MINH CHÂU KÝ

Tề Hoành mang theo Xuân Hạnh cùng Dương Nhạc cải trang thành thương nhân, mất mười ba ngày đi đường để đến được cửa khẩu Nhữ Cơ quốc.

Vừa đến lãnh thổ Nhữ Cơ, đã thấy một đoàn người đứng đợi sẵn.

Một người đàn ông vóc dáng bệ vệ to lớn, râu ria rậm rạp thúc ngựa tiến lên chào hỏi Tề Hoành.

"Tề công tử?"

Tề Hoành ném cho đối phương một cái lệnh bài, gật đầu.

"Chính là ta!"

Người kia tiếp lấy lệnh bài, nhìn một cái, lên tiếng đáp.

"Tại hạ Tôn Kỳ.

Mời chư vị đi theo tại hạ."

Tôn Kỳ dẫn đoàn người đi thêm nửa ngày, thì tới một huyện gọi là huyện Thanh Trì.

Huyện Thanh Trì cách kinh đô Nhữ Cơ một ngày đường, cũng là một huyện đông đúc cư dân, buôn bán sầm uất.

Tôn Kỳ dẫn bọn họ đến một tửu lâu tên gọi Hà Tiên Quán, sau đó ra hiệu, báo cho đoàn người biết đã tới nơi.

Tôn Kỳ lại tiếp tục dẫn ba người lên tầng cao nhất của tửu lâu, sau đó cẩn thận gõ cửa.

"Tiểu thư! Người đã đến!"

Bên trong có tiếng đáp trả bằng chất giọng vô cùng êm tai.

"Cho người vào!"

Tôn Kỳ mở cửa mời ba người bước vào.

Trên bàn kề cửa sổ, có một cô gái đang ngồi đợi sẵn.

Cô gái này tầm tuổi Tề Hoành, da trắng nõn, mắt một mí xếch ngược lên như mắt hồ ly.

Gương mặt mang nét đẹp quyến rũ câu nhân, nhưng lại cố tình không trang điểm, làm cho người nhìn cảm giác, có một sự cuốn hút hư ảo bị phủ bởi một lớp màn che.

Nàng vận y phục trắng thuần, nhưng lại có vóc người đầy đặn quyến rũ, nếu phải mô tả, chính là "trong thanh thuần có mị hoặc".

Tề Hoành, Xuân Hạnh và Dương Nhạc trực tiếp đứng hình tại chỗ.

Vĩnh Khánh đế nói với bọn họ, Đại Công chúa Thượng Quan Đình là một người tính cách mạnh mẽ, có chí hướng như một đáng nam nhi, là một người mà hắn vô cùng thưởng thức.


Nhưng mà... Người con gái trước mặt, không có điểm nào liên quan đến những câu trên cả! Hoàn toàn không giống những gì họ đã tưởng tượng!

Họ có đang tìm nhầm người không?

Thượng Quan Đình nhìn người ba người ngây ra như phỗng, lập tức cười lớn.

"Không sai đâu! Ta chính là Thượng Quan Đình!"

Nói rồi, dùng quạt tròn chỉ vào từng người.

"Tề Hoành? Yến Xuân Hạnh? Dương Nhạc?"

Cả ba đờ đẫn gật đầu.

"Đến đây ngồi! Ta đợi các ngươi thật lâu a!"

Ba người lúc này mới tỉnh táo lại, lục tục kéo ghế ngồi.

Xuân Hạnh mở lời.

"Công chúa! Xin lỗi đã để người đợi lâu!"

Thượng Quan Đình đẩy ấm trà trên bàn qua cho Dương Nhạc, ý bảo rót trà cho mọi người.

Kỳ diệu thay, Dương Nhạc lập tức hiểu ý, cầm ấm trà lên rót cho mọi người trên bàn.

Thượng Quan Đình hơi ngạc nhiên trong lòng, tên này dễ bảo thế nhỉ!

"Không cần câu nệ!

Diện mạo này của ta, sinh ra đã như vậy, nhìn nhiều sẽ quen!

