MINH NGUYỆT DĨ NAN VIÊN

12.

Ta bi đưa ra khỏi Bùi phủ, xe ngựa rầm rầm lao về phía trước, tuyết bị rèm cửa chặn lai không bay vào được. Ta nắm tay Sương Tuyết, lo đến mức sắp khóc:

“Sương Tuyết, nếu lang quân quay lại không thấy ta thì sao.”

“Gia chủ đã an bài ổn thỏa cho phu nhân rồi, nếu gia chủ quay về, nhất định sẽ đến đây trước.”

Ta rất sợ, ta gần như không thể thở được, phải ôm lấy ngực mình, ta sợ sẽ không được thấy chàng nữa.

Ta cứ nghĩ chỗ chàng sắp xếp là nhà cao cửa rộng, nào ngờ nó nằm ngay chợ, nhưng cũng không quá ồn ào, trái phải đều là nhà dân, con ngõ nhỏ đầy khói pháo hoa.

Một căn nhà bình thường, so với phủ Bùi gia hoàn toàn khác biệt, chỉ đến lúc ta đi vào mới biết đồ đạc bên trong quý giá vô cùng, lụa sa tanh mềm mại cực kì. Trong nhà còn nuôi một con mèo béo béo tròn tròn,. Trong sân trồng một cây lê lớn, Sương Tuyết nói với ta cành lá đã vươn cả sang nhà bên cạnh rồi.

Sương Tuyết còn nói, trong sân có một mảnh đất nhỏ nhỏ vừa vặn để trồng hoa, vài ngày trước đã thuê người đến gieo hạt rồi, năm sau chắc chắn là rất đáng mong đợi đây.

Ta không cầu giàu sang phú quý, cẩm y ngọc thực gì, ta chỉ cần một ngôi nhà nhỏ.

Ta che mắt lại, nước mắt lại trào ra, nhòe đến đau, nhưng ta càng ngày càng tham lam rồi, ta còn muốn Bùi Lang ở bên cạnh ta nữa.

Ta không thể cầm lòng được nữa, khóc lớn hỏi Sương Tuyết, “Khi nào Bùi Lang mới về gặp ta?”

Sương Tuyết an ủi ta, nói: “Nhanh thôi, chủ tử đợi một chút.”

Ta dặn lòng nói “Được”, ta đợi chàng. Ta sẽ đợi chàng mãi.

Bên trái là nhà của một tú tài đã có tuổi, con cái không ở trong nhà, mỗi ngày đều nghe thấy ông ấy cất cao giọng ngâm thơ đọc sách trong vườn. Bên phải có vẻ là chưa có người ở, lúc nào cũng im lìm.

Ta sống ở đây đã lâu, ngày tháng trôi qua, tuyết đã ngừng rơi rồi, ta cũng đã cất quần áo mùa đông đi, khoác lên mình y phục mùa xuân rồi, Sương tuyết dìu ta đi dạo trong vườn, nói với ta, chẳng mấy chốc hoa lê sẽ nở.

Ta ghe vậy liền cao hứng, không nhịn được cười rộ lên.

Sương Tuyết thấy vậy liền trêu ta: “Phu nhân thích vậy ư?”

Ta nói, “Đương nhiên rồi. Bùi Lang đã nói sẽ cùng ta ngắm hoa lê, ta đương nhiên cao hứng rồi, chàng trước giờ luôn giữ lời hứa, hoa lê nở là chàng sắp đến rồi.”

Sương Tuyết im lặng một lúc mới nói: “Đợi đến lúc hoa lê rụng, nếu phu nhân vẫn chưa đợi được gia chủ, vậy cũng đừng đợi nữa.”

Ta hiếm khi thấy Sương Tuyết ăn nói không kiêng nể như này: “ Hoa lê năm nào cũng nở, nếu năm nay không đợi được, ta lại đợi thêm một năm, năm năm tháng tháng qua đi, ta sẽ đợi được chàng thôi.”

Đường phố trở nên náo nhiệt, người ta nói rằng tướng quân Tạ Tiểu, người đáng lẽ phải chạy trốn, giờ đã được xóa tội, đã giành lại được vinh quang trước đây. Ta nhảy cẫng lên sung sướng, không kiềm được hỏi bọn họ, “Còn Bùi gia chủ bị bắt đi vào cuối năm ngoái thì sao?”

