MỆNH PHƯỢNG HOÀNG

Bắt sống Hàn Vương… Lúc này, phản ứng duy nhất trong đầu ta chính là, Hàn Vương nào?!

“Thình” một tiếng, ta nhảy từ trên giường xuống, xộc ra ngoài, hiển nhiên những người trong trướng đều hết sức kinh ngạc. Hạ Hầu Tử Khâm cúi đầu, nói với binh sĩ đó: “Người đâu?”

“Bẩm Hoàng thượng, Mã Tướng quân đã áp giải tới doanh trại!” Lời nói của binh sĩ không che giấu vẻ đắc ý.

Hạ Hầu Tử Khâm lại hỏi: “Vì sao lại khẳng định người đó là Hàn Vương?” Đúng thế, người đời đều biết, Hàn Vương luôn đeo mặt nạ khi ra chiến trường, thiên triều chắc chưa ai nhìn thấy dung nhan thật của Hàn Vương, sao bọn họ có thể khẳng định?

Nghe vậy, binh sĩ kia vẫn cúi đầu, giọng nói rất hưng phấn: “Bẩm Hoàng thượng, sinh nhật Hoàng thượng khi đó, Hàn Vương từng bị thương ở cánh tay phải, cho nên lần này không thể sai được ạ!”

Cánh tay phải…

Ta cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, cơ thể nghiêng ngả, không còn chút sức lực, quỵ xuống…

Đau quá, chỗ nào cũng đau. Đầu ngón tay run run, ta sợ hãi hét lên: “Tiên sinh!”

Bật dậy, bàn tay của ai đó đưa ra, giữ lấy ta, dịu dàng nói: “Tam Nhi, mơ thấy ác mộng à?”

Ta mới nhìn rõ là Cố Khanh Hằng, huynh ấy ngồi bên giường. Lúc này, ta cũng chẳng quan tâm tới bất cứ thứ gì, kéo tay huynh ấy, hỏi: “Hàn Vương đâu? Hàn Vương ở đâu?” Vừa hỏi, ta vừa vùng vẫy xuống giường, định lao ra ngoài.

“Tam Nhi, đừng đi nữa!” Huynh ấy lớn tiếng nói, một tay kéo ta về phía sau.

Toàn thân chấn động, vì sao huynh ấy nói ta đừng đi nữa? Ta ngoái đầu, run rẩy nhìn huynh ấy. Khanh Hằng không nhìn ta, chỉ cúi đầu, nói: “Hoàng thượng đã hạ lệnh, xử tử rồi!”

“Cái gì?” Hai chân ta mềm nhũn, huynh ấy nhanh tay đỡ lấy ta.

Nước mắt giàn giụa, ta nghiến răng hỏi: “Sao lại nhanh như vậy?”

Nét mặt u ám, huynh ấy nhỏ giọng đáp: “Thông minh như muội, sao lại không hiểu? Thời kỳ đại chiến, lâm trận chặt được đầu chủ tướng của bọn chúng, ắt hẳn sĩ khí quân ta sẽ dâng cao, không những vậy, còn là một đòn trí mạng đối với Bắc Tề. Tam Nhi, Bắc Tề chắc chắn sẽ diệt vong.”

Y nói Bắc Tề bị diệt vong, y là tướng của vong quốc, sẽ bị xử tử.

Tướng của vong quốc, xử tử…

Không, không, không thể!

“Hoàng thượng đâu? Ta muốn gặp Hoàng thượng! Ta muốn gặp chàng!”

Cho dù tất cả mọi người đều không biết nhưng làm sao hắn có thể không biết chứ? Lần ở Thượng Lâm uyển, chắc hắn đã đoán ra, Hàn Vương chính là Thái tử, thế thì với trí thông minh của hắn, hắn sẽ không thể không biết Thanh Dương và Tô Mộ Hàn đã hoán đổi vị trí cho nhau trên chiến trường. Thế nhưng binh sĩ kia nói người bị bắt làm tù binh bị thương ở cánh tay phải…

Như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm há có thể không biết?

Đó là tiên sinh của ta!

Hắn cố ý không nhắc nửa lời về Tô Mộ Hàn trước mặt ta bởi muốn ngăn ta cầu xin, có phải không?

Trong lòng quặn thắt, sao tới mới hiểu ra?

“Tam Nhi!” Cố Khanh Hằng lo lắng gọi ta.

Ta không muốn nghĩ đến việc Tô Mộ Hàn làm thế nào để trở lại với đại quân Bắc Tề, ta biết lý do y quay về, chính là vì lời hứa với Thừa Diệp. Cắn môi, ta đẩy Cố Khanh Hằng ra, lắc đầu, nói: “Khanh Hằng, đừng quan tâm tới muội!”

“Tam Nhi…”

Nhìn huynh ấy, ta nhỏ giọng nói: “Nếu huynh vẫn là Khanh Hằng quan tâm đến muội thì hãy mặc kệ muội, được không?”

Tay huynh ấy run lên, cuối cùng từ từ buông xuống.

Ta quay người, từng bước đi ra ngoài. Ta muốn nghe chính miệng hắn nói, chuyện này không phải là thật.

Bên ngoài doanh trướng, gió rất lớn, cát bụi làm cho ta phải nheo mắt lại, nhìn ra xa, tầm nhìn trở nên mờ nhạt.

Dường như đi rất lâu mới trông thấy doanh trướng màu vàng đó. Hắn cố ý không để ta ở trong doanh trướng của hắn, bởi vì áy náy ư? Sợ nhìn thấy ta, sợ ta hỏi hắn vì sao?

Nghĩ như vậy, đôi tay ta bất giác siết chặt. Cảm giác ai đó đi bên phải ta, ta không muốn quay đầu nhưng một cánh tay bỗng túm chặt lấy ta. Giọng nữ tử vang lên: “Đàn Phi, bản cung biết là ngươi.”

Đàn Phi, cái tước vị này đã xa ta quá lâu rồi.

Ta còn là Đàn Phi ư?

Cười gằn một tiếng, ta quay sang nhìn nàng ta, hất mạnh tay nàng ta ra, lạnh lùng nói: “Xê ra, bây giờ bản cung không rảnh để nói chuyện với ngươi.”

Nói xong ta lại bước đi.

Nàng ta đuổi theo, chặn trước mặt ta, lên tiếng: “Bức thư đó là do ngươi viết. Ngoài ngươi ra, không ai biết rõ chuyện phu thê Trương Lăng gặp họa khi đó. Ngươi rất thận trọng, không đề tên nhưng bản cung đã tới tẩm cung của ngươi để so nét chữ, đó là điều không thể lừa được người khác.

Ta im lặng, muốn đi vòng qua nàng ta song nàng ta vẫn chặn ta lại, ngữ khí hùng hổ: “Ngươi nói bản cung cứu Hoàng thượng thì cái gì ngươi cũng có thể cho bản cung. Ha, bản cung không cần cái gì của ngươi, bây giờ chẳng phải ngươi là công chúa gì đó của Đại Tuyên ư? Thế thì trở về Đại Tuyên của ngươi đi!”

Nàng ta đẩy mạnh ta một cái, ta đứng không vững, lảo đảo lùi lại, rơi vào một vòng tay, nghe giọng Hiển Vương truyền tới: “Thục phi nương nương! Lúc động thủ thì nên xem xem nàng ấy là ai!”

Ta không ngờ Hiển Vương bỗng nhiên xuất hiện, giật mình kinh hãi, y kéo ta ra sau, nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt. Ta biết y xưa nay không thích Diêu Thục phi. Khuôn mặt Diêu Thục phi thoáng hiện vẻ không vui, nàng ta khinh miệt nói: “Vương gia cho rằng nàng ta là công chúa của Đại Tuyên thật à?”

Ta thầm cười khẩy, nàng ta cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm bịa ra ư?

Hiển Vương định nói song ta bước lên, lấy kim ấn ra, nói với nàng ta: “Lẽ nào bản cung là giả?

Hiển nhiên thấy sắc mặt Diêu Thục phi tái mét, nàng ta thật sự không ngờ ta có thể lấy ra kim ấn. Rất lâu sau, nàng ta bỗng tiến lên, túm lấy ta, lạnh lùng nói: “Dịch dung à? Công chúa thật sự đâu?”

“Thục phi! Thục phi đừng quá đáng!” Hiển Vương quả thật không thể chấp nhận được.

Ta cười mỉa mai. “Không tin ư, vậy hãy kêu hoàng huynh của bản cung tới giám định, xem bản cung rốt cuộc là thật hay giả!” Dứt lời, ta giơ tay hất tay nàng ta, sải bước đi.

Diêu Thục phi vẫn muốn đuổi theo nhưng bị Hiển Vương chặn lại, giọng của y vang lên: “Sao nào, Thục phi nương nương biết công chúa sẽ trở thành phi tử của Hoàng thượng nên trong lòng đố kỵ à? Ha, cũng phải, hậu cung thiên triều ta vẫn chưa có nữ tử nào có thân phận tôn quý hơn Thục phi nương nương. Có điều, bản vương cho rằng, chẳng mấy chốc sẽ có thôi!”

“Vương gia…” Diêu Thục phi bị lời nói của Hiển Vương làm cho cứng họng.

Ta nghiến răng, lời ta đã hứa với nàng ta, không phải là ta không muốn thực hiện, thế nhưng trong đầu ta bây giờ chỉ toàn là chuyện của Tô Mộ Hàn, ta quả thực không còn sức mà quan tâm đến những việc khác. Trong lúc tức giận, ta đã thật sự biến mình thành Công chúa Trường Phù. Trái lại, Diêu Thục phi giống như bị ta tính toán, sắp đặt.

Ngự tiền thị vệ canh giữ bên ngoài doanh trướng của Hạ Hầu Tử Khâm đều nhận ra ta, không một ai tiến lên ngăn cản. Ta xông vào, Lý công công thấy ta, hiển nhiên giật mình sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Công… công chúa, Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, Hoàng thượng… ôi, công chúa…”

Ta mặc kệ y, xộc thẳng vào.

Hắn đang nghỉ thật, nghe thấy ta tiến vào mới mở mắt nhìn. Lý công công vội vàng tiến lên, định mở miệng nhưng thấy hắn khoát tay ra hiệu cho y lui xuống, cuối cùng Lý công công không nói gì, ngoan ngoãn ra ngoài. Hắn biết vì sao ta tới. Ta bước lên, chỉ hỏi một câu: “Thật không?”

Hắn nhìn ta, không chút do dự mà đáp: “Thật!”

Chỉ một từ đã đập nát mọi hy vọng của ta. Ta tưởng ta và hắn kề vai sát cánh chiến đấu thì thứ tình cảm này đã không còn là tình cảm bình thường nữa…

Ta vẫn nhầm.

Cho dù ta có thể thấu hiểu quá khứ của hắn và Dao Phi nhưng hắn không cách nào thấu hiểu quá khứ của ta và Tô Mộ Hàn. Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, bây giờ ta mới thấm thía.

Chán nản lùi lại một bước, ta quay người, thấy hắn gọi: “A Tử…”

Ta cười lạnh lùng. “Hoàng thượng gọi ai? Ta là Trường Phù.”

Ra tới bên ngoài, nghe tiếng bước chân hắn đuổi theo, ta không dừng bước, thấy hắn gào lên: “Đứng lại cho trẫm.”

Hắn muốn dùng thân phận hoàng đế thiên triều để trấn áp ta. Ta không nghe, hắn giận dữ nói: “Thái độ này của nàng là thế nào?”

Ta đứng lại, không quay đầu, chỉ đáp: “Hoàng thượng cho rằng thiếp có thái độ gì?”

Hiển Vương và Diêu Thục phi nghe thấy tiếng động, Hiển Vương ngạc nhiên nói: “Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắn không để ý, chỉ nói với ta: “Nàng muốn trở mặt với trẫm vì Hàn Vương?”

Nghe vậy, ánh mắt của Diêu Thục phi lóe lên tia kinh ngạc, lập tức tràn đầy vẻ đắc ý. Lúc này nàng ta không hề nói một câu, chỉ đứng xem màn kịch hay đang diễn ra. Hiển Vương cũng vô cùng ngạc nhiên, chắc y không hiểu làm thế nào mà ta với Hàn Vương lại liên quan đến nhau.

Ta quay người, cất tiếng: “Người là hoàng thượng, người sợ thiếp trở mặt với người ư?”

Sắc mặt hắn càng tái nhợt, hắn nghiến răng, nói: “Trẫm không đụng đến nàng là vì nể mặt Hoàng đế Đại Tuyên.”

Ta cười. “Nể mặt hoàng huynh của thiếp? Vậy thiếp đã đánh thắng một trận lớn như vậy cho Hoàng thượng, sao người không nể mặt thiếp chút nào? Người muốn giết y, sao không để thiếp nhìn y lần cuối? Không có thiếp, người có thể giết được y ư?”

Vừa nói ta vừa bật khóc.

Hắn không biết, lúc ở dưới hẻm núi, Tô Mộ Hàn còn muốn đi xin thuốc giải, còn muốn Liêu Hứa trị bệnh cho hắn. Hắn thì hay rồi, tóm được liền không nói một lời, trực tiếp ra tay xử tử! Đến cơ hội gặp mặt lần cuối cũng không cho ta.

“Nàng hỗn xược… Hự!” Hắn ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.

“Hoàng thượng!”

Mọi người hoảng hốt thốt lên, Diêu Thục phi vội đỡ hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, dù sao cũng đừng tức giận!”

Lý công công giậm chân, nói: “Trời ơi, công chúa, người bớt nói vài câu đi!”

Diêu Thục phi nhìn ta rồi nhanh chóng dìu hắn vào trong, Lý công công cũng vội vào theo rồi lại lập tức ra ngoài, nói là phải đi tìm Chu Du Thường.

Ta cắn môi, hắn có nhiều người thương yêu, đau lòng vì hắn như vậy, thế nhưng tiên sinh đáng thương của còn có ai bên cạnh? Nghĩ như vậy, nước mắt ta cứ thế tuôn trào.

Hiển Vương đứng sau ta, mãi sau mới cất tiếng: “Công chúa có nhầm không? Người chết là Hàn Vương chứ không phải là quân sư của Bắc Tề.”

Ta nhớ ra, khi đó Hạ Hầu Tử Khâm nói ta là đồ đệ của quân sư Bắc Tề, ta quan tâm tới Hàn Vương như vậy, quả tình không hợp lý.

Xoay người, ta khẽ nói: “Hàn Vương mới là quân sư thật sự của Bắc Tề, cũng là sư phụ của bản cung.”

Hiển Vương “hả” một tiếng, vội đuổi theo, nói: “Dáng vẻ của công chúa bây giờ khác xa với lúc trên chiến trường. Công chúa đúng là nữ tử yếu lòng.”

Ta cười buồn, nói: “Vương gia không hiểu đâu.”

Chuyện giữa ta, Hạ Hầu Tử Khâm và Tô Mộ Hàn, y hoàn toàn không hiểu.

Trong vòng nửa tháng, tiền tuyến liên tục báo tin chiến thắng.

Tháng Mười năm Nguyên Quang thứ tư, Bắc Tề cuối cùng cũng thuộc về lãnh thổ của thiên triều. Điều này đã chứng minh cho lời nói của Hạ Hầu Tử Khâm trên triều khi đó, Bắc Tề dám xâm phạm biên giới của thiên triều, mối thù này hắn sẽ khắc ghi trong lòng. Bây giờ coi như hắn đã rửa được nhục.

Nghe nói, vào ngày thiên triều công phá kinh đô Bắc Tề, Hoàng đế Bắc Tề đã nhảy từ trên tường thành xuống, tan xương nát thịt.

Quân chủ của một nước diệt vong ắt không thể có kết cục tốt đẹp. Ta không đồng cảm với ông ta chút nào, ngược lại còn cảm thấy oán hận. Ta xưa nay đều cho rằng một kẻ không có năng lực thì không có tư cách làm quân chủ của một nước. Từ sau hôm cãi nhau, ta và Hạ Hầu Tử Khâm đã nửa tháng chưa gặp. Diêu Thục phi cũng không còn tìm đến ta, nàng ta đã có được kết quả như mong muốn, cho nên dù ta thế nào, nàng ta cũng không quan tâm.

Mùng Tám tháng Mười, thu quân về nước.

Hạ Hầu Tử Khâm giữ Hiển Vương, Trần Tướng quân và Mướng quân ở lại xử lý những việc thuộc về lãnh thổ Bắc Tề trước kia. Hắn ngồi trong xe ngựa, không cất một lời.

Cố Khanh Hằng đi bên cạnh xe ngựa của ta, nhìn ta qua tấm rèm cửa sổ lay động. Ta cố ý không nhìn huynh ấy, ta không biết lúc này mình còn có thể nói gì.

Phía trước ta là xe ngựa của hắn, Diêu Thục phi và hắn đi cùng một xe.

Giơ tay rút kim ấn trên người ra, nhìn kĩ, con triện là thật, thế còn thân phận của ta rốt cuộc có được coi là thật hay không? Ha, đến bản thân ta cũng chẳng nói rõ được. Diêu Thục phi muốn ta quay trở về Đại Tuyên, song ta thật sự có thể đi không? Cho dù có thể đi rồi thì ta có thể làm gì? Từ từ khép mi, nắm chặt con triện trong tay, ta nghiến răng. Trận chiến này ta đã mất đi Tô Mộ Hàn, mất đi Hạ Hầu Tử Khâm… Còn gì bi thảm hơn nữa? Ta luôn cho rằng ta may mắn, nhưng hóa ra lại không phải.

Hắn vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn, đội ngũ không dám đi quá nhanh, khi tới hoàng đô đã là ngày Hai mươi ba tháng Mười.

Tất cả văn võ bá quan đều ra nghênh đón, từ xa đã thấy rất phô trương, xếp thành một đường dài từ cổng thành. Đến khi đội ngũ đi tới, tiếng hô “vạn tuế” nổi lên như sấm vang chớp dội, như đất động núi lay.

Cố Khanh Hằng đỡ ta xuống xe ngựa, ta thấy hắn và Diêu Thục phi đã bước xuống từ xe ngựa phía trước.

Thái hậu và mọi người đều vội vàng tiến lên.

Tất cả mọi người đều quỳ xuống, nghênh đón thánh giá.

Thái hậu vội vã bước lên đỡ lấy hắn, viền mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng gầy đi rồi!”

Hắn khẽ nói: “Nhi thần đã làm mẫu hậu phải lo lắng.”

Thái hậu vội lắc đầu, đưa tay lau giọt lệ nơi khóe mắt, cười nói: “Ai gia nhận được tin tốt lành của Hoàng thượng, trong lòng rất vui mừng.”

Vừa nói, ánh mắt bà vừa băng qua mọi người, nhìn về phía ta. Rõ ràng trông thấy ánh mắt bà thoáng ngạc nhiên, ta chần chừ giây lát, tiến lên, nói: “Trường Phù thỉnh an Thái hậu!”

Thái hậu chưa kịp mở lời thì Hạ Hầu Tử Khâm đã nói: “Mẫu hậu, đây là Công chúa Trường Phù của Đại Tuyên, thắng lợi lần này không thể thiếu công lao của công chúa. Trẫm dự định ba ngày sau sẽ tấn phong công chúa làm quý phi của thiên triều ta.”

Lời của hắn vừa dứt, trong mắt các phi tần đứng phía sau Thái hậu đều lộ vẻ sửng sốt. Ta trông thấy Thiên Phi và Thiên Lục cũng đứng đằng sau. Ánh mắt Thiên Phi ngập tràn sự phẫn nộ, còn ánh mắt Thiên Lục lại như đang soi xét, đánh giá điều gì, những người khác đều nhao lên thì thầm to nhỏ, chắc bọn họ đều đang đoán, một công chúa Đại Tuyên như ta rốt cuộc ở bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm từ lúc nào.

Diêu Thục phi nghiến răng, lúc này trước mặt biết bao nhiêu người, nàng ta đương nhiên không tiện làm gì. Thứ mà Diêu Thục phi muốn là làm mẫu nghi thiên hạ, cho nên nàng ta vẫn biết chừng mực. Thái hậu có lẽ không hiểu vì sao ta trở thành công chúa của Đại Tuyên, bây giờ nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói, cũng không tránh chút kinh ngạc.

Ta nhìn bóng lưng hắn. Đột nhiên hắn nói muốn phong ta làm quý phi, hóa ra hắn vẫn nhớ lời ta nói khi ấy. Chỉ giữ lại duy nhất “quý phi” – vị trí đứng đầu tứ phi – chính là hy vọng có một ngày, hắn có thể để lại cho ta. Giờ đây hắn tuyên bố trước mặt bá quan văn võ, tuy chưa hạ thánh chỉ song cũng coi như đã bố cáo thiên hạ.

Lúc này, một vị đại nhân bước ra, lên tiếng: “Hoàng thượng việc này xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ cẩn trọng! Nàng ấy là công chúa của một nước khác, sao có tư cách được phong làm quý phi?”

Ông ta vừa nói xong, Từ Tướng quân liền cười khinh miệt. “Dương đại nhân sống lâu trong hoàng đô, đương nhiên chưa từng nhìn thấy vẻ oai hùng của công chúa trên chiến trường. Lần này, đại thắng Bắc Tề, không thể không có công lao của công chúa, bản tướng quân cho rằng Hoàng thượng phong công chúa làm quý phi không hề quá đáng.”

Nghe vậy, các vị tướng quân phía sau ông đều ào ào nhất trí.

Sắc mặt của Dương đại nhân đó hết trắng lại xanh, sau ông ta cũng không còn ai dám đứng ra nói một câu. Suy cho cùng, bọn họ đều chưa từng ra chiến trường, không thể hiểu được mùi vị của chiến trường.ắc mặt Thái hậu cũng không tốt chút nào, song lúc này bà không nói gì. Ánh mắt bà bất giác chiếu vào Cố Khanh Hằng đứng phía sau ta, chỉ thấy đồng tử bà co lại, giơ tay chỉ huynh ấy, nghiêm giọng nói: “Người đâu, bắt lấy hắn cho ai gia!”

Ta giật mình kinh hãi, liền thấy có người bước tới áp chế Cố Khanh Hằng.

Ta buột miệng nói: “Thái hậu làm gì vậy?”

Bà cười gằn một tiếng, cắt lời: “Đây là chuyện của thiên triều, không cần công chúa quân tâm. Cố gia hắn có ý đồ mưu phản, ai gia há có thể tha cho bọn họ?”

“Thái hậu, người nói gì?” Cố Khanh Hằng hiển nhiên cũng bàng hoàng sửng sốt, nhìn người trước mặt với vẻ không thể tin được.

Ta chỉ cảm thấy đầu ong lên, cái gì mà mưu phản?

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Bỗng nhớ tới khi ấy, lúc ta hỏi Hạ Hầu Tử Khâm chuyện thích khách trong cung, hắn úp úp mở mở nói chờ về hoàng đô rồi xử lý sau. Ta hỏi thích khách là ai nhưng hắn không muốn nói cho ta hay.

Lúc này, ta sợ đến ngây người, lẽ nào kẻ đứng sau giật dây những thích khách đó lại là Cố đại nhân? Lòng ta nặng trĩu, Thái hậu nghiêm giọng nói: “Lôi hắn xuống cho ai gia, giam vào thiên lao!”

Ta vô cùng sợ hãi, vừa định mở miệng thì Hạ Hầu Tử Khâm đã kéo mạnh cánh tay ta. Ta nghiến răng muốn hất tay hắn ra nhưng thấy mặt hắn biến sắc, nhíu mày với ta, ta biết, hắn muốn ta đừng lên tiếng.

Thế nhưng Khanh Hằng…

Ta quay đầu, huynh ấy đang nhìn ta chằm chằm, khẽ lắc đầu với ta. Huynh ấy cũng muốn ta nhẫn nhịn.

Cắn môi, bảo ta trơ mắt nhìn huynh ấy bị đưa đi, sao ta đành lòng chứ? Thế nhưng ta cũng biết, Thái hậu bắt huynh ấy trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu ta khăng khăng muốn xung đột với bà thì người khổ nhất vẫn là Cố Khanh Hằng. Vì thân phận bây giờ của ta, Thái hậu không tiện làm gì ta, nhưng Khanh Hằng thì khác, hiện nay huynh ấy là nghi ph

Cuối cùng, cũng đã hồi cung.

Thái hậu mượn cớ gọi ta tới Hy Ninh cung.

Kêu Thiển Nhi lui ra, bà đứng quay lưng với ta, rất lâu vẫn không lên tiếng. Ta đứng phía sau bà, cũng im lặng.

Một lúc sau mới thấy bà quay người nhìn ta, nói: “Sự nhẫn nại của ngươi đi đâu cả rồi? Hôm nay trước mặt biết bao nhiêu người, sao ngươi không nhịn được? Ai gia muốn bắt người của thiên triều, sao ngươi dám cãi lại? Cho dù ngươi là công chúa của Đại Tuyên thì thế nào chứ?”

Ta không hề sợ hãi, nhìn bà rồi cắn môi, nói: “Hôm đó, không phải Thái hậu nghi ngờ nét chữ của thần thiếp giống với nét chữ của Thái tử tiền triều ư? Không sai, thần thiếp chính là đồ đệ của y?”

Bà chưa từng nghĩ ta có thể đột nhiên đề cập đến điều này nên chợt sững người. Nghe ta nói từ “đồ đệ”, mặt bà cuối cùng cũng biến sắc. Rõ ràng nhìn thấy đôi tay bà đã nắm chặt thành nắm đấm, ta nói tiếp: “Y là Hàn Vương của Bắc Tề, có điều bây giờ y đã chết rồi. Tiên sinh mà thần thiếp kính trọng nhất đã chết rồi. Bây giờ người thân bên cạnh thần thiếp chỉ còn duy nhất có Cố Phó tướng. Thái hậu cho rằng thần thiếp có thể nhẫn nhịn nổi ư?”

Ta đã chẳng còn gì cả, không phải sao?

Hai đồng tử của Thái hậu đột nhiên co lại, bà nghiêm giọng nói: “Nói bậy! Ngươi còn có Hoàng thượng!”

Hạ Hầu Tử Khâm?

Ha, lúc hắn giấu ta giết Tô Mộ Hàn, chắc hắn đã biết, người quật cường như ta sẽ không tha thứ cho hắn.

Ngước mắt nhìn bà, ta nhỏ giọng nói: “Không có tiên sinh, sẽ không có thần thiếp của ngày hôm nay, Thái hậu có hiểu không? Hoàng thượng, người… người là hoàng thượng của tất cả mọi người trong thiên hạ…” Không phải của một mình ta, ta có muốn cũng không được.

“Thần thiếp chỉ cầu xin Thái hậu tha cho Cố Phó tướng. Thái hậu, cầu xin người!” Ta quỳ xuống, dập đầu với bà.

Ta dập đầu liên tục. Nếu bà có thể tha cho Cố Khanh Hằng, bà bảo ta làm gì, ta đều sẵn lòng. Tô Mộ Hàn đã không còn, nếu mất đi Cố Khanh Hằng, ta không biết rốt cuộc mình còn có thể chịu đựng nổi không.

Song Thái hậu lặng im, không nói gì, ta chỉ trông thấy đôi hài của bà ở trước mắt.

Vẫn dập đầu, đau hơn nữa ta cũng không quan tâm.

Ta mặc kệ Cố đại nhân đã gây ra chuyện gì, thế nhưng ta hiểu Cố Khanh Hằng, huynh ấy tuyệt đối sẽ không phản bội Hạ Hầu Tử Khâm.

Không biết đã qua bao lâu mới thấy Thái hậu lên tiếng: “Việc này phải đợi sau khi điều tra triệt để, ai gia mới có thể cho ngươi câu trả lời. Ngươi đứng lên đi!” Bà vừa nói vừa khom người đỡ ta.

Ta ngây người, Cố đại nhân thật sự có liên quan tới vụ án này ư? Có chút kinh hãi, ta quả thật không nhận ra.

Thái hậu xoay người rồi nói: “Ai gia để Thiển Nhi đưa ngươi lui xuống nghỉ ngơi, bây giờ ngươi là công chúa, ai gia sắp xếp ngươi ở…”

“Thái hậu!” Ta ngắt lời bà. “Thần thiếp hy vọng vẫn được ở Cảnh Thái cung…”

Bà sững người, quay đầu, nói: “Điều này… e là không ổn.”

Ta nói: “Đàn Phi bị bệnh qua đời, không phải sao? Như vậy, Thái hậu để thần thiếp ở cung điện trống của nàng ấy, cũng sẽ không có ai dám nói gì.”

Thái hậu lưỡng lự, cuối cùng gật đầu.

Thiển Nhi đưa ta ra khỏi Hy Ninh cung, gọi loan kiệu giúp ta, cung kính nói: “Công chúa thật sự không cần nô tỳ đưa người đi ư?”

Ta lắc đầu, ta quen thuộc với con đường tới Cảnh Thái cung hơn bất kỳ ai, còn cần người nào đưa nữa?

Hạ rèm kiệu, loan kiệu bắt đầu khởi hành.

Ta thở dài thườn thượt, nhắm mắt, dựa vào tấm đệm mềm ở phía sau. Qua tấm rèm cửa bị cuộn lên một nửa, cơn gió mát lạnh lùa vào khiến đầu óc ta càng trở nên tỉnh táo.

Nhớ tới Cố Khanh Hằng, trong lòng không khỏi quặn thắt, dù thế nào ta cũng không ngờ Cố đại nhân có thể liên quan tới việc này. Sau đó, lại nhớ tới Thiên Phi và Thiên Lục, tỷ muội Tang gia đó thoát thân thật đúng lúc. Cố đại nhân vào ngục, bọn họ lại không bị ảnh hưởng. Có điều, có Thiên Lục, ta dĩ nhiên sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

Loan kiệu đi được một đoạn thì đột nhiên dừng lại, ta sững người, vừa định hỏi có chuyện gì thì nghe tiếng bước chân chạy đến.

Giật mình kinh hãi, ta hoảng hốt vén rèm. Vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Hầu Tử Khâm đập vào mắt, thảo nào các phu kiệu không ai dám lên tiếng, hóa ra là hắn đến. Ta trông thấy Lý công công đứng xa xa phía sau hắn, cũng không dám tiến lên.

Ta cắn môi nhìn hắn, bao lâu rồi hắn chưa chủ động tới tìm ta, đến một câu cũng không nói. Hắn chỉ nhìn ta đăm đăm, rất lâu sau mới đột nhiên quay người, sải bước lên trước. Ta sửng sốt, không biết hắn có ý gì nhưng thấy Lý công công vội vàng chạy tới, nói với ta: “Công chúa, xin hãy xuống kiệu! Hoàng thượng mời người qua Lam Hồ.”

Ta ngây người, ha, dáng vẻ này của hắn mà là mời à?

Ta nghiến răng, vẫn ngồi bất động.

