MINH CHÂU KÝ


Chu đại lão gia lập tức cho tất cả mọi người lui ra.
Xuân Hạnh đem một phần kế hoạch hỗ trợ Đại Công chúa Thượng Quan Đình đối phó Sĩ Đạt nói cho Chu đại lão gia nghe.

Đồng thời, cũng nói cho ông biết, Vĩnh An Hầu Tề Hoành của Nam Quốc hiện đang giúp Công chúa chỉnh binh ở Thanh Trì.
Chu Đại lão gia nghe xong thì vô cùng khiếp sợ.

Nam Quốc vô thanh vô thức đã len lỏi vào Nhữ Cơ rồi!
Ông thở dài một hơi, rồi nhìn thẳng vào Xuân Hạnh.
"Ngưng Hương, con nói thật cho ta biết, mục đích thật sự của Hoàng đế Nam Quốc là gì?"
Xuân Hạnh cắn môi, bùm một tiếng quỳ xuống, kể hết nguồn căn sự việc cho Chu đại lão gia nghe.
Chu đại lão gia nghe xong, gật gật đầu, nói.
"Cũng may, con không bị bắt đi! Bọn chúng rõ ràng là đang nhắm tới bí mật của Hắc Giáp quân trên người con.
Bọn người Sĩ Đạt này, đúng là đến chết cũng không từ bỏ dã tâm mà!
Con đứng lên đi! Hiện tại con nói cho ta biết tất cả những chuyện này, là muốn ta giúp con làm gì, cứ nói thẳng cho ta nghe!"
Xuân Hạnh đứng lên, mỉm cười.
"Dạ bẩm phụ thân, con không xin xỏ gì hết ạ!
Ý của con chỉ là, nếu Nhị đệ đã có lòng muốn tòng quân rèn luyện, hay là, để nó tham gia quân của Đại Công chúa ạ!"
Chu Đại lão gia suy nghĩ một chút, liền gật đầu.

"Cũng được.

Vậy con nói chuyện với nó đi! Nói xong rồi thì tối nay hai đứa đến thư phòng gặp ta!"
Xuân Hạnh hành lễ, vâng một tiếng.

Chu đại lão gia lại lên tiếng.

"Chuyện này, trước chỉ có ba người chúng ta biết với nhau thôi, con tuyệt đối phải cẩn thận, đừng để người khác biết được, kể cả mẫu thân con và cả Chu Hoằng, có biết không?"
Xuân Hạnh lại mỉm cười, gật đầu thưa vâng.
Ông thở dài một cái, rồi bước ra ngoài.

Lúc đi ngang, đặt tay lên vai Xuân Hạnh, vỗ vỗ mấy cái.
"Vất vả cho con! Mới có bao nhiêu tuổi đâu mà ôm nhiều chuyện như thế!
Nếu có thể, ta mong con có thể làm một Chu đại tiểu thư xinh xinh đẹp đẹp, hằng ngày cùng vợ chồng già ta ăn cơm trò chuyện là được rồi!
Thôi thì, con cố gắng bảo trọng nhé, con gái của ta!"
Nói rồi liền cười với nàng một cái rồi bước ra.
Xuân Hạnh hai mắt rưng rưng, xiết chặt cây quạt trong tay, mỉm cười hạnh phúc.

Không ngờ, đời này nàng vẫn có thể có được một gia đình trọn vẹn, có phụ mẫu thương yêu.
Xuân Hạnh ra sảnh, bảo một tên gia đinh đi tìm xem Chu Tiễn đi đâu, rồi cùng Ý Nhi đi tìm hắn.
Chu Tiễn uất ức vô cùng, đi đến trường tập võ phát ti3t.
Đánh một hồi, kiệt sức, nằm vật xuống bãi cỏ, bất động.
Xuân Hạnh đến, thấy thảm trạng xung quanh, cũng đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tuổi trẻ a! Đúng là nhiều tinh lực!
Nàng nín cười đi sang chỗ người thiếu niên đang nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại kia, áp bình nước vào mặt hắn, lên tiếng.
"Nào! Trước uống ngụm nước, có sức rồi đánh tiếp cho ta xem, võ công của đệ được đến đâu!"
Chu Tiễn lập tức giật mình, ngồi bật dậy, thấy đại tỷ xinh đẹp nhà hắn đang ngồi xổm, cười híp mắt nhìn hắn, thì mắc cỡ đỏ cả mặt, tiếp lấy bình nước.
Chợt nhớ ra lúc nãy đã va phải nàng ở cổng, liền luống cuống xin lỗi nàng.
"Đa tạ tỷ!
Lúc nãy đệ không cố ý.

