3.
Ta vẫn luôn làm một con chim ngoan ngoãn, bị Minh Nguyệt Thần nhốt trong cái viện nhỏ này. Ta đã từng rất mong chờ chàng đến, lúc ta còn chưa gặp Lạc Bình quận chúa, ta lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Chàng đến thăm ta, ta luôn nhảy chân sáo ra đón chàng.
Minh Nguyệt Thần không cho phép ta đến gần chàng, cũng không cho phép ta nói quá nhiều. Làm ta còn tưởng cơ thể ta có mùi khó ngửi, tắm rửa kì cọ đến đỏ bừng cả người. Nha đầu Châu Nhi còn trợn mắt nói, công tử thích sạch sẽ, dù cho da ngươi có trắng trẻo nhường nào, vẫn là dơ bẩn không chịu được. Ta lúc này mới bừng tỉnh.
Nhưng ta vẫn còn ngây thơ và mộng tưởng hão huyền, nếu chỉ có chút hứng thú, hà cớ phải làm ta ôm mộng hão huyền? Nhưng ta nào còn lựa chọn nào khác, nếu ta không đặt hy vọng lên người Minh Nguyệt Thần, cuộc sống của ta chắc là cứ dày vò như thế.
Đến khi ta gặp Lạc Bình quận chúa, tất cả đều vỡ tan tành. Nàng phe phẩy chiếc quạt tròn, thương hại hỏi ta, sao lớn lên lại giống nàng ấy như vậy. Nhưng ta có thể lựa chọn bản thân lớn lên giống ai ư? Ta vốn kiên cường, nhưng cũng không kìm được thổn thức òa lên. Ta biết Minh Nguyệt Thần không thích ta cười, không thích ta mặc y phục màu sáng, thích ta nghiêng đầu làm bộ kiêu ngạo, hóa ra là, để thỏa nỗi nhớ thương của chàng.
Minh Nguyệt Thần đã từng đưa ta đi dự yến tiệc một lần. Chàng còn đích thân chọn trang sức cài đầu cho ta, trâm cài ngọc sáng tựa như trăng, ta thích thú cài ngay lên đầu, vừa đúng lúc ngẩng lên lại thấy chiếc cằm băng thanh ngọc cốt của chàng. Chàng nhẹ giọng nói: Rất hợp với ngươi, Tước Nô.
Yến tiệc do Sở vương gia, ca ca của quận chúa Lạc Bình tổ chức. Ta sợ người lạ, không biết phải làm sao, thân phận lại thấp kém, chỉ im lặng đứng sau lưng Minh Nguyệt Thần. Mới đến mà ta đã thấy dài đằng đẵng, ta chỉ cúi đầu vân vê hoa văn trên váy, lúc ngẩng lên không biết Minh Nguyệt Thần đã đi đâu từ bao giờ.
Lạc Bình quận chúa cười cười đi đến trước mặt ta.
"Ta biết hoa tai bị trộm của ta ở đâu rồi, hóa ra là đang đeo trên người tiểu cô nương này.”
Ta cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, liền phản bác: “Ta không ăn trộm, đây là Minh Nguyệt Thần cho ta.”
Giây sau, tì nữ bên cạnh Lạc Bình quận chúa đã giáng một cái tát xuống mặt trái của ta, lạnh lùng nói: “Trộm đồ của quận chúa là tội thứ nhất, bất kính với quận chúa là tội thứ hai, cô nương cẩn thận lời nói.”
Ta mím môi không dám nói, mặt bên trái đã sưng lên. Lạc bình Quận Chúa thở dài một hơi, đáng thương nhìn ta: Vậy được rồi, trả lại hoa tai cho ta, xin lỗi một câu là xong chuyện này.
Ta còn chưa kịp trả lời, đã bị tì nữ kia giật hoa tai ra, hoa tai ngọc bê bết máu, tai ta đau nhức một trận. Lạc Bình quận chúa cao cao tại thượng thượng nhìn ta đang sõng soài trên đất, cúi đầu quỳ xuống nhận lỗi.
Trong đời ta chưa từng có dũng khí như lúc ấy, ta đứng dậy, run rẩy nhìn thẳng quận chúa Lạc bình, nghiến răng cho đến khi miệng đầy máu, ta vốn dĩ không sai. Bốn phía xung quanh đã bị thu hút nhìn qua đây, tiếng đàn sáo đã tắt dần từ lúc nào.
Các người nhìn gì? Một cô nương thấp hèn cầu được bảo vệ thanh danh của mình trước mặt quận chúa.
