MINH TINH YÊU


Kể từ hôm say rượu làm loạn, mối quan hệ của Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ càng trở nên kì quái hơn.

Cả hai người trừ lúc bắt buộc phải tương tác thì hầu như đều là cách xa nhau tám trăm mét, tình hình này diễn ra cũng đã hơn 7 ngày rồi.

Các thành viên trong nhóm ai cũng hoang mang, không hiểu nguyên nhân gì khiến hai em trai nhỏ vốn dĩ quấn quýt không rời nay lại thành xa cách không muốn nhìn mặt nhau.
Hôm nay cả nhóm livestream cho nhãn hàng La Roche - Posay, màn tương tác của 7 thành viên tương đối ổn định.

Vị trí đứng của Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ trước giờ đều đứng kế nhau, nên việc MC cố ý đẩy tương tác của hai người nhiều hơn là đều không tránh khỏi.

Tuy nhiên, livestream vừa kết thúc thì Nghiêm Tư Nhuệ lấy cớ cần tẩy trang để chạy đi mất, còn Lưu Quân Hạo thì ngồi nghỉ ngơi tại chỗ.
Lư Anh nhân viên tổ trang phục lúc này đi đến giúp Lưu Quân Hạo chỉnh sửa lại cổ áo, móng tay không cẩn thận quẹt trúng da của cậu.
"CHỊ LÀM GÌ VẬY? ĐỂ MÓNG TAY DÀI NHƯ VẬY MÀ CÓ THỂ ĐI LÀM À?" Lưu Quân Hạo cau mày, lớn tiếng trách mắng.
Tất cả mọi người đều giật mình, ánh mắt đều đổ dồn về phía Lưu Quân Hạo và Lư Anh.

"Anh tỷ, chị đừng sợ, tâm trạng tiểu Hạo hôm nay không tốt nên nó giận cá chém thớt thôi." Hạ Thụy Phong thấy tình hình không ổn, liền đi đến kéo nhân viên tổ trang phục đi, nhỏ giọng nói "Không phải lỗi của chị đâu, chút nữa em mời chị ly Starbucks để xin lỗi nhé."
"Chị không sao, chỉ là có hơi giật mình thôi." Lư Anh cười khổ
Làm việc chung với Thời Đoàn cũng không phải ngày một ngày hai, chị không lạ vì tính cách của 7 thành viên.

Nhưng mà đây, có thể nói là lần đầu tiên chị thấy Lưu Quân Hạo lớn tiếng.
Tống Tư Lâm lúc này đi đến chỗ Lưu Quân Hạo.
"Em bình tĩnh chút đi, ánh mắt của em bây giờ đáng sợ lắm đó." Tống Tư Lâm vỗ vai nhắc nhở.
"Xin lỗi, em không cố ý." Lưu Quân Hạo lúc này mới dịu xuống cơn giận.
"Không được, anh cảm thấy chuyện này không thể kéo dài được nữa." Đinh Hoài Du nói lớn, sau đó vỗ vai Mã Khuynh Xuyên một cái "Mã ca, cậu đi hỏi Quân Hạo xem giữa em ấy và Nhuệ Nhuệ xảy ra chuyện gì rồi?"
"Khụ..khụ.." Mã Khuynh Xuyên đang uống nước cũng bị doạ sặc "Chuyện này thì liên quan gì tới tớ?"
"Cậu không đi chẳng lẽ để tớ đi?" Đinh Hoài Du lườm nhẹ.
"Viễn ca, tiểu Hạo hay tâm sự với em hơn." Mã Khuynh Xuyên nhìn qua chỗ Trương Thiệu Viễn cầu cứu "Hay là em qua đó đi."
"Hai người có phải là anh trai của em không vậy? Sao chuyện nào khó cũng kéo phần em vào hết vậy ha?" Trương Thiệu Viễn thở dài.
Đinh Hoài Du khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy tự tin nói: "Là do em đáng tin, nên tụi anh mới giao trọng trách quan trọng cho em đó."
"Đúng đó, tiểu Trương Trương là giỏi nhất." Mã Khuynh Xuyên ở bên cạnh phụ hoạ.
"Stoppp...." Trương Thiệu Viễn giơ tay ra hiệu cho hai vị trước mặt ngưng lại "Em đi lag được chứ gì? Hai người đừng có kẻ tung người hứng trước mặt em."
Nhận được lời đảm bảo từ Trương Thiệu Viễn, cả hai liền vô cùng mãn nguyện trong lòng.
"Chỗ của tiểu Hạo giao cho em, anh và Xuyên ca đi tìm Nhuệ Nhuệ đây." Đinh Hoài Du vừa nói, vừa lôi Mã Khuynh Xuyên chạy đi.
Trương Thiệu Viễn:!!!???? sao từ đầu không nói vậy đi? Vòng vo nãy giờ làm gì?
Trương Thiệu Viễn đi đến chỗ Lưu Quân Hạo.
"Tư Lâm và Phong Phong đi đâu rồi?" Trương Thiệu Viễn hỏi.
"Hai người họ qua bên kia quay phỏng vấn." Lưu Quân Hạo trả lời ngắn gọn.
"Tâm trạng không tốt à?"

Lưu Quân Hạo gật đầu.
"Em và Nhuệ Nhuệ cãi nhau?"
Lưu Quân Hạo lắc đầu, một lúc sau lại gật đầu.
"Là có hay không?" Trương Thiệu Viễn bực bội gằn giọng.
Lưu Quân Hạo lúc này nhìn chằm Trương Thiệu Viễn, sau đó tự vò đầu nói: "Em cũng không biết nói sao nữa, em và anh ấy không cãi nhau nhưng mà anh ấy cứ tránh mặt em hoài thôi."
"Không lý nào, em phải làm sai điều gì thì Tư Nhuệ mới không nói chuyện với em chứ."Trương Thiệu Viễn nghe xong càng thắc mắc, theo như tính cách của Nghiêm Tư Nhuệ thì chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó mới khiến cho em ấy né tránh chứ không có vô cớ giận dỗi.
Lưu Quân Hạo ngẫm nghĩ, thật ra thì bản thân cậu cũng tự đoán ra nguyên nhân khiến cho Nghiêm Tư Nhuệ né tránh mình rồi.
Là do nụ hôn lúc đó.
"Viễn ca, anh cảm em nên làm sao thì mới được đây?" Lưu Quân Hạo nắm tay Trương Thiệu Viễn thành khẩn hỏi.
"Bốp~" Trương Thiệu Viễn rụt tay lại, gõ một cái lên đầu Lưu Quân Hạo "Thằng nhóc gợi đòn à? Chưa nói nguyên nhân thì sao anh mày xử lý được hả?"
"Chuyện khó nói lắm." Lưu Quân Hạo ôm đầu đau đớn trả lời.
"Anh cho cưng 3 giây nói ra, nếu không thì tình anh em chấm dứt." Trương Thiệu Viễn nói.
"Cần thiết căng thẳng vậy không?"
Trương Thiệu Viễn cười khẩy.
"Bày đặt khó nói, anh em bao nhiêu năm rồi mà còn ra vẻ ngại ngùng? Nói mau, nếu không thì đền tiền cái bình 20 vạn cho anh liền."
Lưu Quân Hạo gãi gãi đầu, cậu kéo Trương Thiệu Viễn xuống nói nhỏ: em có tình cảm với Tư Nhuệ ca, nên hôm em uống say em đã mượn rượu mà hôn anh ấy.

Trương Thiệu Viễn đang loading.....
Trương Thiệu Viễn mở to mắt, nhìn chằm chằm Lưu Quân Hạo, hít một hơi sâu chuẩn bị la.
"Anh im ngay, anh mà la lên thì em cắn anh đó." Lưu Quân Hạo bụp miệng Trương Thiệu Viễn, giơ nhẹ nắm tay cảnh cáo.
"Ư...ư.." Trương Thiệu Viễn bình tĩnh lại gật đầu, đảm bảo sẽ không la hét.
Lưu Quân Hạo lúc này bỏ tay ra.
"Em gan thật đó Quân Hạo, chuyện như vậy mà em cũng có thể làm được." Trương Thiệu Viễn giơ ngón tay cái lên, cảm phục sự can đảm của em trai.
"Anh có vẻ chỉ ngạc nhiên vì em hôn Tư Nhuệ ca, chứ không ngạc nhiên vì em có cảm tình với anh ấy ha?" Lưu Quân Hạo hỏi.
"Chuyện cưng thích Tư Nhuệ, thiếu điều in hẳn lên trên mặt cưng rồi." Trương Thiệu Viễn vỗ vai Lưu Quân Hạo cười khổ "Chỉ có cưng là nghĩ là mọi người chưa biết thôi."
Lưu Quân Hạo:!!!???
"Vậy lẽ nào Tư Nhuệ ca cũng biết?"
"Không, tên nhóc đó thì không." Trương Thiệu Viễn vừa nói, vừa giơ điện thoại ra mở album lướt đến tấm hình Lưu Quân Hạo thời tiểu học "Trong mắt của Nhuệ Nhuệ, em vẫn là đứa nhóc đơn thuần trong sáng này nè."
Trương Thiệu Viễn vừa nói, vừa nghĩ thầm trong lòng: làm gì có đứa con nít nào mà nghĩ cách đè anh trai nó cơ chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc