6.
Ta tình cờ nghe thấy đám nha hoàn đi qua nhắc đến Minh Nguyệt Thần.
Cũng chỉ là ít chuyện phiếm, nói rằng hắn dựa vào chức vụ của mình, ra lệnh phong tỏa cổng thành với danh nghĩa chặn đường lui của những kẻ phạm tội trong triều. Một số người lại biết được ẩn tình bên trong, nói cái gì mà bắt tội phạm, chẳng qua chỉ muốn tìm một nữ nhân mù lại bị hủy dung, trên mặt có vết sẹo vô cùng xấu xí, nghe nói lúc xem chân dung nàng ta, ai cũng cười ngặt nghẽo. Minh nguyệt Thần mải mê chém giết nơi sa trường, lúc này cũng mới hay tính nghiêm trọng của vụ việc.
Có người nói, cô nương đó là thiếp thất của hắn, lại là hạng gái thanh lâu, đi còn trộm theo cả ngọc bội của Liên thành.
Nếu không phải như vậy, tại sao một cái thiếp thất bỏ trốn lại phải huy động lực lượng quan lính cả thành? Chắc chắn là nàng ta đã đánh cắp vật gì rất quý giá hoặc có lẽ là một bí mật nào đó.
Có người quay sang hỏi ta: Đan Tước, cô nói có phải hay không?
Lúc trước bọn họ hỏi tên của ta, ta cũng không muốn nói là Tước Nô. Ma xui quỷ khiến thế nào lại nói ra cái tên Đan Tước.
Ta miễn cưỡng cười cười, hủy dung, hỏng mắt, trên thế giới có trăm nghìn cô gái như thế, nhưng bộ dáng này trong kinh thành cũng chỉ có ta. Ta mím chặt môi, bất tri bất giác lùi lại một bước. Lúc này lại có một cánh tay ai đó đã dịu dàng đỡ lấy ta.
"Ăn nói linh tinh. Tự đi chịu phạt đi.”
Nha hoàn đó sợ hãi vội quỳ xuống, dập đầu thật mạnh, nhưng lại không dám hé mồm xin một câu nào..
Hai nha hoàn khác đang hóng hớt chuyện đó cũng tự biết bản thân mình sai, cũng đồng loạt quỳ xuống.
Mọi người đều nói gia chủ Bùi gia rất đẹp, nhưng ai cũng sợ hắn ta.
Gia chủ thu tay đỡ sau lưng ta lại.
Ta vẫn còn có chút hoảng hốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Ta biết Minh Nguyệt Thần chắc chắn rất tức giận. Nhưng tại sao thì ta cũng không rõ? Cuối cùng là hắn vì cái gì mà bày ra trận địa lớn như vậy đây?
Cái gì mà ngọc bội Liên thành, ta còn chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Ta có chút sợ, nếu phải quay lại cái viện nhỏ đó, phải đối mặt với Quận chúa Bình Lạc bất cứ lúc nào, nơi mà anh túc đỏ cũng không nở được,ta sống thế nào đây?
Ta mím chặt môi, ngay từ đầu ta đã biết chức vị Minh Nguyệt Thần rất cao, gia chủ Bùi gia lại có ơn với ta, trước giờ ta cũng chưa từng nói với ngài ấy ta đến từ đâu, ta sợ sẽ làm liên lụy Bùi gia.
Gia chủ Bùi gia nhìn sắc mặt ta đã tái nhợt, như có lời muốn nói, hạ lệnh cho nha hoàn lui xuống.
Ta có chút xấu hổ. Lòng trùng xuống, người đối tốt với ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ta cái gì cũng không có làm sao báo được ơn này, lại còn khiến người ta phải thay ta lao tâm khổ tứ.
Ta lóng ngóng, đứng trước mặt ngài ấy lại càng căng thẳng, đứng hồi lâu vẫn chưa nói được câu gì. Bùi gia chủ cũng kiên nhẫn đợi.
"Bùi gia chủ—"
Ngài ấy nói, "Bùi gia chủ nghe già quá, ta tên Lang, Bùi Lang.”
Ta nhẩm nhẩm cái tên này trong đầu, thật dễ nghe. Nghĩ đến phải nói gì tiếp theo, lòng ta lại chùng xuống. Ta khó khăn nói, bàn tay giấu trong tay áo đã run lên, thực ra ta biết, nếu ta nói ra sự thật, có thể Bùi gia chủ sẽ không cho phép ta ở lại đây nữa.
"Điều mà những nha hoàn kia vừa nói: “Minh thống đốc đang tìm một cô nương. Hai mắt mù, mặt bị hủy dung. Có lẽ chính là ta.” Ta vội vàng thanh minh, "Nhưng ta không ăn cắp cái gì mà ngọc bội Liên thành kia.”