Tỷ không sao chứ?"

Xuân Hạnh đưa tay, nhướng mày nhìn hắn, hắn bèn đưa tay cho nàng kéo hắn đứng lên.

Hắn giật mình, vị tỷ tỷ này của hắn trông thì có vẻ yếu ớt nhưng sức lực không nhỏ!
"Ta đâu phải người giấy, đụng phải là rách!
Ta đã nghe phụ thân kể hết rồi.

Đệ trước khoan hãy tức giận, hãy nghĩ cho cảm giác của phụ thân một chút.
Đứng ở lập trường của một người cha, trên đời này không ai lại muốn con mình vào chỗ nguy hiểm cả!
Đứng ở lập trường của một vị cố huyện chủ của một nước thuộc địa, lại càng không muốn con mình góp sức cho đế quốc, có đúng không?"
Chu Tiễn uống nước, có vẻ đã bình tĩnh hẳn lại, liếc nhìn Xuân Hạnh.
"Đệ biết chứ! Nhưng mà...!phụ thân phái tỷ đến làm thuyết khách đấy à?"
Xuân Hạnh bật cười.
"Cũng không hẳn.
Ta có cái này muốn hỏi đệ.

Tại sao đệ lại muốn trở thành tướng quân thế?"
Chu Tiễn giống như được gãi đúng chỗ ngứa, liền hỏi ngược lại Xuân Hạnh.
"Tỷ là người Nam Quốc, chắc chắn là tỷ phải biết Trấn quốc Tướng quân Hoắc Dương đúng không?"
Xuân Hạnh vẫn cười gật đầu.
"Biết! Còn gặp qua không ít lần!"
Chu Tiễn liền liếng thoắng, trong mắt toàn là sùng bái.
"Đệ vô cùng ngưỡng mộ ngài ấy! Nghe nói ngài ấy mười sáu tuổi đã ra chiến trường, được mệnh danh chiến thần, trăm trận trăm thắng, chưa bao giờ thất bại!
Ngài ấy, thọ thương mà vẫn chỉ huy Hắc Giáp quân tiêu diệt quân Sĩ Đạt, khiến cho chúng thua tan tác, còn giết được cả A Lý Bố!
Đệ cũng muốn trở thành một đại anh hùng như vậy! Chinh chiến sa trường, lập chiến công hiển hách, làm rạng rỡ gia tộc, còn khiến cho binh lính các quốc gia khác nghe tên thôi cũng phải nể sợ!"

Xuân Hạnh nhịn không được, cười ra tiếng.
Hoắc tướng quân cọc gỗ, xem ra cũng rất được ưa thích.
Xuân Hạnh ngoắc ngoắc thiếu niên, ghé vào tai hắn nói nhỏ.
"Ta có cách có thể đưa đệ đi rèn luyện dưới trướng ngài ấy, đệ có muốn thử không?"
Chu Tiễn liền mở lớn mắt, không thể tin nhìn Xuân Hạnh.
"Tỷ nói thật không? Thật sự?
Nếu thật sự được, cho dù tỷ có yêu cầu gì đệ cũng sẽ cố hết sức làm được!"
Xuân Hạnh nhìn thiếu niên từ trên xuống dưới một lượt, rồi lùi ra sau mấy bước, lên tiếng.
"Ta nói được, sẽ làm được.
Còn yêu cầu, vô cùng đơn giản, chỉ cần đệ đánh thắng Ý Nhi, ta lập tức thực hiện lời ta nói."
Cả hai đương sự đều giật thót.
Cảnh Ý vô cùng hoảng hốt, từ khi nào mình đã bị lộ rồi! Nàng cố gắng ra vẻ bình tĩnh, nói với Xuân Hạnh.
"Tiểu thư, em nghĩ người hiểu lầm gì đó rồi, em chỉ là một tiểu nha đầu..."
Xuân Hạnh đưa mắt nhìn nàng, ý cười không chạm đáy mắt.
"Phải không?
Ý Nhi! Hiện tại Nhữ Cơ cần nhất là cái gì, ta nghĩ em cũng biết.
Nếu em còn có chút suy nghĩ có trách nhiệm với Nhữ Cơ quốc, thì em phải nghe lời ta!
Tới, đánh hết sức!"
Cảnh Ý vô cùng rối loạn trong lòng.
Theo Xuân Hạnh gần một tuần, nàng đã ít nhiều hiểu được con người của vị tiểu thư này.

Người này không chỉ thông minh sáng suốt, ôn tồn lễ độ, mà còn có tài kinh thương hơn người, hiểu biết uyên bác.
Nhìn cách nàng đối xử với mọi người ở Chu gia; nhìn cách nàng giúp đỡ Đại thiếu gia Chu gia, nàng dần dần cảm phục tiểu thư này.
Không ngờ, Xuân Hạnh tiểu thư lại còn biết nàng biết võ công, lại còn giữ im lặng đến giờ.
Những việc Xuân Hạnh tiểu thư làm đến giờ phút này, hoàn toàn không có hại gì cho Nhữ Cơ quốc.

Thậm chí, xem ra hiện tại còn đang giúp đỡ Công chúa nhà nàng.
Cảnh Ý do dự một chút, rồi gật đầu với Xuân Hạnh, quay sang nói với Chu Tiễn.
"Nhị thiếu gia, đắc tội!"

Chu Tiễn không ngờ nô tì bên cạnh tỷ tỷ của nàng lại biết võ công.

Nhưng mà, nàng lại là một tiểu cô nương xinh xắn, bảo hắn làm sao mà xuống tay!
"Đại tỷ! Chuyện này..."
Xuân Hạnh cười xòa, phẩy phẩy quạt tròn trong tay.
"Đệ a! Chớ có khinh địch! Cẩn thận lát nữa khóc không ra nước mắt!"
Cảnh Ý nghe vậy liền biết vị Nhị thiếu gia này coi thường mình.
Vũ trụ nhỏ của nàng bùng cháy, lập tức thủ thế.
"Nhị thiếu gia! Không cần nương tay! Tiếp chiêu!"
Chu Tiễn còn đang do dự, liền bị Cảnh Ý tấn công, phản xạ có điều kiện tiếp chiêu.
Nhưng mà, do khinh địch, mới ba chiêu đã bị Cảnh Ý đá bay.
Xuân Hạnh thấy vậy liền cười lớn.
"Chu Tiễn! Không được khinh địch!"
Chu Tiễn lồm cồm bò dậy, cảm nhận cơn đau buốt đến từ lưng.
Nhìn Cảnh Ý, thấy nàng nhếch mép cười đắc ý, đưa tay ngoắc ngoắc hắn.
Hắn cười một tiếng, thú vị!
Không do dự, lập tức đứng lên lao vào đánh nhau.
Hai người đánh ngang tay, giằng co suốt gần nửa canh giờ.
Thấy cả hai đã đủ thê thảm, Xuân Hạnh bèn lên tiếng ngăn lại.
"Hai đứa dừng tay! Hôm nay đến đây thôi!"
Cảnh Ý tay không ngừng tấn công, đáp.
"Tiểu thư! Em muốn phân thắng bại cùng Nhị thiếu gia!
Nhị thiếu gia! Hôm nay ai bỏ chạy trước là con rùa con!"
Chu Tiễn cũng không ngừng chống đỡ và công kích ngược lại Cảnh Ý, hô lớn.
"Đệ cũng muốn phân thắng bại cùng nàng!
Nha đầu! Muội chết chắc!"
Xuân Hạnh nhìn hai đứa tuổi trẻ nhiệt huyết này, thở ra một hơi.
Thôi thì, lát nữa có gì kêu người đến giúp khiên hai đứa nó về vậy!.


Bình luận

Truyện đang đọc