Tôi chưa bao giờ mong chờ Minh Nguyệt Thần đến thế, còn háo hức hơn là chờ đợi tà áo choàng trắng của choàng lướt qua hoàng hôn đến viện ta. Ta mong chờ chàng đến, đến giữ lại một phần mặt mũi cho ta.
Đó là lúc ta tin tưởng chàng nhất, giống như khi ta được chuộc ra khỏi thanh lâu vậy, chàng nắm tay ta, dẫn ta đi khỏi chốn Thiên Hương Các nồng nặc mùi rượu đến buồn nôn.
Công tử ơi công tử à, chàng nhẫn tâm bỏ ta bơ vơ thế này sao?
Khi Minh Nguyệt Thần quay lại, mắt không một gợn sóng gọi ta đang tâm phiền ý muộn, một câu nói đã làm ta không dám có bất kỳ hy vọng gì nữa với con người này. Chàng cười với Bình Lạc, bộ dáng ấy ta chưa bao giờ thấy ở chàng, không cần hỏi chuyện gì xảy ra, cũng không cần biết nguyên nhân là gì.
Ta tiến lại gần chàng, giật giật ống tay áo, thút thít lắc đầu. Tà áo xanh nhạt vậy mà dứt khoát dứt khỏi tay ta.
Minh Nguyệt Thần lãnh đạm nói: "Nếu đã làm quận chúa Bình Lạc mất hứng, thì ở đây bồi tội đến lúc tâm tình nàng ấy tốt lại đi.”
Ta sợ đến run rẩy đứng không vững rồi, nỗi tủi thân không biết từ đâu dâng lên trong lồng ngực, một bên hoa tai rơi trên đất, mặt đất vương vãi đầy máu, ta khóc nấc lên nói, Tước Nô không dám dám nữa, không dám nữa, xin quận chúa tha mạng. Bông hoa tai bị nàng ghét bỏ vẫn nằm trên đất, ta quỳ bò tới trước giày sen của nàng, nhưng mãi vẫn không tới, gần như vậy, mà lại xa xăm vô cùng.
Minh Nguyệt Thần không thiên vị ai, ta chỉ là một kẻ thay thế thấp kém, tình cảm ta nhận được cũng là thứ rẻ nhất. Suy cho cùng, cái ta nhận được ít vô cùng, chàng chỉ cần ban cho ta chút hơi ấm, ta đã móc tim gan mình cho chàng.
Từ khi gặp quận chúa Bình Lạc, sau đó là cả một quãng thời gian trầm mặc, Châu Nhi nói ta không còn ồn ào như trước nữa. Ta ngượng ngùng không nói lời nào.
Minh Nguyệt Thần đã lâu không đến, viện ngày càng yên tĩnh, vắng vẻ. Chỉ mình ta với cây tầm xuân ngoài cửa sổ, từ lúc nó tươi tốt giờ đã héo khô.
Đợi đến lần sau chàng đến, chàng lại đòi đưa ta đi dự yến tiệc. Bây giờ ta chỉ cần nghe hai chữ này đã sợ không đứng được, Minh Nguyệt Thần hiếm khi đưa tay chạm vào mặt ta, chàng nói: Tước Nô, không cần sợ.
Ta rơm rớm nước mắt, chàng thở dài, cúi đầu lau nước mắt ta.
Minh Nguyệt Thần, người cũng như tên, lạnh lùng trong trẻo như trăng. Ta ậm ừ cho qua chuyện. Trước giờ ta cũng chưa từng được nói không.
Bữa tiệc ngày hôm đó, quận chúa Bình Lạc nói với ta, "Đáng thương ngươi đã ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, cũng không thể có chút tình cảm với hắn, ta dạy ngươi cách này.”
“Nếu ngươi thực sự yêu Minh Nguyệt Thần, thì hãy thay hắn uống hết chén rượu này, có rất nhiều người hận hắn, ta xem xem ngươi có dám thay hắn uống bình rượu độc này không.”
Ta luôn là một người không may mắn. bình rượu đầu tiên thay Minh Nguyệt Thần uống lại là rượu độc. Bụng ta đau quặn, hộc ra một bãi máu, mọi người từ xem trò vui chuyển sang hoảng sợ. Đáng thương cho ta, đau đến sắp ngất đi, vẫn liều mạng chạy ra bên ngoài, công tử thích sạch sẽ, y phục không thể dính máu được.
Nhưng lại rơi vào một vòng tay ai đó, ta chưa bao giờ thấy Minh Nguyệt Thần như vậy. Ta luôn nghĩ chàng là trăng trên trời dưới nước, thập phần bình tĩnh, mọi tình cảm đều dành cho quận chúa Bình Lạc. Chàng rút thanh kiếm dài đeo quanh hông ra, cắm xuống thật mạnh uy hiếp mọi người. Chàng run rẩy đưa tay ra chạm vào mặt ta, nhưng ta lại nôn ra máu một trận nữa.
