Ta kinh hãi đứng bật dậy, Tư Âm giật mình, lí nhí nói: “Công chúa…” Ta không nhìn nàng ta, xoay người đi thẳng ra ngoài.
“Công chúa!” Tư Âm đuổi theo.
Ta không quay đầu, chỉ hỏi: “Hoàng thượng bây giờ đang ở đâu?”
“Hoàng thượng… Hoàng thượng đang bàn b đại sự với các đại
thần ở trong Ngự thư phòng.” Nàng ta chạy đuổi theo, vừa đi bên cạnh ta
vừa nói.
Bước chân ta hơi chậm lại, quả thực bây giờ không phải lúc thích hợp để tới đó.
“Công chúa…” Tư Âm nghi hoặc nhìn ta.
Ngẫm nghĩ một chút, ta xoay người vào phòng, ngồi cạnh bàn, Tư Âm vội rót cốc trà, bưng tới trước mặt ta. “Công chúa uống ngụm nước đi!”
Ta nhận lấy, nhấp một ngụm.
Ta không hiểu, sao Tô Mộ Hàn có thể xuất hiện ở Nam Chiếu?
Ta vốn cho rằng Nam Chiếu chẳng qua muốn mượn tin Thái tử chưa chết để
lấy cớ khởi binh, sao có thể nghĩ rằng Thái tử thật sự đang ở trong tay
họ?
Tim khẽ thắt lại, sau khi chia tay với Tô Mộ Hàn ở Tông Hộ, ta quả thực không biết y đã đi đâu.
Có thể y tự tới Nam Chiếu.
Có thể Hoàng hậu Nguyên Trinh đã tìm thấy y.
Tất thảy mọi điều e là phải gặp mặt mới có thể biết rõ.
Ta nhắm chặt mắt, ta hiểu tính cách của Tô Mộ Hàn, y sẽ
không cho phép Hoàng hậu Nguyên Trinh làm như vậy, không phải sao?
Có điều, không biết vì sao, càng nghĩ thì trong lòng ta càng rối loạn.
Bàn tay run run, chỉ cần không cẩn thận là sẽ đánh rơi cốc trà trong tay.
“Công chúa!” Tư Âm sợ hãi kêu lên, vội đón lấy cốc trà
trong tay ta, đưa tay lau chỗ nước sánh trên mặt bàn. Nàng ta nhìn ta,
hỏi nhỏ: “Người sao thế? Có cần nô tỳ truyền thái y đến khám không?”
Ta lắc đầu, trong lòng rối loạn, truyền thái y thì có tác dụng gì?
Bỗng nghe thấy giọng của Tường Thụy ở bên ngoài vọng vào:
“Công chúa, Thái hậu sai người tới mời công chúa qua Hy Ninh cung.
Ta sững sờ, thoáng thấy Tư Âm cũng lộ vẻ nghi hoặc, có điều, ta nghĩ, ta biết vì sao hôm nay Thái hậu tìm ta.
Ta đứng lên, đi ra ngoài, Tư Âm vội đẩy cửa phòng cho ta,
Tường Thụy cung kính đứng ngoài, phía sau y là Thiển Nhi. Thấy ta đi ra, nàng ta vội hành lễ. Ta gật đầu, thấy nàng ta lên tiếng: “Xin mời công
chúa, loan kiệu đang đợi ở bên ngoài.”
Ta gật đầu, vịn tay Tư Âm ra ngoài.
Hy Ninh cung.
Thiển Nhi đưa ta tới cửa, đột nhiên dừng lại, nói: “Công chúa, Thái hậu nói một mình người vào thôi.”
Ta ngoái đầu nhìn Tư Âm, nàng ta hơi nhíu mày song ta đã
đẩy tay nàng ta, cất bước vào trong. Cánh cửa phía sau từ từ khép lại.
Trong tẩm cung của Thái hậu, mùi huân hương vấn vít.
Qua tấm bình phong, ta có thể nhìn thấy Thái hậu đang đứng quay lưng lại với ta.
Do dự giây lát, ta bước lên, vòng qua tấm bình phong, hành lễ với bà. “Tham kiến Thái hậu!”
Bà quay đầu, nhìn ta chằm chằm, không kêu ta đứng lên, chỉ
lạnh lùng nói: “Lần trước chẳng phải ngươi nói hắn đã chết ư? Bây giờ
thì hay rồi, lại xuất hiện một lần nữa với thân phận Thái tử tiền
triều.”
Ta cúi đầu, bà tìm ta quả nhiên là vì chuyện của Tô Mộ Hàn.
Lần trước Hạ Hầu Tử Khâm cố ý tha cho y, còn ta quả thực cho rằng Tô Mộ Hàn đã chết, vì vậy mới nói những lời đó.
Thấy ta không trả lời, Thái hậu giận dữ nói: “Ngươi không
cần nói, ai gia cũng biết, chắc chắn là Hoàng thượng muốn tha cho hắn!
Ai gia còn biết, nếu không phải vì ngươi, Hoàng thượng sẽ không làm như
thế!” Lời của bà vừa dứt, ta liền cảm thấy bóng dáng bà tiến lại gần, ta còn chưa kịp phản ứng, một cái bạt tai đã giáng mạnh lên m
Ta bưng má theo phản xạ, ngước mắt nhìn người trước mặt. Bà vẫn đang tức giận. “Cái tát này là ai gia muốn ngươi tỉnh táo lại!
Vương triều Tuân thị đã là quá khứ, bây giờ thiên hạ là của Hạ Hầu gia,
còn ngươi là phi tử của Hoàng thượng! Ngươi một mực vì người ngoài, nếu
liên lụy tới giang sơn của Hoàng thượng, ai gia sẽ không tha cho ngươi!”
Ta cắn môi, nói: “Thái hậu sai rồi, thần thiếp sao có thể
vì người khác mà khiến cho ngôi vị hoàng đế của Hoàng thượng bị lung lay chứ?” Ta không muốn Tô Mộ Hàn chết, cũng không muốn nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm xảy ra chuyện, bằng không, sao ta có thể ngàn dặm xa xôi tới
Trường Hồ đánh trận vì hắn?
Thái hậu vẫn vô cùng tức giận, bà lạnh lùng cười một tiếng. “Ngươi đúng thật là vì Hoàng thượng?”
Ta trịnh trọng gật đầu, không hề do dự. Ta xưa nay chưa
từng quên thân phận của mình, càng không quên tấm lòng Hạ Hầu Tử Khâm
dành cho ta.
Nghe vậy, sắc mặt Thái hậu mới dần dịu đi, sau đó bà lại
nói: “Vậy thì được, đã thế ai gia muốn ngươi ra tiền tuyến, đẩy lùi
hắn!”
Ta cảm thấy chấn động, nhìn người trước mặt với vẻ không
tin nổi. Bà nói cái gì? Nói muốn ta ra mặt ép Tô Mộ Hàn lui bước?
Ta nhíu mày. “Thái hậu…”
Bà nhìn ta, ngắt lời: “Hắn từng là Hàn Vương, vậy ai gia
cũng không thể hồ đồ mãi. Chuyện xảy ra ở Nam Sơn, lẽ nào không nhìn ra
hắn có tình cảm với ngươi? Vì vậy, ai gia muốn ngươi đi.”
Từ rất lâu ta đã từng nghĩ, một khi Nam Chiếu thật sự khai
chiến với thiên triều, ta sẽ theo Hạ Hầu Tử Khâm ra tiền tuyến, ta không muốn để hắn đơn độc đương đầu. Thế nhưng ta xưa nay chưa từng nghĩ, ta
ra tiền tuyến vì mục đích như vậy.
Ép Tô Mộ Hàn lui bước…
Ta khẽ cắn môi, vì sao hai lần ta và y gặp gỡ đều là trên chiến trường?
Đối địch, đối địch, luôn đối
Nghĩ như vậy, đầu ngón tay ta bỗng trở nên run rẩy.
Trái tim ta cũng đau đớn từng tấc.
Ta không muốn đi gặp y bằng thân phận đó. Điều y mong muốn
chỉ là ta có thể sống tốt, thậm chí vì ta, y sẵn sàng cứu mạng Hạ Hầu Tử Khâm. Cho dù bây giờ y tham gia cuộc chiến này vì lý do gì, ta cũng
không thể làm như vậy.
“Sao ngươi không nói gì?” Thái hậu chau mày nhìn ta.
“Thái hậu!” Ta ngước mắt nhìn bà, lên tiếng: “Hoàng thượng
sẽ không đồng ý việc này.” Hắn là người kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không
muốn ta dùng tình cảm để ép Tô Mộ Hàn lui bước.
Thái hậu cười gằn một tiếng. “Ai gia là người hiểu rõ nhất
tính cách của Hoàng thượng, người đương nhiên không muốn, nhưng ai gia
sẽ có cách để ngươi đi.”
Ta ngẩn người, Thái hậu đã quyết tâm muốn ta đi.
Lúc ra khỏi Hy Ninh cung, bên tai ta vẫn vương vấn lời nói
của Thái hậu. Thở dài một tiếng, ta hoàn toàn không ngờ sự việc sẽ trở
thành như vậy. Trên đường trở về Cảnh Thái cung cùng Tư Âm, từ xa đã
thấy bóng dáng vội vàng của Thiên Lục, ta giật mình kinh ngạc, từ bữa
tiệc đầy tháng của Thần Cảnh, đã rất lâu rồi ta không gặp nàng ta. Hôm
nay, nàng ta đi đâu với dáng vẻ lo lắng vậy nhỉ?
Phía sau nàng ta, Cúc Vận vừa gấp gáp đuổi theo vừa gọi:
“Nương nương, nương nương, người đi chậm thôi! Nương nương, người không
thể quan tâm tới chuyện của Cố gia!”
Nàng ta chạy theo sau Thiên Lục. Thiên Lục không quay đầu, bước chân càng lúc càng nhanh.
Chân mày ta chau lại, chuyện của Cố gia…
Thiên Lục chỉ có thể quan tâm tới chuyện của Cố Khanh Hằng. Trong lòng ta kinh hãi, chẳng lẽ Cố Khanh Hằng đã xảy ra chuyện?
Ta không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bước thật nhanh theo
Thiên Lục. Nét mặt Tư Âm thay đổi, nàng ta gọi ta: “Công chúa, người đi
đâu vậy?
Ta quay đầu lườm Tư Âm, nàng ta ngây người, cuối cùng không nói gì, chỉ theo sát ta.
Thiên Lục đi rất nhanh, băng qua hành lang trước mặt rồi
lại rẽ. Ta ngước mắt nhìn, trong lòng thất kinh, đi tiếp là tới Thiên
Dận cung! Ta cảm thấy kỳ lạ, Thiên Lục tới đó làm gì? Lúc này Hạ Hầu Tử
Khâm đâu có ở tẩm cung nhỉ? Nghĩ như vậy, ta không kiềm chế được, chạy
theo. Tư Âm chạy theo sát ta nhưng biết điều im lặng.
Rẽ ngoặt, ta trông thấy một người đang quỳ trước Thiên Dận cung.
Trợn tròn mắt, Cố Khanh Hằng!
Ta định bước lên nhưng không biết thế nào lại dừng lại.
Thiên Lục cuối cùng cũng bước chậm hơn, do dự giây lát rồi chậm rãi tiến lên, khẽ gọi huynh ấy: “Cố thiếu gia!”
Bờ vai Cố Khanh Hằng khẽ run, ngước mắt trông thấy Thiên
Lục, huynh ấy hơi mỉm cười, lên tiếng: “Sao nương nương đến đây?”
Từ xa, ta trông thấy Lưu Phúc chạy tới, nói với Thiên Lục: “Nương nương, sao người đến đây?”
Thiên Lục ngoái đầu nói với ông ta: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Sắc mặt Lưu Phúc thoáng thay đổi, ông ta đáp: “Nương nương, mời nương nương ra chỗ vắng nói chuyện.”
Thiên Lục lại nhìn người đang quỳ dưới đất rồi đi theo Lưu
Phúc qua một bên. Lưu Phúc nói: “Ôi, lúc Hoàng thượng hạ triều trở về
tẩm cung nghỉ ngơi thì Cố công tử tới, cầu xin Hoàng thượng để y dẫn
binh xuất chinh chiến đấu với Nam Chiếu. Nhưng nương nương, người cũng
biết đấy, bây giờ Cố gia mang tội, Cố công tử giờ đây có thân phận gì
chứ, Hoàng thượng có cớ gì để cho y dẫn binh? Y không nghe, kiên quyết
quỳ ở đây. Hoàng thượng đã qua Ngự thư phòng rồi, y vẫn không chịu quay
về!”
Ta dựa vào tường, lắng nghe, tin tức này đối với ta mà nói
không biết là đáng mừng hay đáng lo. Mừng là vì Cố Khanh Hằng đã khẩn
cầu Hạ Hầu Tử Khâm cho huynh ấy dẫn quân xuất chinh, như vậy nghĩa là
huynh ấy tin cái chết của Cố Địch Vân không l tới Hạ Hầu Tử Khâm. Lo là
bây giờ huynh ấy mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, sao có thể lặn
lội đường xa ra chiến trường?
Ta hiểu tâm trạng muốn báo thù cho cha của huynh ấy, thế nhưng Khanh Hằng à, ta không nỡ.
Cổ họng khó chịu, mắt xót xa.
Hạ Hầu Tử Khâm không đồng ý, đương nhiên cũng có lý của hắn.
Gương mặt Thiên Lục lóe lên tia lo lắng, Lưu Phúc nhíu mày, nói: “Nhưng sao nương nương tới đây?”
Ta nhìn qua phía nàng ta, tò mò muốn biết Thiên Lục sẽ trả lời thế nào khi Lưu Phúc hỏi đến việc này.
Đầu tiên nàng ta ngẩn người, sau đó lập tức khẽ cười, nói:
“Cung tỳ của bản cung nói hình như nhìn thấy Cố công tử, bản cung thuận
đường qua xem sao, công công cũng biết đấy, ban đầu bản cung tiến cung
hoàn toàn nhờ vào Cố đại nhân tiến cử. Mặc dù bây giờ ông ấy phạm phải
tội ác tày đình nhưng bản cung vẫn nhớ tới ân tình ngày xưa.” Nói ra
những lời này, nàng ta không hề nhíu mày.
Ha, Thiên Lục à, cuối cùng ta đã biết khi Cố Địch Vân bị
nhốt vào ngục, làm thế nào mà nàng ta thoát thân nhanh như vậy.
Lưu Phúc vội gật đầu, nói: “Vâng, nương nương nói phải.”
Thiên Lục xoay người, nói: “Để bản cung thử khuyên Cố công
tử, nếu để Hoàng thượng quay lại, nhìn thấy cảnh này, e là người sẽ tức
giận.”
Nghe thế, Lưu Phúc vội nói: “Vậy làm phiền nương nương!”
Nàng ta gật đầu, nói: “Công công cứ lui xuống trước đi!”
Lưu Phúc chần chừ, cuối cùng lui đi.
Thiên Lục định tiến lên nhưng Cúc Vận kéo tay áo nàng ta,
nhỏ giọng nói: “Nương nương, người… người đừng quản việc này thì hơn!”
Thiên Lục trừng mắt lườm nàng ta, giơ tay hất mạnh tay Cúc
Vận ra, cất bước đi nói với Cố Khanh Hằng: “Cố thiếu gia nên trở về đi,
Hoàng thượng đã không đồng ý thì sẽ không thay đổi quyết định.”
Huynh ấy ngước mắt nhìn nàng ta, lắc đầu nói: “Lần này,
thần nhất định phải quỳ đến khi Hoàng thượng đồng ý mới thôi. Thù giết
cha không đội trời chung, thần…”
“Nhưng thiếu gia biết ai giết cha thiếu gia không?” Thiên Lục vội ngắt lời huynh ấy.
Huynh ấy sững người, lập tức nghiến răng đáp: “Người của Nam Chiếu.”
Rõ ràng trông thấy ánh mắt của Thiên Lục hằn lên nỗi đau,
nàng ta khẽ nói: “Nhưng trận chiến này là chiến tranh giữa hai nước, cho dù thiếu gia không đi, Hoàng thượng cũng sẽ dốc toàn lực tấn công Nam
Chiếu. Thiếu gia hà tất phải đi bằng được chứ? Nếu cha thiếu gia ở dưới
suối vàng biết được, ông ấy ắt sẽ không muốn thiếu gia mạo hiểm. Ông ấy
chỉ muốn thiếu gia được sống yên ổn.”
Huynh ấy cười chán nản. “Nương nương không hiểu đâu!”
“Không…” Nàng ta lắc đầu, bỗng dưng sững lại.
Hình như đã ý thức được mình thất thố, nàng ta hơi nghiêng
người, vặn xoắn chiếc khăn trên tay, cắn môi, nói: “Nhưng ta hy vọng
thiếu gia có thể sống bình an, ta cũng không muốn thiếu gia mạo hiểm.”
Huynh ấy thảng thốt nhìn nữ tử trước mặt, mãi sau mới lên tiếng: “Thuộc hạ để nương nương yêu lầm rồi!”
“Khanh Hằng…” Nàng ta quay người.
Ta cũng sững sờ, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy nàng ta gọi tên huynh ấy.
Từng từ rõ ràng nhưng mang theo sự run rẩy. Ta trông thấy mắt nàng ta đỏ hoe, hai tay siết chặt.
“Nương nương!” Huynh ấy có phần kinh ngạc nhìn nàng ta, buột miệng nói. “Nương nương không nên gọi thần như vậy!”
Cơ thể Thiên Lục run run, nàng ta lên tiếng: “Ta không thể, vậy vì sao có thể?”
Tay vịn lên tường siết chặt, ta đưa mắt nhìn, thấy Cố Khanh Hằng nói: “Nương nương và nàng ấy không giống nhau.”
Thiên Lục không cam lòng, nghiến răng nói: “Người mà nàng ta yêu không phải là chàng, thế nhưng ta… ta yêu chàng!”
Mặc dù đã sớm biết sự thật này nhưng nghe chính miệng nàng
ta nói ra, ta vẫn cảm thấy kinh ngạc. Với tính cách của Thiên Lục, sẽ có một ngày nàng ta không kìm lòng được. Cũng chỉ có chuyện liên quan tới
Cố Khanh Hằng mới có thể khiến một người biết ngụy trang như nàng ta
không quan tâm tới bất cứ điều gì nữa.
Tư Âm đứng cạnh ta tròn mắt nhìn, ta liếc nàng ta một cái, nàng ta vội cúi đầu.
Cố Khanh Hằng sững sờ nhìn Thiên Lục, mãi sau vẫn không định thần nổi.
Nàng ta định đưa tay qua song huynh ấy hoảng hốt nghiêng người, khiến nàng ta kinh ngạc: “Khanh Hằng…”
Huynh ấy cúi đầu. “Xin nương nương tự trọng!”
Tay nàng ta chợt run lên, thì thào: “Nàng ta có thể, đúng không?”
Huynh ấy lắc đầu. “Nương nương sai rồi, ta và nàng ấy xưa
nay luôn duy trì khoảng cách thích hợp. Ta trước nay luôn hiểu rõ thân
phận của nàng ấy, sẽ không để nàng ấy rơi vào tình cảnh phái đối mặt với sự lựa chọn khó khăn.”