Bọn họ cười lớn nói rằng: “Bùi đại nhân đã sớm trở về rồi, Ngọc bội Liên thành, lại ở trong tay nhị hoàng tử Giám quốc, Bùi đại nhân vì đất nước mà không thiết đến thể diện, không để bè phái của hoàng hậu chạm vào hoàng lăng, thật đáng khâm phục.”

Ta hạnh phúc không kìm được. Mỗi ngày đều trang điểm đợi Bùi Lang quay về sẽ nhìn thấy bộ dạng đẹp nhất của ta.

Chỉ là trong lòng vẫn có chút bất an.

Hoa lê nở rồi, lúc ta ngồi trong sân tắm nắng lại ngủ thiếp đi, ta mơ thấy Bùi Lang đến đây, chải mái tóc dài của ta dưới nắng vàng, chàng một thân y phục xanh đen, lông mày cụp xuống, hoa lê rơi đầy vai. Ta muốn nhìn rõ mặt chàng, nhưng lại mờ ảo không thấy được gì cả.

Ta giật mình tỉnh giấc, xung quanh trống rỗng, mặt trời đã lặn từ bao giờ, ta không biết vì sao lại khóc rồi, Sương Tuyết thấy vậy vội chay qua.

Ta hỏi: “Sao chàng vẫn chưa đến chứ?”

Sương Tuyết liền nói: “Có lẽ là việc lớn đã xong nhưng vẫn còn rất nhiều việc nhỏ đợi gia chủ giải quyết.”

Có lẽ là như vậy.

Đêm ấy ta không ngủ được, mặc áo khoác định đi dạo trong vườn, lại nghe thấy giọng ông tú tài bên cạnh đang ngâm thơ.

"Duy tương chung dạ thường khai nhãn, báo đáp bình sinh vị triển my.”

__________

Chú thích: Câu thơ trên trích từ bài thơ cổ “Khiển bi hoài - Kỳ 3” của Nguyên Chẩn.

Hán Việt:

Nhàn toạ bi quân diệc tự bi,

Bách niên đô thị kỷ đa thì.

Đặng Du vô tử tầm tri mệnh,

Phan Nhạc điệu vong do phí từ.

Đồng huyệt diểu minh hà sở vọng,

Tha sinh duyên hội cánh nan kỳ.

Duy tương chung dạ thường khai nhãn,

Báo đáp bình sinh vị triển my.

Dịch nghĩa:

Ngồi rỗi, nhớ thương nàng, lại xót thương mình,

Đời người trăm năm tuy dài nhưng có là bao!

Đặng Du không con, tìm yên vui với số mệnh,

Phan Nhạc khóc người chết, còn uổng phí lời thơ.

Chung huyệt là chuyện mù mờ, ngóng trông chi!

Duyên gặp gỡ kiếp sau, khó lòng hẹn ước!

Chỉ suốt đêm thường không chợp mắt được.

Làm sao đền bù nàng lúc sống chưa từng sung sướng.

Dịch thơ:

Thương nhớ nàng rồi xót phận ta

Đời người trăm tuổi có bao là

Đặng Du con mất vui theo mệnh

Phan Nhạc khóc người điệu thiết tha

Chung huyệt chuyện phào sao ngóng đợi

Kiếp sau gặp gỡ được đâu mà

Đêm dài thao thức mắt không nhắm

Há được bù nàng hạnh phúc qua.

_________

Ta không biết câu thơ nghĩa là gì, nhưng lại buồn vô cớ. Duy tương chung dạ thường khai nhãn, báo đáp bình sinh vị triển my.

Ta lại nghe thấy tiếng ho từ nhà kế bên, có người ở ngôi nhà bên phải từ khi nào. Ma xui quỷ khiến thế nào ta đi về phía bức tường, một bức tường ngăn cách, ta đột nhớ đến Bùi Lang, thân thể chàng cũng không tốt, không biết trông đã gầy đến thế nào rồi.

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, Sương Tuyết vội vàng hỏi, “Trời xuân đêm lạnh, phu nhân ra đây làm gì?”

Ta vẫn nhớ bức tường đó, lúc Sương Tuyết đỗ ta về phòng ta vẫn còn liếc mắt lại đó, ta đột nhiên nghĩ đến, lúc gió thổi hoa lê, chắc là cũng sẽ thổi sang bên đó.

Ta vẫn đợi.

Đơi một người cùng ta ngắm hoa lê.

- Còn nữa -

Bình luận

Truyện đang đọc