Giang Nguyên Ngọc sao rồi? Vẫn khỏe chứ? Chắc là đang tân hôn đắc ý hả?"

Lần đầu tiên trong đời, đại quản sự thiên hạ đệ nhất trang Xuân Hạnh không biết tiếp chuyện như thế nào.

Tề Hoành cười, bảo.

"Bẩm Công chúa, hoàng thượng của chúng thần đúng là đang trong thời gian hôn kỳ hạnh phúc.

Chúng thần cũng đã đến, giờ chúng ta sẽ lập tức triển khai kế hoạch."

Thượng Quan Đình đưa mắt nhìn ba người một cái, bảo.

"Ngươi thì ta không nói.


Tiểu cô nương này chắc chắn là thần y Xuân Hạnh.

Nhưng còn tên thư sinh này là gì đây?"

Tề Hoành và Xuân Hạnh đổ mồ hôi dữ dội.

Công chúa Nhữ Cơ quốc, diện mạo quyến rũ, giọng nói ngọt ngào, nhưng nói chuyện lại chẳng nể mặt ai.

Dương Nhạc cũng chẳng phản ứng, tiếp tục im lặng làm tốt vai trò kẻ yếu trong đội hình.

Tề Hoành đành lên tiếng.

"Công chúa chắc cũng biết, toàn bộ kế hoạch đều do Nghiêm đại nhân của Nam Quốc bọn ta đề ra.

Nghiêm đại nhân đặc biệt tiến cử Dương đại nhân, chắc chắn sẽ có lúc Dương đại nhân thể hiện vai trò của mình."

Thượng Quan Đình nghe vậy thì gật gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Xuân Hạnh liền lên tiếng.

"Trước mắt, ngày mai thần sẽ cùng đoàn xe mua hàng đi huyện Phụng Tiên, làm công tác thu mua như thường lệ để tránh tai mắt.

Tề Hoành và Dương đại nhân sẽ theo Công chúa về doanh trại để làm quen với binh lực của Công chúa trước.

Công chúa thấy thế nào ạ?"

Thượng Quan Đình gật gật đầu.

"Cứ làm theo lời ngươi nói!

Còn nữa, ở đây gọi ta Đình Đình là được! Ta cũng sẽ gọi tên các ngươi.

Đừng có một tiếng công chúa, hai tiếng công chúa, phép tắc này nọ, dễ lộ!"

Dứt lời, liền quay ra cửa phòng hét lớn.

"Tôn Kỳ! Đưa người đi nghỉ!"

Sau đó cầm quạt huơ nhẹ về phía cửa.

"Các ái khanh lui đi!"


Ba người lại lục tục đứng lên theo Tôn Kỳ ra ngoài.

Trong lòng ba người đều hiện lên một ý tưởng, Công chúa Nhữ Cơ này, tác phong thật sự kỳ quái!

Đợi ba người ra ngoài, phía sau bình phong có người bước ra.

Nam nhân này tóc đỏ hung, mày kiếm mắt sáng, vóc dáng cao lớn, nhìn vào liền biết là một võ tướng.

Nam nhân này bước đến gần Thượng Quan Đình, nói chuyện với nàng bằng giọng điệu hết sức cung kính.

"Công chúa! Bọn người Nam Quốc này có thật sự đáng tin hay không?"

Thượng Quan Đình phẩy phẩy quạt.

"Ngươi nghĩ Giang Nguyên Ngọc rảnh rỗi lắm chắc!

Một nước thuần làm nông, không có quân sự vững mạnh, chưa đánh đã hàng như chúng ta, hắn muốn lợi dụng được cũng phải tốn không ít công sức.

Chưa kể, hắn chọn phò trợ một Đại Công chúa không có thực quyền như ta.

Cảnh Lan! Chúng ta thua ván này, cùng lắm chỉ mất cái mạng. Còn hắn, sơ sảy là sẽ đưa Nam Quốc của hắn vào chảo lửa ngay.

Cái ta tò mò là mục đích đằng sau của ván cờ này.

Ta thật sự, thật sự rất tò mò, "Tiếu diện quân sư" Nghiêm Cẩn của Nam Quốc, hồ lô của hắn đang bán thuốc gì!"

Yên lặng một hồi, nàng lại bảo.

"Ngày mai ngươi và Cảnh Dĩ đưa Tề Hoành và Dương Nhạc đến doanh trại của chúng ta.

Nếu bọn họ có bất kỳ ý kiến gì, trước tiếp nhận, sau đó chúng ta sẽ suy tính thay đổi sau nếu cần.

Ngươi bảo Cảnh Ý cải trang thành người hầu theo bên cạnh Xuân Hạnh.

Nhớ cẩn thận, cô nương ta là cánh tay đắc lực nhất của Dư Quý Quận chúa - người nắm trong tay cả mạch kinh tế của Nam Quốc, tuyệt đối không phải người đơn giản!"

Cảnh Lan lập tức đáp tuân lệnh rồi lui ra.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tối hôm đó, Xuân Hạnh đang thu dọn đồ đạc thì nghe có tiếng gõ cửa, nàng liền bước ra.

Trước mặt nàng là một tiểu cô nương tầm mười bốn, mười lăm tuổi; một đôi mắt một mí cong cong, da trắng, môi chúm chím, vô cùng khả ái.

"Chào tiểu thư! Em tên là Ý Nhi. Em được Đình Đình tiểu thư phái đến đây để hầu hạ người ạ!"

Xuân Hạnh càng nhìn nàng, càng nhớ đến Hạ Quả, nhất thời ánh mắt mềm đi, giọng điệu cũng mấy phần dịu dàng.

"Ta đã biết. Em cứ về nghỉ trước, mai lại đến tìm ta.

Ta đang thu dọn đồ đạc, không tiện nói chuyện."


Tiểu cô nương cười híp mắt vâng lời.

"Dạ vâng! Vậy sáng mai em sẽ qua đánh thức người ạ!

Chúc tiểu thư ngủ ngon!"

Nói xong rồi, tung tăng hớn hở đi về phía cuối hành lang.

Xuân Hạnh vừa tiễn người đi, còn chưa kịp đóng cửa, đã bị người lấy tay chặn lại.

Xuân Hạnh nhìn người đến, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nghiêng người sang một bên để người kia vào trong.

"Ngày mai xuất phát sớm rồi, huynh không lo nghỉ ngơi đi, còn chạy đến đây làm gì?"

Tề Hoành nhìn ra cửa một hồi, mới đáp.

"Người lúc nãy đến tìm nàng là ai vậy?"

Xuân Hạnh đưa ly nước cho hắn, đáp.

"Là một tiểu nha đầu mà Công chúa Nhữ Cơ điều sang chăm sóc ta.

Sao thế?"

Tề Hoành chau mày.

"Nàng cẩn thận chút! Nàng ta có võ công. Hơn nữa, không thấp hơn Hạ Quả."

Xuân Hạnh chỉ ngạc nhiên một chút, liền trở lại bình thường.

"Là bạn hay thù, còn phải quan sát thêm.

Ngày mai ta sẽ đến huyện Phụng Tiên, ghé Chu gia của Hoàng hậu.

Nếu có việc gì gấp, ta sẽ gửi thư cho huynh.

Huynh cũng vậy! Nhớ cẩn thận!

Một tuần sau gặp lại!"

Hai người lại trò chuyện thêm hồi lâu, Tề Hoành mới đứng dậy về phòng.

Trước khi đi ra, liền xoay người ôm nàng vào lòng.

"Đợi khi đón được Tĩnh Thu về, chúng ta sẽ ngay lập tức thành thân!

Tới lúc đó không cho phép nàng từ chối ta nữa!"

Xuân Hạnh cũng ôm lại hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

"Chúng ta nhất định sẽ đón được Tĩnh Thu về! Để nàng chứng kiến chúng ta bái đường!"


Bình luận

Truyện đang đọc