Chàng có lẽ muốn nói với ta rằng đừng sợ, nhưng ta đã không nghe thấy gì nữa rồi, ta đau đến ngất lịm đi.
Chàng nói đừng sợ, nhưng mỗi giây mỗi phút phút trôi qua ta đều thập phần sợ hãi. Chàng nói đừng sợ, nhưng chàng chưa bao giờ cho ta niềm tin để có thể như thế. Ta đã từng ước rằng chàng nhìn ta nhẹ nhàng gọi một tiếng Tước Nô. Tất cả ta muốn chỉ có như vậy, nhưng trước giờ chưa từng được như ý nguyện.
Độc này không có cách nào chữa khỏi, thần y được Minh Nguyệt Thần mời đến chỉ có thể truyền chất độc lên mắt. Sau đó, ta dần dần bị mù.Thần y dẫn độc trong bảy ngày, để ta nhìn lại thế giới lần cuối. Bảy ngày sau lại dẫn độc tiếp.
Ta nghe lời thần y, phải mất một lúc lâu sau mới nói: "Được."
Ta trước giờ là một nha đầu ngốc nghếch, ta đã nghĩ một ly rượu có thể đổi lấy tình cảm của Minh Nguyệt Thần. Trong bảy ngày sau đó, ta không thấy chàng lần nào nữa.
Ta mới nhận ra rằng những gì quận chúa Bình Lạc nói không phải là thương hại ta, nàng chỉ muốn ta hiểu rằng: Dù ngươi hy sinh tuổi thọ, hy sinh mạng sống của mình vì chàng, Tước Nô, ngươi trước giờ chưa từng được đáp lại. Chàng chán ghét tình cảm khiến người khác buồn nôn của ngươi, tình yêu của ngươi thấp hèn như vậy, xứng với chàng sao?
Châu Nhi ngày càng không muốn hầu hạ ta, biết rằng ta sắp bị mù, hàng ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Lúc ta thấy chàng thiếu niên ấy, hắn nằm ngay dưới gốc cây cổ thụ ngoằn ngoèo này. Toàn thân bê bết máu, hơi thở yếu ớt, ta còn tưởng rằng hắn sắp chết rồi. Nhưng ta cũng biết hắn không thể chết. Chiếc mặt nạ màu trắng bạc che gần hết khuôn mặt hắn, ta cũng chưa từng tháo ra, nhưng ta biết hắn chắc hẳn rất đẹp.
Ta sắc thuốc, dành phần cơm của mình cho hắn, ngày ngày săn sóc, hắn hôn mê bao ngày, ta đợi đã bấy nhiêu ngày, ta nghĩ đây là món quà ông trời ban cho ta, để ta cứu được một thiếu niên trước khi đôi mắt này mất hẳn ánh sáng. Chưa có ai chịu nói chuyện với ta, chỉ có mình ta lảm nhảm không ngừng. Nói đến chuyện này, lại không kìm được mà rơi nước mắt.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, ta lại trốn một bên không dám bước ra. Hắn không thấy ai, liền rời đi. Lòng ta có chút mất mát, mở to cửa, ánh hoàng hôn nhuộm sắc mây, hắn một thân hắc y yên tĩnh đứng ở trước cửa rồi, nâng mắt nhìn thẳng ta, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ trong veo mà cao ngạo. Dường như đã chờ ta rất lâu rồi.
Hắn hỏi tên ta là gì.
Rất nhiều khoảnh khắc trong đời ta không biết phải nói gì, duy chỉ lần này câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng khó mà mở miệng. Miệng ta khô khốc, đắng ngắt, có cô nương nhà nào trong tên lại có chữ nô không? Có cô nương nhà ai tên Tước chứ?
Cho nên, ta chỉ hạ mắt xuống, vân vê đường chỉ trên tay áo của mình, câm lặng không nói nên lời.
““Thì hữu đan tước, hàm cửu tuệ hòa*”, có phải là chim thần đan tước?”, hắn nói.
_________
Chú thích:
Câu trên trích từ《拾遗记·炎帝神农》của 王嘉, nếu có sai sót mọi người hãy nhẹ nhàng góp ý.
“Thì hữu đan tước, hàm cửu tuệ hòa, kì trụy địa giả, đế nãi thập chi, dĩ thực ư điền, thực giả lão nhi bất tử.”
_________