống Thiên Phi và Thiên Lục biết bao, đều là tỷ muội tình thâm, nói thật ta rất ghen tỵ với bọn họ. Nhưng ai có thể ngờ, người chết không phải Phất Hy mà lại là Phất Dao.

Phất Hy khóc nức nở, bờ vai run run nhưng vẫn nói: “Khi ấy, Thái tử ca ca từng nói, muội và huynh không phải một cặp trời sinh. Huynh ấy còn nói, nếu muội bằng lòng, huynh ấy có thể cầu xin Hoàng thượng lựa chọn một công tử nhà khác cho muội. Chỉ có muội không tin, muội trước nay đều không tin.”

Ta bỗng cảm thấy kinh ngạc. ‘Thái tử ca ca’ trong lời kể của Dao phi chắc chắn là Thái tử tiền triều. Hoảng hốt nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, thấy sắc mặt hắn không thay đổi, ta mới thoáng yên lòng, xem ra hôm nay hắn không định trách tội những lời Dao phi nói. Cho dù nàng ta nhắc tới Thái tử tiền triều, hắn cũng có thể coi như không nghe thấy.

Có lẽ Thái tử tiền triều tiền triều nói đúng, như cái gọi là người ngoài cuộc sáng suốt hơn kẻ trong cuộc. Khi ấy, Hạ Hầu Tử Khâm còn nói, hắn cho rằng hắn yêu nàng ta, yêu đến tận xương tủy. Ha, chẳng qua tất cả mọi người đều nói bọn họ là một cặp trời sinh nên hắn liền tưởng như vậy. Bởi thế, tình cảm hắn dành cho nàng ta khác với tình cảm dành cho Ngọc Tiệp dư, hắn cho rằng đó là yêu, còn là một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng sau này mới phát hiện, trân trọng và yêu rốt cuộc vẫn khác nhau. Đột nhiên ta nhớ tới Cố Khanh Hằng, đối với Cố Khanh Hằng, ta cũng trân trọng như vậy. Huynh ấy là người thân của ta, vì vậy ta hy vọng huynh ấy sống tốt, ta có thể làm bất cứ việc gì để bảo vệ huynh ấy, nhưng suy cho cùng, đó không phải tình yêu.

Việc bọn họ không nhận ra, Thái tử lại nhìn thấu, cho nên y mới nói đang ở bên nhau.

Thoáng kinh ngạc, sau đó ta nhớ tới những lời Dụ Thái phi nói khi ấy, ngày đó bà còn trông thấy Thái tử điện hạ. Lẽ nào cũng vì chuyện này? Hay bà cho rằng Thái tử và Phất Hy có tư tình? Lắc lắc đầu, những điều này đâu phải là việc ta nên quan tâm bây giờ?

Hắn chỉ đứng đó, không bước lên.

Bỗng thấy hắn lui nửa bước, lông mày nhíu chặt. Ta khẽ gọi hắn một tiếng song hắn lắc đầu.

Dao phi bỗng ngước mắt, đứng dậy lần nữa, bước lên, bổ nhào vào lòng hắn, giơ tay xoa lên lồng ngực hắn, nói: “Trái tim vẫn còn đây nhưng đã không có Hy nhi nữa rồi… Biểu ca, muội đã không còn gì, Phất Dao chết rồi, huynh cũng không còn yêu muội nữa. Ha, huynh nói huynh tha cho muội nhưng muội sống còn ý nghĩa gì? Nhìn nàng ta vênh váo đắc ý, muội thật sự không cam lòng!” Nàng ta vừa nói vừa nhìn ta chằm chằm, bàn tay siết mạnh cánh tay hắn. “Năm năm trước, muội chỉ có mình huynh, huynh cũng chỉ có muội. Năm năm sau, muội chẳng còn gì, nhưng huynh lại có được quá nhiều thứ!” Nàng ta dừng lại, sau đó nghiến răng nói: “Ngôi vị Hoàng đế… Muội hy vọng xiết bao huynh không phải là hoàng đế của thiên triều, hy vọng xiết bao ngôi vị đó là của Thái tử ca ca.”

Hắn im lặng không nói.

Ta không nhìn rõ nét mặt hắn nhưng trái tim ta từng chút, từng chút như bị bóp chặt. Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy bản thân mình đến gần với chuyện của tiền triều như thế.

Nàng ta bỗng ngước mắt nhìn hắn, hỏi nhỏ: “Cái chết của Thái tử ca ca có liên quan đến huynh không?”

Lời nói của nàng ta khiến ta sợ hãi. Dao phi to gan thật, dám nói thẳng về cung biến của tiền triều như vậy!

Ta đang sửng sốt, muốn biết Hạ Hầu Tử Khâm sẽ trả lời như thế nào thì lại nghe Dao phi nói: “Biểu ca, cảm giác mất đi tình yêu chân thành… Phất Hy vốn tưởng năm năm trước huynh đã từng nếm thử, nhưng không ngờ, hóa ra huynh chưa nếm được. Hy vọng lần này có thể để huynh cảm nhận một cách trọn vẹn.” Nàng ta vừa dứt lời liền buông hắn ra, sải bước về phía ta.

Ta còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy một vệt trắng lóa hiện lên trước mặt. Thanh đoản kiếm sắc bén đã đâm thẳng về phía ta.

Ta vô cùng sợ hãi song lúc này không phản ứng được, đứng bất động. Trong phòng nàng ta, đến một món đồ trang sức cũng không có thì lấy đâu ra đoản kiếm?

Bình luận

Truyện đang đọc