Lời của huynh ấy khiến ta sửng sốt.
Chỉ có lần huynh ấy bị thương trong thiên lao, ta mới tự
tay đỡ huynh ấy. Những điều này hóa ra ta chưa từng để ý. Ha, giờ đây
nghe huynh ấy nhắc đến, ta thấy thật xót xa.
Thiên Lục cười gằn một tiếng, nghiến răng nói: “Ta thật tò
mò, nàng ta rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể khiến chàng tận tâm tận
lực với nàng ta như vậy?”
Song huynh ấy khẽ cười. “Nàng ấy không cần bản lĩnh gì cả.”
Trên gThiên Lục hiện lên vẻ ngạc nhiên, nàng ta hít thật
sâu, lập tức nói: “Ta không quan tâm chàng và nàng ta như thế nào, hôm
nay chàng nhất định phải trở về. Ta sẽ không để chàng xuất chinh, vết
thương của chàng mới khỏi, không thể mạo hiểm.”
Giọng nói của huynh ấy vẫn lạnh nhạt. “Nương nương không cần quan tâm tới thần.”
Nàng ta chau mày, lùi lại một bước, đưa tay đỡ huynh ấy.
Huynh ấy đang quỳ, không biết nên tránh thế nào. Đúng lúc tay của nàng
ta sắp chạm vào người huynh ấy, ta bỗng trông thấy ngự liễn màu vàng từ
xa đi tới, đi đầu là Lý công công.
Ta giật mình kinh hãi, nếu để Hạ Hầu Tử Khâm nhìn thấy, cho dù hắn muốn bỏ qua cho hai người bọn họ nhưng hắn biết giấu mặt mũi đi
đâu?
Trong tình huống cấp bách, ta vội tiến lên, nói: “Quý Tần nương nương!”
Tay Thiên Lục run run, nàng ta quay ngoắt người nhìn về phía ta, sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: “Ngươi tới làm gì?”
Cố Khanh Hằng cũng ngạc nhiên ngước mắt nhìn ta. Ta không
nhìn huynh ấy, sải bước đi lên, băng qua bọn họ, tiến thẳng về phía
trước. Ngự liễn đã dừng, Lý công công đỡ Hạ Hầu Tử Khâm xuống, ta vội
gọi: “Hoàng thượng!”
Hắn cũng không ngờ ta ở đây, ánh mắt nhìn về phía ta rồi
lại hướng vào hai người đằng sau ta, lông mày hơi nhíu lại, lạnh nhạt
hỏi: “Sao Tích Quý tần cũng ở đây?”
Thiên Lục bây giờ mới phản ứng, vội hành lễ. “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”
Ta cười, nói: “Nương nương lo lắng Hoàng thượng gần đây
ngày đêm vất vả cho nên qua thăm Hoàng thượng, không ngờ lại gặp Trường
Phù ở đây.”
Nàng ta nhìn ta, cắn môi, không dám phản đối.
Hắn chỉ “ừ” một tiếng, bước lên, đưa mắt nhìn Cố Khanh Hằng, khẽ cau mày, nói: “Ngươi về đi, việc này trẫm đã quyết.”
“Hoàng thượng…”
định lên tiếng nhưng Hạ Hầu Tử Khâm không nhìn huynh ấy, cất bước đi thẳng.
Ta vội vàng ra hiệu bằng mắt với huynh ấy, nói nhỏ: “Hồi phủ trước đi, việc này nói sau.”
Huynh ấy nhìn ta, nghiến răng, vẫn không chịu đứng lên. Ta
nhìn Lưu Phúc một cái, ông ấy hiểu ý, vội vàng chạy lên. Ta nói: “Đỡ Cố
công tử dậy!”
Lưu Phúc gật đầu vâng dạ, cúi người đỡ huynh ấy, huynh ấy
lại nhìn ta, ta gật gật đầu, huynh ấy mới đứng lên. Có lẽ là do quỳ lâu
quá, huynh ấy loạng choạng một cái, Lưu Phúc hoảng hốt đỡ lấy huynh ấy
rồi nói: “Cố công tử đứng vững, lão nô sai người đưa công tử hồi phủ.”
Lưu Phúc rất biết nhìn sắc mặt, bây giờ tuy Cố Khanh Hằng
không còn đảm nhiệm chức quan nhưng ông ta biết Hạ Hầu Tử Khâm xem trọng người này, đương nhiên vẫn cung kính với huynh ấy.
Xoay người, ta liếc nhìn Thiên Lục một cái rồi nói: “Nương
nương không phải là tới thăm Hoàng thượng à? Bây giờ Hoàng thượng đã hồi cung, sao nương nương còn không vào?” Dứt lời, ta cũng không nhìn nàng
ta, chỉ đi thẳng lên phía trước.
Một lát sau mới nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau.
Tư Âm tiến lên, khẽ đỡ ta, nói: “Vì sao công chúa phải giúp nàng ta?”
Ta im lặng không đáp, không phải ta giúp nàng ta, ta chỉ
đang giúp Cố Khanh Hằng. Cố gia đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ta không
thể để Cố Khanh Hằng liên tiếp chịu đả kích. Thấy ta không nói, Tư Âm
cũng biết điều im lặng, không hỏi nữa.
Hai người đi tới cửa thì gặp một cung tỳ bưng nước qua,
thấy chúng ta, nàng ta vội hành lễ rồi mới tiến vào. Vịn tay Tư Âm, cất
bước vào trong, ta thấy hắn ngồi bên bàn, một tay chống trán, nhắm mắt.
Lý công công đang đứng bên phải hắn, thấy cung tỳ đi vào, vội khoát tay
ra hiệu cho nàng ta đặt chậu nước xuống.
Cung tỳ cẩn thận đặt chậu nước xuống, nhúng khăn vào nước
rồi vắt sạch, đưa cho Lý công công. Lý công công nhận lấy, nhỏ giọng
nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, để nô tài lau mồ hôi cho người.” Nói
xong, y cẩn thận giơ tay qu mới nhìn thấy trán hắn đẫm mồ hôi, bây giờ
đã gần tháng mười một rồi, thời tiết bắt đầu trở lạnh, ta hơi kinh ngạc, không phải hắn bị bệnh chứ? Không biết tại sao, nhớ tới dáng vẻ sốt cao của hắn khi ấy, ta lại thấy đau lòng.
Ta bước lên, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng sao thế?”
Lý công công vội nói: “Hoàng thượng hai đêm liền không ngủ, vừa nãy mới từ ngoài thành quay về.”
Ngoại thành hoàng đô? Xem ra hắn đã tới nơi trấn áp loạn quân.
Ta vừa định tiến lên, liền nghe thấy Thiên Lục ở phía sau
nhỏ giọng nói: “Vậy Hoàng thượng nghỉ ngơi cho khỏe, thần thiếp không
quấy rầy người, thần thiếp xin cáo lui!” Nói xong, không đợi hắn đáp
lời, nàng ta liền xoay người, vịn tay Cúc Vận đi ra.
Ta ngoái đầu nhìn hắn, hắn vẫn không mở mắt, có lẽ hắn thật sự rất mệt.
Lặng lẽ bước lên, đón lấy chiếc khăn trong tay Lý công
công, ta nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, hắn nhíu mày nhưng không
nói một lời. Đặt khăn xuống, ta dìu hắn. “Hoàng thượng mệt rồi, chi bằng lên giường nằm một lát, có việc gì đợi nghỉ ngơi xong rồi nói sau.”
Hắn không cự tuyệt, để mặc ta đỡ lên giường. Lý công công
vội tiến lên, cởi hài cho hắn rồi mới lui xuống, đứng một bên. Hắn dường như thở phào nhẹ nhõm, lông mày hơi nhíu lại.
Ta nhìn Tư Âm và Lý công công, ra hiệu cho bọn họ lui xuống.
Hắn im lặng không nói, ta không biết hắn ngủ thật hay chỉ nhắm mắt. Ta nhẹ nhàng ngồi cạnh long sàng.
Một lát sau mới nghe thấy tiếng hít thở của hắn dần trở nên ổn định, lông mày hắn vẫn cau lại. Ta biết, trong lòng hắn chắc có rất
nhiều việc không giải quyết được cho nên dù đã ngủ nhưng vẫn không thể
buông xuôi.
Ta giơ tay định xoa nhẹ lên ấn đường hắn, nghĩ một chút lại thôi, sợ hắn ngủ không sâu, ta không cẩn thận lại đánh thức hắn dậy.
Ngồi một lúc lâu, ánh sáng bên ngoài đã tối dần, lại một
lúc nữa, liềnửa khẽ khàng mở ra, Lý công công rón rén tiến vào, nhỏ
giọng hỏi ta: “Công chúa, Hoàng thượng dùng bữa lúc mấy giờ?”
Ta quay đầu nhìn người đang nằm trên giường, hắn vẫn chưa tỉnh, bèn nói: “Đợi Hoàng thượng dậy rồi truyền sau.”
“Vâng!” Y vâng lời, nhìn Hạ Hầu Tử Khâm rồi mới lui ra.
Ta khẽ thở dài một tiếng, hắn ngủ say thật đấy, hai ngày
liền không ngủ, ắt hẳn hắn rất mệt. Tẩm cung tối mịt, cung tỳ khẽ khàng
tiến vào thắp đèn rồi lại khẽ khàng lui ra. Các cửa sổ đều đóng chặt, cả tẩm cung không hề có ngọn gió nào lùa vào.
Ta đang ngồi, chợt nghe thấy hắn rên lên một tiếng, ngồi
bật dậy. Ta giật mình, vội bước lên nắm tay hắn, hỏi: “Hoàng thượng sao
vậy?”
Hắn thở hổn hển, trán nhễ nhại mồ hôi, ta siết chặt tay hắn, hỏi nhỏ: “Chàng mơ thấy ác mộng à?”
Hắn mới ngước nhìn ta, hít một hơi rồi nói: “Trẫm ngủ say quá!”
Ta sững người, hắn không nhắc, ta cũng không hỏi, chỉ cười, nói: “Hoàng thượng cũng là người, lâu như vậy không ngủ, bây giờ ngủ
say cũng là lẽ thường.”
Hắn mím môi cười, trở mình ngồi bên mép giường, một tay đỡ trán, lắc lắc đầu. “Ngủ sâu, đau đầu quá!”
Ta nhíu mày, hỏi: “Có cần truyền thái y tới xem không?”
Hắn lắc đầu. “Không cần đâu, trẫm nghỉ một lát là khỏe.”
Dường như hắn muốn nói gì đó nhưng lại nhìn ta, hỏi: “Nàng dùng bữa
chưa?”
Ta khẽ cười. “Thiếp đợi Hoàng thượng tỉnh dậy.”
Bàn tay nắm tay ta khẽ run lên, hắn cau mày, nói: “Lúc trẫm đến đã ăn qua rồi, sao nàng không ăn?” Nói xong, hắn liền gọi Lý công
công truyền thái giám mang đồ ăn lên.
Ta đau lòng nhìn hắn, nói: “Chỉ một bữa ăn thôi mà, cũng
không phải việc gì to tát. Hoàng thượng, hôm nay huynh ấy quỳ bên ngoài
lâu như vậy, chàng cũng không đồng ý cho xuất chinh. Trong thành, Trần
Tướng quân và Dư Tướng quân giờ đây không thể ra tiền tuyến, Hoàng
thượng lại không dùng thân tín của mình, vậy rốt cuộc chàng định làm thế nào?”
Hắn khẽ cười rồi nói: “Bây giờ muốn Cố Khanh Hằng xuất
chinh, vậy thì chẳng phải ai cũng sẽ nhận ra việc trẫm cố ý giữ lại tính mạng cho hắn để đợi sau này đề bạt ư? Như vậy, khó bảo đảm Diêu Hành
Niên không âm thầm giở thủ đoạn, chính vì hắn là thân tín của trẫm, trẫm mới không thể làm vậy. Trẫm có dự tính cho mai sau.”
Ta biết, hắn không đồng ý để Cố Khanh Hằng xuất chinh nhất
định là có lý do riêng. Hắn cũng không đề cập tới chuyện nhìn thấy Thiên Lục có mặt ở Thiên Dận cung, đương nhiên ta cũng không ngốc nghếch mà
nhắc tới.
Hai người ngồi một lát thì bữa tối được mang lên.
Hắn ăn rất ít, ta không biết đó là do lúc mới tới hắn đã ăn hay vì hắn không có cảm giác muốn ăn. Lý công công đứng bên, luôn nhíu
mày, rất nhiều lần muốn lên tiếng nhưng lại cố gắng nín nhịn.
Ta ra hiệu cho Lý công công gắp thức ăn cho hắn, nói nhỏ:
“Hoàng thượng ăn nhiều thêm một chút, có sức mới có thể ra tiền tuyến.”
Bàn tay cầm đũa của hắn run lên, hắn ngước mắt nhìn ta. “Nàng biết trẫm muốn xuất chinh?”
Cúi đầu, ta không nhìn hắn, chỉ đáp: “Tiền tuyến xảy ra
chuyện như vậy, Hoàng thượng sao có thể không thân chinh xuất trận?” Với tính cách của hắn, không đi mới khiến người khác khó hiểu, huống chi,
Nam Chiếu còn mượn danh nghĩa Thái tử tiền triều để dấy binh. Làm một
hoàng đế, hắn chắc chắn phải thân chinh ra trận. Vì việc của hoàng đô
vẫn chưa giải quyết xong nên Lý công công mới nói hắn đã hai ngày chưa
chợp mắt.
Hắn chần chừ giây lát, buông đũa rồi nhỏ giọng nói: “Việc ở đây đã giải quyết gần xong, chậm nhất là ngày kia trẫm xuất phát.”
Ta sửng sốt, buột miệng hỏi: “Nhanh như vậy ư?”
Hắn gật đầu. “Trẫm vẫn muốn nhanh một chút nhưng binh lực
có thể điều động bên Hiển Vương có hạn, phía đó nếu không có quân đội
trấn áp, e là sẽ có người khởi binh tạo phản.”
Đương nhiên ta hiểu điều này, Hiển Vương phải đích thân ở
lại nơi đó. Ta vừa định lên tiếng liền bị hắn cướp lời: “Trẫm sẽ cẩn
thận, nàng ở lại đây đợi trẫm về.”
Hắn nói câu này rất nhanh, thực ra hắn không nói ta cũng
biết, hắn không muốn cho ta đi. Ta cố ý cười, nói: “Hoàng thượng quên
rồi à? Bây giờ thiếp vẫn chưa phải phi tử của chàng, hơn nữa thiếp từng
làm quân sư cho quân đội thiên triều, thiếp hoàn toàn có thể…”
“Không được!” Hắn cau mày. “Việc này trẫm đã quyết, nàng không cần nói thêm!”
“Hoàng thượng…”
Song hắn đột ngột đứng dậy, quay người nói: “Không có
chuyện gì nữa thì nàng về Cảnh Thái cung đi, trẫm còn có việc phải xử
lý.”
Ta ngước mắt nhìn hắn nhưng hắn lại quay lưng với ta, không xoay người lại. Ta thở dài, cơn giận của hắn lại đến, chẳng ai cản
được, ta đứng lên, đi ra ngoài.
Người phía sau đột nhiên lên tiếng: “Nếu lần này trẫm và hắn đối đầu, nàng có muốn trẫm tha cho hắn không?”
Bước chân khựng lại, ta không quay người, ngập ngừng, cuối
cùng nghiến răng, nói: “Xin Hoàng thượng không làm điều hổ thẹn với
lương tâm.”
Hắn từng nói, xưa nay chưa từng làm việc gì có lỗi với Tô
Mộ Hàn, ta tin tưởng điều đó. Lần này, liên quan tới vấn đề giang sơn,
ta không thể lại một mực yêu cầu hắn nhường nhịn, mặc dù ta xưa nay đều
không muốn Tô Mộ Hàn xảy ra chuyện.
Trái tim như thắt lại, không ra chiến trường, đối với ta mà nói có phải là một việc đúng đắn?
Lúc ra khỏi Thiên Dận cung, trong không khí dường như ẩn
giấu hơi lạnh. Hít thật sâu, ta ngước mắt nhìn lên bầu trời, đêm nay
không trăng, bầu trời đêm bao la tối đen như mực.
Đã sắp sang mùa đông.
Nhớ tới năm ngoái, lần đầu tiên hắn ăn điểm tâm do ta làm,
sau đó ôm ta Ngự thiện phòng dưới những cơn mưa tuyết khóe môi ta mỉm
cười, không biết bao giờ mới lại có cơ hội như vậy.
Trên đường trở về Cảnh Thái cung, đi qua Vĩnh Thọ cung, ta
đột nhiên dừng bước. Tư Âm kinh ngạc, đưa mắt theo hướng ta nhìn, vội
nói: “Đó là cung điện của Dụ Thái phi, ngày thường chẳng có ai lại gần,
Dụ Thái phi bị điên.”
Ta chỉ nghe, không đáp lời.
Dừng một lát, ta cất bước đi về phía Vĩnh Thọ cung, Tư Âm
giật mình, vội kéo ta lịa, nói: “Công chúa, người đừng tới đó, Hoàng
thượng không thích…” Nói tới đây, giọng nói của nàng ta nhỏ dần.
Ta cười nhạt một tiếng, Hạ Hầu Tử Khâm sao có thể không
thích? Huống hồ, hắn sắp phải ngự giá thân chinh ra tiền tuyến, ta nhất
định phải tới Vĩnh Thọ cung một chuyến. Dù sao Thái hậu cũng muốn ta
xuất cung, cho dù bà có biết việc này, chắc cũng sẽ không so đo.
Tư Âm không ngăn nổi ta, chỉ có thể đi theo.
Trong Vĩnh Thọ cung vẫn tĩnh mịch như xưa. Ta bước vào,
giống y như lần đầu tiên ta tới, không có lấy một bóng người. Đột nhiên
ta cảm khái, đến thời gian cũng giống như lúc ta tới khi ấy. Vãn Lương
cũng có ý muốn ngăn ta tiến vào.
Đang suy nghĩ thì nghe thấy một người hỏi: “Ai đấy?”
Nàng ta vừa hỏi vừa giơ cao chiếc đèn lồng trong tay lên. Tư Âm cất cao giọng, nói: “Là Công chúa Trường Phù.”
Ta đã nhìn rõ, người trước mặt là Tiểu Đào, cũng phải,
ngoài Tiểu Đào thì ở Vĩnh Thọ cung làm gì còn cung nhân nào khác. Tiểu
Đào vội tiến lên, nói: “Nô tỳ thỉnh an công chúa!”
Ta gật đầu, hỏi: “Thái phi đâu?”
Nàng ta ngẩn người, chắc không hiểu tại sao công chúa đột nhiên lại tới gặp Thái phi.
Ta lại hỏi: “Thái phi đâu?”
Tiểu Đào bấy giờ mới phản ứng, vội nói: “Thái phi đã nghỉ ngơi rồi ạ, ông chúa, người…” Nàng ta rụt rè nhìn ta.
Ta khẽ cười. “Vậy bản cung không vào nữa.” Vịn lên tay Tư
Âm, ta xoay người rồi dừng lại, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng muốn ngự
giá xuất chinh, người sẽ bình an trở về, không cần lo lắng. Tiểu Đào,
nhớ hầu hạ Thái phi chu đáo!” Nói xong, ta không dừng chân, rảo bước đi
ra ngoài.
Phía sau dường như nghe thấy giọng nói của một người, tiếp
đó là giọng của Dụ Thái phi. Tiểu Đào và bà nói chuyện vài câu, nàng ta
nghi ngờ nói: “Kỳ lạ, sao Công chúa Trường Phù có thể biết nô tỳ nhỉ?”
Ta cảm thấy, lần này đợi Hạ Hầu Tử Khâm trở về, ta nên nói
cho hắn biết chuyện của Dụ Thái phi. Bà không phải người hại Ngọc Tiệp
dư mất đi đứa trẻ trong bụng mà thực ra là người cứu nàng ta. Mẫu tử bọn họ, bao nhiêu năm xa cách, cũng nên nối lại quan hệ rồi.
Thở dài một tiếng, ta trở về Cảnh Thái cung.
Hai hôm sau, Hoàng đế thân chinh ra trận.
Cho tới khi hắn rời hoàng đô, ta chưa từng gặp hắn, chắc
hắn cố ý không tới thăm ta, đi cũng rất nhanh. Bây giờ là thời khắc đặc
biệt, một số đại thần trong triều nhận được thư tín của Hoàng hậu Nguyên Trinh đã bị giam lỏng, số còn lại cả ngày thấp thỏm lo âu.
Hắn vừa đi, lập tức có cung nhân của Hy Ninh cung vào Cảnh
Thái cung. Ta biết, Thái hậu khăng khăng muốn ta đi, bà biết Hạ Hầu Tử
Khâm không đồng ý nhưng bà vẫn có cách để ta đi theo.
Bây giờ ta không phải là phi tử của Hoàng đế, bà đường
đường là Thái hậu, muốn đưa ta xuất cung chỉ là chuyện nhỏ nhặt, vô cùng đơn giản.
Kỳ thực, ta có thể hiểu được tâm trạng của một người mẹ như bà, bà chẳng qua chỉ muốn Hạ Hầu Tử Khâm bình an. Chỉ có giang sơn ổn
định, hắn mới có thể bình an. Ta hiểu những đạo lý này song ta không thể chấp nhận cách bà ép ta dùng tình cảm để dụ Tô Mộ Hàn.
Lợi dụng tình cảm của người khác, dù thế nào chăng nữa cũng là không công bằng.
Lúc rời khỏi Cảnh Thái cung, ta thuận tay mang theo chiếc hộp khắc hình cây thị mà Tô Mộ Hàn tặng ta.
Trong Hy Ninh cung, vẻ mặt Thái hậu lạnh nhạt. “Việc này ai gia đã quyết định, nếu trong lòng ngươi có Hoàng thượng thì nhất định
phải làm như ai gia nói!” Lời của bà rất cương quyết, không có chỗ cho
sự thương lượng.
Ta im lặng, Thái hậu đã nói tới mức này, vậy thì cho dù ta đồng ý hay không, bà cũng ép ta phải ra tiền tuyến.
Bà lại nói: “Ngươi cầm lệnh bài này xuất cung, bên ngoài
đang có xe ngựa đợi ngươi. Ai gia cũng đã chuẩn bị ổn thỏa người bảo vệ
ngươi.” Bà nói xong, liền đặt lệnh bài lên mặt bàn.
Ta thở dài trong lòng, cuối cùng đưa tay nắm lấy lệnh bài trong tay.
“Cung tỳ của ngươi cũng đi theo ngươi, hầu hạ ngươi trên đường.” Thái hậu lại nói.
Ta mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ, để một mình thần thiếp đi.” Thêm một người là thêm một gánh nặng.
Thái hậu không miễn cưỡng, chỉ gật đầu, nói: “Đi đi!”
Ta khom người trước bà rồi xoay người lui ra, đột nhiên nghe bà gọi: “Đàn Phi!”
Trong lòng ta sửng sốt, bao lâu rồi bà chưa gọi ta như vậy. Lại thấy bà lên tiếng: “Ai gia nhớ, ai gia từng tát ngươi ba lần, mỗi
lần tát xong, ai gia đều cảm thấy như được biết ngươi một lần nữa. Lúc
đầu ai gia không hề thích ngươi, nhưng bây giờ ai gia rất thích ngươi,
cũng biết vì sao Hoàng thượng thích ngươi.”
Bàn tay ta bỗng siết chặt tấm lệnh bài.
“Ngươi đừng trách ai gia!” Bà than thở, dừng một lát, lại
nghe giọng nói nặng nề của bà vang lên: “Ai gia giao Hoàng thượng cho
ngươi.”
Ngón tay run run, ta kinh ngạc quay đầu nhìn bà, thấy khóe
miệng bà khẽ mỉm cười. Không biết vì sao, viền mắt ta nóng rát, cổ họng
cũng trở nên khó chịu. Những lời Thái hậu nói thực sự quá nặng nề.
Chỉ vì hắn, bà có thể buông tất cả.
Hạ Hầu Tử Khâm à, chàng may mắn xiết bao khi có được hai mẫu thân như vậy!
Thiển Nhi đưa ta ra bằng đường khác, lúc này Tư Âm vẫn còn đang đợi bên ngoài Hy Ninh cung.
Đi vòng qua hậu viện, đổi sang y phục cung tỳ trong phòng của Thiển Nhi, ta và Thiển Nhi mới ra ngoài.
Ung dung đi qua trước mặt Tư Âm, nàng ta không thể nghĩ
rằng đó là ta. Đúng lúc hai người vừa ra khỏi Hy Ninh cung thì loan kiệu của Diêu Thục phi đến, ta nhìn một cái, cười nhạt, đi qua nó.
Xuất cung, mọi việc đều thuận lợi.
Bên ngoài, ta quả nhiên nhìn thấy cỗ xe ngựa mà Thái hậu nói.
Không suy nghĩ gì, ta tiến lên, phu xe nghe thấy tiếng bước chân bèn nhảy xuống khỏi xe, khoảnh khắc y gỡ nón xuống, ta kinh hãi
tới ngơ ngẩn, Cố Khanh Hằng!
Huynh ấy thấy ta, không hề ngạc nhiên, chỉ cười nói: “Tam Nhi, lên xe!”