Lý công công càng hoảng hốt, cất tiếng khuyên nhủ ta: “Công chúa, xin người hãy xuống kiệu đi! Công chúa, người muốn giận dỗi Hoàng thượng đến khi nào?”

Ta hung hăng lườm y một cái, ta đang giận dỗi với hắn ư? Ta đang trách hắn!

Lý công công bị ta lườm, sợ hãi không dám lên tiếng.

Tay nắm chặt rèm kiệu, hồi lâu sau ta mới buông xuống, trầm giọng nói: “Khởi kiệu, tới Cảnh Thái cung.”

Loan kiệu vẫn không có chút động tĩnh, bên ngoài, ngoài tiếng thở nặng nề, ta không nghe thấy thứ gì khác. Ta biết, không có mệnh lệnh của Hạ Hầu Tử Khâm, những phu kiệu này không dám tự ý hành động.

Ngồi một lát, ta vén rèm, xuống loan kiệu.

Ta định bước lên nhưng Lý công công vội chắn ngay trước mặt, cầu xin: “Xin công chúa mau qua đó, người đừng chọc Hoàng thượng nổi giận nữa. Công chúa…”

Ta cười cười nhìn y, hỏi: “Hoàng thượng giận thì làm sao? Cũng cho người tới giết bản cung à?”

Lý công công nghe ta nói vậy liền ngây người, tới lúc phản ứng lại được thì mặt biến sắc, quỳ xuống, nói: “Công chúa nói lung tung gì vậy, Hoàng thượng… người…” Y lắp ba lắp bắp, không nói tiếp nữa.

Ta không kiềm chế được, quay đầu nhìn về phía Lam Hồ, thấy bóng dáng màu vàng ấy thật chói mắt.

Lý công công lại nhỏ giọng nói: “Công chúa đừng giận Hoàng thượng nữa, mau qua đi mà! Hôm nay bên ngoài gió lạnh lắm, Hoàng thượng vừa khỏe lại nhưng không thể để nhiễm lạnh, bằng không, nô tài có mười cái đầu cũng không đủ chặt đâu!”

Lòng đau nhói, sau chuyện của Tô Mộ Hàn, ta chưa từng quan tâm đến hắn, cũng không biết cuối cùng hắn đã khỏe lại hay chưa. Lúc này, nghe Lý công công nhắc đến, không biết tại sao, ta chỉ cảm thấy lòng xót xa. Chần chừ, cuối cùng ta cất bước đi về phía Lam Hồ.

Lý công công ở phía sau dường như thở phào nhẹ nhõm, song y biết điều, không đi theo.

Ta bước đến, men theo cây cầu uốn khúc trên Lam Hồ. Hắn ngồi quay lưng lại với ta, nghe tiếng bước chân ta đến mới từ từ ngước mắt, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Qua đây!”

Giọng nói của hắn rất khẽ khàng, dường như chuyện xảy ra trước đó giữa ta và hắn không có thật, dường như giữa chúng ta chưa từng có cách ngăn.

Ta ngây người song hắn đã đưa tay ra kéo ta qua.

Hắn vòng tay quanh người ta, dựa vào ta, ta mới phát hiện hai má hắn lạnh băng. Bốn phía quanh đình nghỉ giữa hồ đều là nước, gió từ khắp nơi thổi đến. Hắn thì thầm: “Ngày hôm đó, trẫm còn tưởng người đến là nàng.”

Ngày hôm đó?

Ta sửng sốt, hắn nói đến hôm hắn ở đây một mình tới mức sinh bệnh ư? Hôm đó, hắn ôm Thiên Lục, im lặng không nói một lời, hóa ra hắn tưởng người đến là ta.

Đúng vậy, hôm đó hắn sốt cao. Lúc ở đây đã sốt rất cao rồi ư?

Ta cắn môi, giờ đây hắn mới nói với ta những lời này làm gì? Hắn càng ôm ta chặt hơn. Ta hít thật sâu, lên tiếng: “Hoàng thượng cho rằng chúng ta còn có thể quay về như xưa ư?” Từ lâu đã không thể trở lại rồi, không phải sao?

Hắn hơi sững người, nói: “Vì sao phải trở lại? Chúng ta vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi.”

“Hoàng thượng thật sự cho rằng chưa từng thay đổi ư?”

“Đương nhiên.” Hắn khẳng định chắc nịch.

Ta cười mỉa mai. “Hoàng thượng là thiên tử, đương nhiên vô cùng rộng lượng, chuyện gì cũng có thể nhanh chóng quên đi. Nhưng thiếp thì không thể.”

Hắn không né tránh, hỏi thẳng: “Chuyện của y?”

Toàn thân run rẩy, hai tay siết chặt, ta nghiến răng, nói: “Thiếp còn tưởng Hoàng thượng sẽ không thèm nhắc đến!”

Song hắn cười. “Trẫm từng nói xưa nay chưa từng làm chuyện gì có lỗi với y. Lần này cũng vậy.”

Bỗng sững sờ, ta đẩy hắn ra, nhìn hắn chằm chằm.

Hắn nói gì?

Hắn nhìn nét mặt ta nhưng không giận, cười đáp: “Sao nào, nàng không tin à? Người khác không nhận ra y nhưng trẫm làm sao có thể không nhận ra? Chỉ tóm được một kẻ đeo mặt nạ, lại bị thương ở cánh tay phải liền cho rằng đó là Hàn Vương, ha, trẫm mà cũng bị lừa!”

C ngây người.

Làm sao hắn có thể bị lừa chứ? Trong lòng hắn biết rất rõ! Còn không hiểu ư? Hắn muốn tương kế tựu kế, mượn cớ này để tha cho Tô Mộ Hàn!

Một là có lợi trong việc đập tan lòng quân Bắc Tề, nâng cao sĩ khí quân ta. Hai là tất cả mọi người đều tưởng Hàn Vương đã chết, như vậy sẽ không còn ai làm khó Tô Mộ Hàn nữa, cho nên hắn mới vội vã hạ lệnh chặt đầu ư?

Cơ thể không ngừng run rẩy, nhìn nam tử trước mắt, ta nghẹn ngào lên tiếng: “Vì sao Hoàng thượng… giấu thiếp?” Còn khiến ta hiểu lầm lâu như vậy.

Song hắn cười. “Tình cảm của nàng dành cho y là thật, chỉ có mượn nước mắt của nàng mới có thể khiến mọi người tưởng rằng Hàn Vương đã chết. Nàng cũng biết, mẫu hậu nghi ngờ y vẫn còn sống, trẫm cũng biết, mẫu hậu tìm nàng nói chuyện, nàng chắc chắn sẽ nhắc đến chuyện của y. Như vậy cũng khiến mẫu hậu an lòng. Nếu ngay từ đầu trẫm đã nói cho nàng, nàng lại quá lý trí, sẽ không diễn nổi vở kịch này.”

Ta vội hỏi: “Thái hậu kiêng dè thân phận của y, vì sao Hoàng thượng lại bằng lòng tha cho y?”

Hắn thản nhiên cười. “Chỉ vì trẫm có năng lực chiến thắng được y.”

Cho nên không cần dùng đến thủ đoạn đê tiện, có phải không?

Ta nức nở nói: “Thiếp đã trách lầm Hoàng thượng.”

Hắn nhíu mày, nói: “Phải phạt.”

“Hoàng thượng muốn phạt thế nào?”

Hắn thở dài một tiếng, kéo ta lại, đau lòng xoa lên trán ta, thì thầm hỏi: “Cầu xin mẫu hậu tha cho Cố Khanh Hằng hả?”

Ối…

Hắn không nhắc thì ta cũng quên, trán ta đang bị thương.

Cảm thấy tay hắn khẽ run lên, cau mày nói: “Trẫm sai người đi lấy thuốc m

Ta vội lắc đầu, nói: “Không cần đâu! Thiếp chỉ muốn biết, Cố đại nhân muốn ám sát Hoàng thượng thật à?”

Nghe vậy, hắn bỗng thu lại nét cười, lạnh mặt nói: “E là không phải chủ ý của ông ta.”

Ta giật mình, hắn đã nói vậy thì chắc chắn có căn cứ, không phải sao?

Ta buột miệng hỏi: “Sao Hoàng thượng khẳng định như vậy?”

Hắn nói: “Lúc trẫm đưa nàng xuất cung, đã bố trí ổn thỏa tất thảy. Mỗi thị vệ trong ngự lâm quân đều có người theo dõi. Trước khi chuyện xảy ra, có người nhìn thấy hơn mười ngự lâm quân gặp gỡ riêng với Cố Địch Vân. Về sau, thích khách ám sát nàng chắc chắn là hơn mười ngự lâm quân đó. Ha, ai có thể nói điều này là trùng hợp chứ?”

Ta sững người, chuyện như vậy đương nhiên không thể là trùng hợp, hơn nữa, còn có thể nói một cách nghiêm túc là chứng cứ rành rành.

Kéo tay hắn, ta vội nói: “Nhưng việc này tuyệt đối không liên quan tới Khanh Hằng. Thiếp dám lấy tính mạng ra đảm bảo, Khanh Hằng không liên quan tới việc này!”

Hắn gật đầu. “Trẫm biết.”

“Vậy sao Hoàng thượng còn muốn bắt huynh ấy?” Nếu không phải hắn cũng đồng ý, Thái hậu sẽ không làm vậy.

Cố đại nhân yêu thương đứa con trai này nhất, trong lòng ta kinh hãi, buột miệng hỏi: “Hoàng thượng muốn dùng Cố Khanh Hằng để ép Cố đại nhân nói thật à?”

Hắn nhìn ta, tỏ ý khen ngợi, nói: “Có thể trẫm hơi tiểu nhân khi dùng cách này, song hổ dữ không ăn thịt con, trẫm muốn xem xem rốt cuộc kẻ đứng sau lưng ông ta quan trọng hay con trai ruột của ông ta quan trọng!”

Ta thầm cảm thấy sợ hãi, kéo hắn, hỏi: “Hoàng thượng muốn làm thế nào?”

Hắn nói: “Trẫm sẽ nghĩ ra một kế sách vẹn toàn. Nàng yên tâm, trẫm biết rõ tính tình của Cố Khanh Hằng, trẫm sẽ không làm gì hắn.

“Nhưng Hoàng thượng, tội giết vua phải chém đầu cả nhà.” Ta chỉ sợ, cho dù hắn bằng lòng bỏ qua cho Cố Khanh Hằng thì những người đố kỵ trong triều cũng sẽ không đồng ý.

Hắn hơi chau mày, nói thầm: “Việc này, nàng không cần bận tâm lo nghĩ.”

Ta đương nhiên tin tưởng những điều hắn nói. Ta luôn tin tất cả những lời hắn nói, cho nên lúc đầu, ta hỏi hắn chuyện của Tô Mộ Hàn có phải là thật không, hắn nói là thật, ta mới có thể đau lòng như vậy. Nhưng hóa ra hắn lại muốn lợi dụng sự đau lòng của ta để tha cho Tô Mộ Hàn.

Hạ Hầu Tử Khâm, tấm lòng này của hắn, ta làm sao nhận nổi?

Nắm chặt tay hắn, ta cúi cười ôm lấy hắn, ghé sát môi vào vành tai hắn, khẽ nói: “Hoàng thượng, thiếp nên làm gì để cảm ơn chàng?”

Hắn cũng ôm ta, nói: “Vĩnh viễn ở bên cạnh trẫm.”

Ta gật đầu thật mạnh.

Yêu cầu của hắn đối với ta xưa nay đều chỉ đơn giản như vậy. Sống sót, ở bên cạnh hắn.

Nhớ tới khi ấy, trong quân doanh, ta đã cãi nhau một trận ra trò với hắn, bây giờ nghĩ lại chợt cảm thấy buồn cười. Hắn còn đưa Hoàng đế Đại Tuyên ra, giữa chúng ta thì liên quan gì tới Hoàng đế Đại Tuyên chứ? Ta đúng là tức quá hóa hồ đồ, bằng không đã có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn.

Hắn ôm eo ta, khẽ cười, nói: “Trẫm muốn được một lần vẻ vang rước nàng.”

Đáy lòng ấm áp, ta cắn môi, nói: “Bao nhiêu chuyện như vậy vẫn chưa xử lý, sao Hoàng thượng chỉ nghĩ đến chuyện này?”

Hắn lắc đầu, nói: “Chuyện của nàng cũng quan trọng, đối với trẫm, đó là việc rất quan trọng.”

“Hoàng thượng, thiếp từng hứa với Diêu Thục phi…”

“A Tử!” Hắn ngắt lời ta. “Ngôi vị hoàng hậu, trẫm xưa nay chưa từng chuẩn bị cho nàng ta.”

Ta ngây người, lập tức lắc đầu. “Không, nàng ta chỉ nói muốn thiếp rời xa Hoàng thượng.”

Rõ ràng cảm thấy cơ thể hắn thoáng run lên, hắn buột miệng nói: “Không thể!”

Thực ra, lúc nhìn thấy Diêu Thục phi, chắc hắn đã nghĩ ra là ta tìm nàng ta. Hắn đã có thể nghĩ ra, ắt cũng đoán được cuộc trao đổi riêng giữa ta và Diêu Thục phi.

Không đợi ta mở lời, hắn lại nói: “Việc của trẫm, không cần nàng cúi đầu. Lần này, trẫm nợ nàng ta một mạng, trẫm có thể cho nàng ta vinh hoa phú quý, nhưng có rất nhiều thứ trẫm không thể cho được.” Hắn ngước mắt nhìn ta. “Bây giờ nàng là Công chúa Trường Phù, chỉ cần nàng nắm chắc việc này, nàng ta không thể làm gì nàng.

Về điểm này, ta cũng biết. Ta nghiến răng, nói: “Thế nhưng Diêu gia sẽ không trung thành.”

“Việc này càng không phải là việc nàng cần lo lắng.”

“Nhưng Hoàng thượng, phía Nam Chiếu vẫn chưa rút binh.” Đây mới là điểm ta lo lắng.

Hắn trầm giọng nói: “Trẫm cho rằng bọn chúng đang chờ đợi.”

“Đợi cái gì?” Ta buột miệng hỏi rồi lại cảm thấy buồn cười, đương nhiên là cơ hội khai chiến. Song dường như hắn không để ý, chỉ khẽ cười, đáp: “Trẫm đợi bọn chúng khai chiến. Trẫm đỡ phải nghĩ cách dụ bọn chúng ra tay.”

Ta giật mình sửng sốt, thiên triều và Bắc Tề vừa đánh trận xong, mặc dù thiên triều không bị tổn hại nguyên khí song chắc chắn có tổn thất. Bây giờ lại đánh nhau với Nam Chiếu, sao hắn có thể nói dễ dàng nhưu vậy, đang đợi bọn chúng khai chiến?

“Hoàng thượng…”

Ta gọi hắn nhưng hắn đứng lên, ôm lấy ta, nói: “Đi nào!”

Ta sững người, hắn đẩy ta ra, Lý công công vội vàng bước lên, gấp gáp nói: “Hoàng thượng có trở về Thiên Dận cung không?”

Hắn đáp: “Tới Cảnh Thái cung.” Hắn dừng lại giây lát rồi sai Lý công công tới Ngự thư phòng lấy thuốc mỡ.

Ta kinh ngạc, vội nói: “Hoàng thượng cũng tới Cảnh Thái cung à?”

Hắn hỏi ngược lại: “Có gì không được?” Nói xong, hắn bèn kéo ta lên loan kiệu.

Kiệu nhanh chóng khởi hành. Hắn ôm ta, hít sâu rồi nói: “Trẫm từ trước đến nay chưa từng an tâm như lúc này.”

Ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn khẽ bật cười, nụ cười mãn nguyện. Ta dựa vào lòng hắn, không khỏi nghĩ đến An Uyển nghi, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng ta lên tiếng: “Hoàng thượng, An Uyển nghi đã mang long thai.” Hôm nay không nhìn thấy nàng ta, có lẽ nàng ta bị Thái hậu cấm túc ở Lăng Lạc cư.

Hắn ngây người, khẽ trả lời: “Trẫm biết.”

Lời của hắn khiến ta ngạc nhiên. Hắn biết? Vậy chắc là Thái hậu nói. Có vẻ An Uyển nghi đã nói đầu đuôi ngọn ngành cho Thái hậu, Thái hậu cấm túc nàng ta chẳng qua vì muốn bảo vệ long thai trong bụng nàng ta.

Đối với con nối dõi của Hạ Hầu Tử Khâm, Thái hậu quan tâm hơn bất kỳ ai.

Đột nhiên hắn vùi mặt vào cổ ta, lí nhí nói: “Nhưng đứa bé trẫm muốn nhất chính là con của chúng ta.” Nói xong, đôi môi ấm áp của hắn in dấu lên cổ ta.

Mặt ta đỏ bừng, tim đập loạn.

Cánh tay ôm eo ta càng siết chặt khiến cơ thể ta dán chặt vào hắn. Ta hoảng sợ, nghiến răng, nói: “Hoàng thượng, đang ở trong kiệu đấy!”

Hắn hôn mạnh lên môi ta, đầu lưỡi linh hoạt, tùy ý xâm nhập vào trong, ta không nhịn được, rên thành tiếng. Giơ tay túm chặt cánh tay hắn, hàng lông mày đẹp đẽ của hắn khẽ nhíu lại nhưng hắn không muốn buông ta ra.

Cảm nhận được sự khác thường trong cơ thể hắn, ta cố gắng nhẫn nhịn, hắn thật quá đáng, lại hôn ta trong n

Hắn mở mắt nhìn ta, dáng vẻ rất đắc ý, cơ thể ta khẽ run lên, đến hít thở cũng dần trở nên gấp gáp.

Ta cắn môi hắn, hắn cũng không giận, vẫn rất vui vẻ. Bàn tay lớn của hắn đưa tới, thò qua lớp y phục, động tác rất mạnh khiến ta không ngăn lại được.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên ở bên ngoài: “Kẻ nào thấy loan kiệu của nương nương chúng ta mà còn không dừng lại?”

Ta sững người, giọng nói đó là của ai, ta nhất thời không nghe ra. Ha, có điều bây giờ bên cạnh ta không có lấy một cung tỳ hay thái giám, vừa nãy Lý công công bị Hạ Hầu Tử Khâm sai tới Ngự thư phòng, giờ đây xem ra những người ngoài kia không thể nhận ra thân phận của ta.

Hạ Hầu Tử Khâm nhăn mặt, giọng nói bên ngoài lại vang lên: “Đức Phi nương nương ở đây, kẻ nào dám to gan không xuống hành lễ?”

Bình luận

Truyện đang đọc