MINH CHÂU KÝ


Trong đình một mảnh yên tĩnh.
Vĩnh Khánh đế cho tất cả lui xuống.
"Nghiêm Cẩn, ngươi thấy thế nào?"
Nghiêm Cẩn hiếm khi có biểu tình nghiêm trọng.
"Chuyện này ta cần phải suy nghĩ thêm để tìm ra biện pháp chu toàn.
Tuy nói Sĩ Đạt đã bại trận, nhưng chúng còn có sân sau là Chiêm Du và Nhữ Cơ.
Hơn nữa, nếu để người ngoài biết được chúng ta vì giữ Xuân Hạnh mà làm hỏng tình hữu nghị giữa hai nước, sẽ đẩy Minh Châu và Phủ Quận chúa lên đầu sóng ngọn gió."
Minh Châu cố gắng để cho mình tỉnh táo, hồi lâu mới lên tiếng.
"Chúng ta nhất định phải nghĩ được cách.

Ta không đời nào đồng ý đưa Xuân Hạnh đi hòa thân."
Nghiêm Cẩn chau mày.
"Chúng ta chắc chắn sẽ nghĩ được cách.

Nhưng trước hết nàng bình tĩnh một chút.
Trường hợp tệ nhất, Xuân Hạnh vẫn sẽ phải đến Sĩ Đạt một chuyến."
Minh Châu không thể tin nhìn Nghiêm Cẩn.
"Huynh nói vậy là ý gì?
Huynh thật sự muốn hy sinh Xuân Hạnh hay sao?"
Nghiêm Cẩn thấy Minh Châu có xu hướng bùng nổ, liền lập tức dịu giọng.
"Nàng, trước bình tĩnh một chút.
Yến Minh Châu lúc biết tin Hoắc Dương sắp chết vẫn giữ được tỉnh táo trấn thủ kinh đô đâu rồi?
Hiện tại, đề bài này vô cùng nan giải.

Trước mắt, rất có thể Xuân Hạnh phải mạo hiểm một phen."
Nghiêm Cẩn vừa dứt lời, một bóng người vụt đến trước mặt hắn, chưa kịp nhìn rõ, đã bị đối phương đấm một cú rất mạnh, phải lùi về sau mấy bước.
Hoắc Dương vội tiến đến giữ Tề Hoành lại.


Tề Hoành hai mắt long sòng sọc, dáng vẻ vô cùng kích động, vùng vẫy muốn tiếp tục cho Nghiêm Cẩn một trận.
"Nghiêm Cẩn!!!
Uổng công ta luôn xem ngươi là huynh đệ thân thiết!
Ngươi biết rõ Xuân Hạnh là thê tử đời này ta đã định, lại còn để nàng đi hòa thân!!!
Lương tâm ngươi bị chó ăn mất rồi sao?"
Minh Châu vội vàng đỡ Nghiêm Cẩn đứng lên, thấy khóe miệng Nghiêm Cẩn rách một đường, chảy máu.
Xuân Hạnh vội vàng bước qua giúp Hoắc Dương giữ Tề Hoành lại, lớn tiếng.
"Tề Hoành! Chàng bình tĩnh một chút cho ta!"
Vĩnh Khánh đế cũng đứng dậy, lên tiếng, vô cùng uy nghiêm.
"Tề Hoành! Ngươi động thủ đánh người trước mặt trẫm! Trong mắt ngươi còn có trẫm hay không?"
Tề Hoành từ từ tỉnh táo lại một chút, liền nắm tay Xuân Hạnh, kéo nàng cùng quỳ xuống trước mặt Vĩnh Khánh đế.
"Hoàng thượng! Không thể để Xuân Hạnh đi hòa thân được!
Xin hoàng thượng người lập tức chỉ hôn Xuân Hạnh cho ta.

Ngay hôm nay ta sẽ đưa sính lễ đến Phủ Quận chúa cầu hôn!..."
Xuân Hạnh tát cho Tề Hoành một bạt tay.
Âm thanh vang lên, cả đình lại quay về yên lặng.
Xuân Hạnh lúc này mới dập đầu với Vĩnh Khánh đế.
"Thần nữ không giữ phép tắc, mong hoàng thượng trách phạt!"
Vĩnh Khánh đế nhìn hai người, nhắm mắt một cái, dịu giọng.
"Tất cả lui ra! Minh Châu và Nghiêm Cẩn ở lại!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc Minh Châu và Xuân Hạnh về phủ, trời đã sập tối.