Cho dù thế nào, ta cũng không ngờ người mà Thái hậu nói sẽ
đi cùng để bảo vệ ta lại chính là huynh ấy! Thấy ta đứng bất động, huynh ấy tiến lên vài bước, nói: “Mau lên xe, không thì sẽ không đuổi kịp
Hoàng thượng đâu.”
Cuối cùng ta cũng hoàn hồn, không nghĩ nhiều, leo lên xe
ngựa. Buông rèm xe xuống, huynh ấy liền ngồi lên, quất dây cương, bắt
đầu cho xe ngựa chạy, vừa đi vừa nói: “Trong gói đồ bên trong có y phục, muội thay phục trang cung tỳ đi.”
Ôm chiếc hộp trong tay, lúc quay đầu, ta nhìn thấy một gói
đồ ở phía sau, liền mở ra, thấy bên trong có hai bộ y phục bình thường,
một bộ màu hồng phấn, bộ kia màu xanh lá liễu, đều rất đẹp. Giơ tay vuốt ve món đồ thủ công tinh xảo ấy, ta chỉ nhìn là nhận ra ngay, đó là tay
nghề của thợ cả Trần.
Bao nhiêu năm rồi, huynh ấy vẫn nhớ ta thích y phục do thợ cả Trần làm. Sống mũi ta cay cay, suýt thì rơi
Ta nhanh chóng thay bộ màu phấn hồng, đây là lần đầu tiên ta mặc y phục do thợ cả Trần làm.
“Vui quá, cuối cùng cũng có ngày muội có thể mặc y phục do
huynh tặng.” Bên ngoài, giọng nói hân hoan của huynh ấy vang lên.
Ta vén rèm xe, nhìn bóng lưng huynh ấy, nói: “Hoàng thượng
không cho huynh đi, đương nhiên là có lý do của người, vì sao huynh còn
tìm Thái hậu?”
Động tác trên tay hơi chậm lại, huynh ấy quay đầu, nói:
“Thái hậu chủ động tìm ta, nói Hoàng thượng không cho muội đi, muội
khăng khăng muốn ra tiền tuyến, Thái hậu muốn ta bảo vệ muội.”
Sững người, Thái hậu nói như vậy ư?
Cố Khanh Hằng hiểu tính ta, chỉ cần việc ta muốn làm thì
nhất định sẽ làm, cho nên huynh ấy mới không do dự mà đồng ý bảo vệ ta.
Huynh ấy cũng muốn có cơ hội để ra tiền tuyến.
Ta thật hồ đồ, Hạ Hầu Tử Khâm cố ý không cho huynh ấy đi,
chắc chắn đã sai người canh chừng huynh ấy, ngoài Thái hậu, còn ai có
thể để huynh ấy ung dung lên đường như vậy?
Ta biết vì sao Thái hậu tìm huynh ấy bảo vệ ta, chỉ vì khi
đó, ta từng nói giờ đây ta chỉ có duy nhất Cố Khanh Hằng là người thân.
Thái hậu không muốn ta xảy ra chuyện gì trên đường đi, bà muốn ta gặp
được Tô Mộ Hàn, cho nên tìm người bảo vệ ta, chắc chắn phải là người tận tâm tận lực với ta.
Ta cười với huynh ấy, nói nhỏ: “Huynh cho rằng tự muội muốn đi ư?”
Huynh ấy ngây người nhưng lại đáp: “Ta xưa nay chưa từng hỏi chuyện của muội.”
Khanh Hằng ngốc nghếch.
Ngồi bên cạnh huynh ấy, ta đưa mắt nhìn về phía xa, hít
thật sâu rồi nói: “Khanh Hằng, chuyện của cha huynh, huynh đừng quá
buồn, ông ấy yêu huynh.”
Người bên cạnh ta không nói gì, mãi sau mới lên tiếng: “Ta cho rằng muội ghét cha t
Quay sang nhìn huynh ấy, ta không né tránh. “Muội ghét, bây giờ vẫn ghét, nhưng tình yêu ông ấy dành cho huynh là thật. Cho dù muội có ghét đi nữa cũng không thể thay đổi được sự thật này. Ông ấy chỉ
muốn huynh sống thật tốt, cho nên hãy hứa với muội, ra tiền tuyến, không được để bản thân rơi vào chốn nguy hiểm.”
Ánh mắt huynh ấy lóe lên vẻ oán hận, bàn tay siết dây cương chặt hơn nhưng hồi lâu vẫn không đáp lời ta.
Nam Chiếu dùng cái chết của Cố Địch Vân để làm ngòi nổ
khiến hoàng đô xảy ra binh biến, sau đó liền khai chiến. Ta biết nỗi oán hận này của huynh ấy, trong một chốc một lát rất khó để cơn sóng trong
lòng huynh ấy dịu xuống.
Xe đi rất nhanh, ra ngoài rồi thì không có lựa chọn, chỉ có thể đi tiếp.
Lúc tới tiền tuyến là trung tuần tháng Mười một, thời tiết đã rất lạnh. Chúng ta đến đúng lúc diễn ra trận đại chiến.
Bỏ xe ngựa lại, ta chỉ mang theo chiếc hộp đó. Cố Khanh
Hằng đưa ta leo lên đỉnh núi, từ xa nhìn xuống, hai đội quân đang đương
đầu. Từ rất xa, ta không nhìn rõ mặt ai, chỉ có thể phán đoán nhờ phục
trang và vật cưỡi. Nam Chiếu đi đầu là nam tử, chính là quốc quân của
Nam Chiếu. Ta cười thầm, đây là trận chiến lấy danh nghĩa cậu em vợ xưng đế mà Nam Chiếu cũng bỏ vốn gốc ra!
Bên cạnh y có một nam tử, cách ăn mặc khác với các tướng sĩ, không nhìn rõ mặt nhưng vẫn khiến lòng ta chấn động.
Đó là Thái tử.
Trống trận ầm vang, từ xa có thể nghe thấy từng đợt âm thanh giòn giã, tiếng chém giết lẫn nhau và cát bụi mịt mù.
Người bên cạnh ta lên tiếng: “Chúng ta xuống núi, đi vòng qua, phía trước chính là donah trại.”
Ta gật đầu, theo huynh ấy xuống núi, lúc quay trở lại con
đường cũ, ta kinh ngạc phát hiện xe ngựa của chúng ta đã biến mất!
Chỉ ngheiếng “keng”, trường kiếm của Cố Khanh Hằng đã rút
khỏi vỏ, huynh ấy trở tay đỡ lấy lưỡi kiếm đột nhiên tập kích. Ta giật
mình sửng sốt, nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên: “Tử Nhi…”