Ngài ấy không nói gì, ta lại nói tiếp, sợ ngài ấy không tin, ta còn kể cho ngài ấy nỗi dày vò suốt bao năm nay.
"Thực ra ta tên là Tước Nô. May mắn có sáu bảy phần giống quận chúa Bình Lạc, vừa cập kê đã được Minh Nguyệt Thần bao làm ngoại phòng. Những năm nay, mỗi ngày ta đều sống trong viện nhỏ ngay đầu đường Vĩnh Yên, chàng ấy cũng ít khi đến viện ta, có đến thì chỉ nhìn bộ dáng giả vờ làm cao của ta. Sau này... chàng ấy thấy ta không còn giống quận chúa nữa rồi, chàng cũng chẳng đến nữa. Quận chúa lại chán ghét ta lớn lên trông giống nàng ấy, Minh Nguyệt Thần cũng không muốn dây dưa gì với ta nữa, vậy nên ta đã thuận theo ước nguyện của bọn họ, ta tự rạch mặt mình, trả lại ân tình bao năm dây dưa với chàng. Quận chúa Bình Lạc vừa nói có người muốn hại chàng, ta liền thay chàng uống cạn bình rượu độc ấy. Độc giờ đã vô phương cứu chữa, ta cũng đã trả giá bằng đôi mắt của mình. Quận chùa Bình Lạc sắp thành thân với Minh Nguyệt Thần rồi, ta ở đó lại càng là cái gai trong mắt mọi người, nha hoàn Châu Nhi của ta còn nói rằng thà tìm một chỗ treo cổ còn hơn là sống thế này. Nhưng ta lại lén lút trèo ra khỏi viện.”
"Ta chưa từng hại người, nhưng chàng ấy đã làm đến thế này, ta cũng không thể ở lại đây làm phiền Bùi gia chủ nữa, ta phải đi thôi.”
Thực ra mỗi câu nói với ta đều vô cùng khó khăn, phải chậm chậm nói từng từ một, một từ nói ra mà đau khổ vô cùng, phải kìm nén lắm mới có thể không rơi nước mắt.
Bùi Lang im lặng một lúc lâu.
Ta cúi đầu, đợi một tiếng đồng ý của ngài.
Tệ hơn nữa, ngài có thể sẽ hối hận vì đã cứu ta. Kể cả ngài ấy có rủ kiếm đâm ta ngay tại đây, cũng còn tốt hơn là phải chịu đựng cái nhìn khinh thường.
Bùi Lang nói, giọng cũng không còn trầm ổn như mọi khi: “Tại sao giống quận chúa Bình Lạc lại là may mắn với nàng?”
Ta lắc lắc đầu: “Bọn họ đều nói vậy. Nếu không phải vì ta có nét giống nàng ấy, hôm nay cũng không biết mình đang lưu lạc nơi xó xỉnh nào rồi.”
Ngài ấy lại hỏi: “Nàng làm gì sai ư?”
Ta bỗng nghẹn ngào.
Không kìm được mà rơi nước mắt.
Ngài ấy hỏi ta: “Chẳng qua vì báo ân cưu mang mà đến cả dung mạo mình nàng cũng không cần ư, đôi mắt với tôn nghiêm của mình nàng lấy gì đền lại đây?”
Ngài ấy nói: “Việc ta nuối tiếc cũng chẳng nhiều nhặn gì, hôm nay đã có thêm một việc rồi, ta lại gặp nàng chậm một bước so với hắn.”
Bùi Lang cúi xuống, ôm lấy ta, một ôm chất chứa bao nhiêu kìm chế và nhẫn nại.
"Ta từng bị thương nặng, ngã vào một cái viện nhỏ, trong ánh hoàng hôn ta đã thấy một cô nương luôn săn sóc mình, nàng ấy như một tiên nữ đến bên ta. Nàng ấy chăm sóc ta bảy ngày, ta tự nhủ trăm nghìn lần nhất định báo đáp nàng. Ai coi nàng như ngọn cỏ dại ta đều không quan tâm, ta chỉ biết, ta phải tích phúc ba kiếp mới gặp được nàng”
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, mới nhận ra Bùi Lang là chàng thiếu niên mà ta từng cứu. Ta run run vòng ta qua ôm lấy chàng.
"Hắn ta đang tìm Tước Nô, mà nàng là Đan Tước, không liên quan gì đến nhau cả.”
Chàng ấy nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta. Ta đã từng ước có người nguyện ôm ta vào lòng, không chê mặt ta xấu xí, không ngại thân phận ta thấp kém.
Bây giờ cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.
- Còn nữa -
________