Mộc Đông đi Bắc Phủ, còn lại Tĩnh Thu và Hạ Quả đang chờ hai nàng về dùng bữa.
Hạ Quả là người đầu tiên thấy không khí không đúng.

Nàng lấy cho hai người hai chén nước lê, cẩn thận từng chút hỏi Xuân Hạnh
"Có chuyện gì mà Quận chúa và tỷ lại nặng nề quá vậy?"

Xuân Hạnh không đáp lời, chỉ lắc đầu một cái, rồi nói với Minh Châu.
"Nghiêm đại nhân có việc phân phó, em trước đi chuẩn bị."
Nói xong liền lui ra.

Hạ Quả lần đầu thấy Xuân Hạnh như vậy, liền kéo kéo tay áo của Minh Châu.
"Quận chúa! Sao Xuân Hạnh lại khóc? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Minh Châu nắm bàn tay nhỏ của Hạ Quả, dựa vào người nàng, giọng như mất hết sức lực.
"Sĩ Đạt cầu hôn, chỉ đích danh Xuân Hạnh gả cho Tứ hoàng tử của họ.
Xuân Hạnh, buộc phải đi hòa thân".
Minh Châu vừa dứt lời, Tĩnh Thu làm rơi cái chén trên tay.

Cái chén rơi xuống sàn, vỡ vụn, tạo thành thanh âm chói tai.
Tĩnh Thu run run hỏi lại.
"Quận chúa...!Người nói...!Tứ hoàng tử của Sĩ Đạt cầu hôn Xuân Hạnh tỷ?"
Minh Châu yên lặng gật đầu.
Trong lòng Tĩnh Thu lập tức một mảnh chết lặng.
Nàng lại bị lừa!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng ngày hôm sau, cả Kinh đô Nam Quốc đều biết, ba ngày nữa Xuân Hạnh cô nương của Phủ Quận chúa sẽ được hòa thân với Tứ hoàng tử Sĩ Đạt.
Khắp nơi xôn xao, ồn ào náo nhiệt.

Ai ai cũng vô cùng tò mò về thông tin này.
Tĩnh Thu lê bước giữa phố xá, cả người thẩn thờ không biết đang suy nghĩ gì.
Chợt, có một người đứng chặn trước mặt nàng.
Hộ vệ theo sau Tĩnh Thu lập tức xông lên chĩa mũi kiếm về phía hắn.
Mạch Đan Hy không phản ứng, chỉ chăm chăm nhìn nàng.
Tĩnh Thu nhìn nam nhân trước mắt, trong mắt dần có tiêu cự.
"Tứ hoàng tử mạnh khỏe!"

Mạch Đan Hy gật đầu.

Tĩnh Thu như nhớ ra điều gì, lập tức tiến lên nắm lấy tay áo của hắn.
"Tứ hoàng tử! Ngài có thể cùng ta nói vài lời được không?"
Hai người đi đến một cái đình nhỏ bên bờ hồ.

Đợi đến khi xung quanh không còn ai, Tĩnh Thu liền bùm một phát quỳ xuống.
"Tứ hoàng tử! Xin ngài hãy thu hồi hôn thư!
Xin ngài, đừng chọn Xuân Hạnh tỷ!"
Mạch Đan Hy nhìn nàng, hồi lâu mới lên tiếng.
"Tại sao?"
Tĩnh Thu cẩn trọng từng lời.
"Xuân Hạnh tỷ của ta đã có người trong lòng.
Xin ngài hãy chọn một người khác, đừng gậy đánh uyên ương.
Như vậy, mọi người sẽ rất đau khổ!"
Mạch Đan Hy đưa tay nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Vậy nếu ta chọn nàng thì sao?"
Tĩnh Thu điếng cả người, bất động.
Hắn cười một cái, xoay người đi ra khỏi đình.
"Ta chỉ đùa thôi!
Nàng đối với ta mà nói, vô dụng!"
Tĩnh Thu không chịu được nữa, ngã ngồi xuống.
Trong đầu nàng chỉ không ngừng lặp lại âm thanh của hắn, "Nàng đối với ta mà nói, vô dụng!".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi tối hôm đó, Nghiêm phủ lần đầu trở thành nơi tụ họp.
Đương sự tham gia lần này có Vĩnh Khánh đế, Minh Châu, Xuân Hạnh, Nghiêm Cẩn và Ngạc Điền.
Nghiêm Cẩn lên tiếng trước.
"Xuân Hạnh, độc trong người của Ngũ hoàng tử mất bao lâu để giải?"
Xuân Hạnh lần nữa bắt mạch cho Ngạc Điền, chau mày rồi nói.
"Dùng thuốc thêm một tháng nữa chắc là sẽ khỏi hẳn."
Nghiêm Cẩn gật đầu, lập tức nói về kế hoạch tác chiến.
Đầu tiên phải nhìn nhận, Sĩ Đạt là một cái mầm tai họa, cần phải diệt trừ, hoặc chí ít phải đánh cho chúng trọng thương không dậy nổi.
Tuy nhiên lần này, Xuân Hạnh phải đi hòa thân, cũng là chuyện chắc chắn.

Trong lúc đó, Minh Châu, Hoắc Dương và Vĩnh Khánh đế sẽ hỗ trợ Ngạc Điền lên nắm quyền ở Chiêm Du.
Nghiêm Cẩn và Tề Hoành sẽ đích thân làm sứ thần đi Nhữ Cơ quốc.
Xuân Hạnh tiến cung, phải tự mình cẩn trọng, tìm cách liên hệ với muội muội ruột của Ngạc Điền là Ngạc Thụy công chúa.
Đợi khi bẻ gãy được hai cánh phụ của Sĩ Đạt, Nam Quốc sẽ tìm một cái cớ đến đòi người.
Lúc đó, nội ứng ngoại hợp, mọi chuyện sẽ luận lý thành chương.
Tuy nhiên, kế hoạch này phải được hoàn thành càng sớm càng tốt.

Thời gian càng kéo dài, Xuân Hạnh sẽ càng nguy hiểm.

Chưa kể, quân Sĩ Đạt sẽ có thời gian hồi phục lực lượng, mọi việc sẽ rất rắc rối.
Còn lý do mà Nghiêm Cẩn dám để Xuân Hạnh đi mạo hiểm, vì bản thân Xuân Hạnh là người thông minh nhạy bén, lại biết dùng độc, chữa bệnh.

Còn phía Tề Hoành, trước không cho hắn biết, cứ để hắn ăn khổ một phen.

Phần để phòng ngừa tai mắt, phần để hắn tự mình trưởng thành.
Mọi người nghe xong, đều đồng ý, bổ sung thêm một hồi, liền lục tục ra về.
Nghiêm Cẩn tiễn Minh Châu ra xe ngựa, nắm tay nàng, nhẹ nhàng.
"Trong vòng ba tháng, ta nhất định sẽ đem Xuân Hạnh về cho nàng."
Minh Châu nhìn hắn, gật đầu.
"Tất cả chúng ta đều phải cố gắng, chàng không thể một mình gánh vác tất cả.
Ta cũng sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình."
Hai người ôm nhau một cái thật lâu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tề Hoành đập nát hết tất cả đồ đạc trong phòng, gào thét.
"Hoắc Dương! Nếu huynh còn xem ta là huynh đệ, thì phải lập tức thả ta ra!
Hoắc Dương! Để ta đi gặp hoàng đế xin tứ hôn!
Không thể để Xuân Hạnh đi hòa thân được!!!"
Hoắc Dương ngồi ở bàn đá bên ngoài, uống rượu, đọc thư của Nghiêm Cẩn.
Sau đó, y đưa bức thư lại ngọn đèn, đốt đi.
"Canh giữ Vĩnh An Hầu cho cẩn thận!
Hắn mà thoát ra ngoài, các ngươi tự biết hậu quả!"
Nói xong xoay người rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc