MINH TINH YÊU


[nhắc nhở chap trước nè!!!]
"Tư Nhuệ, Quân Hạo...!hai người???"
Nghiêm Tư Nhuệ và Lưu Quân Hạo đồng thời quay sang, nhanh chóng đứng xa nhau.
"Viễn ca/Thiệu Viễn." Cả hai đồng thanh.
"Hai người...!là tình huống gì? Sao mà Quân Hạo cũng ở đây? Hai người...!lẽ nào là quay lại rồi?"
"Phải, bọn em quay lại hôm qua."
Lưu Quân Hạo vui vẻ nói, Nghiêm Tư Nhuệ ở cạnh lại lắc đầu điên cuồng.
"Không, anh đừng nghe Quân Hạo nói bậy."
Trương Thiệu Viễn:!!!!!???? anh đang rất sốc, làm phiền cả hai cho một ý kiến thống nhất.
...****************...
Tại phòng ăn riêng của nhà hàng.
Trương Thiệu Viễn sau khi nghe Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ kể lại toàn bộ sự việc, bắt đầu rơi vào trạng thái im lặng một vài phút.
"Vậy nên...!hai đứa bây giờ là quan hệ gì?"
"Sáng công việc...!tối cong thụ." Lưu Quân Hạo trả lời gấp gáp, nên nói nhầm "...!ý em là tối công vụ đó anh "
Nghiêm Tư Nhuệ đạp chân Lưu Quân Hạo cảnh cáo, nghiến răng nói nhỏ: "Không biết nói chuyện thì đừng nói, không có mượn tài lanh."
Trương Thiệu Viễn nhìn cả hai.
"Bỏ đi, chúng ta ăn trước đi.


Chuyện hai đứa hợp tác coi như anh hiểu, anh cũng không xen quá nhiều vào vấn đề này.

Nhưng mà...!thời gian tới anh cũng chưa có việc làm, anh có thể thường xuyên đến thăm ban của hai đứa đó."
"Khụ..

khụ~" Nghiêm Tư Nhuệ bị doạ sặc "Viễn ca, anh đến thường xuyên làm gì?"
"Đương nhiên xem em diễn."
"Có nhiều cảnh quay khá nhạy cảm, anh mà đến thì em sẽ ngại lắm." Nghiêm Tư Nhuệ trả lời.
"Vậy thì anh đợi em diễn xong."
"Ừm...!cái này thì được." Nghiêm Tư Nhuệ gật gì đồng ý, sau đó nói thêm "Đúng lúc, em cũng có thể gặp anh để nói vài chuyện."
Lưu Quân Hạo ở cạnh lên tiếng: "Anh có gì nói với anh ấy chứ? Chuyện diễn xuất có thể trao đổi với em và thầy Quách mà."
"Chuyện người lớn, em đừng xen vào."
"Tư Nhuệ, anh chỉ lớn hơn em có 1 tuổi thôi đó."
Nghiêm Tư Nhuệ làm lơ, anh làm sao có thể nói cho cậu biết việc cậu gặp Thiệu Viễn là để tư vấn về tình cảm của anh và cậu cơ chứ?
"Anh mặc kệ, lớn hơn vẫn là lớn hơn."
"Vậy..

khi anh gặp Thiệu Viễn thì cũng phải dẫn em theo với anh." Lưu Quân Hạo nói.
"KHÔNG ĐƯỢC." Nghiêm Tư Nhuệ và Trương Tư Viễn không hẹn mà cùng nói.
Lưu Quân Hạo ngơ ngác, buông đũa xuống.
"Hai người phản ứng thế là sao?"
"Trao đổi diễn xuất, anh có nhiều kinh nghiệm hơn chú rất nhiều nha Quân Hạo, nên Tư Nhuệ chỉ cần gặp anh là được rồi.

Hơn nữa, anh chỉ dạy những chiêu thức bí mật thì chú đi theo không tiện lắm đâu." Trương Thiệu Viễn nói.
"Đúng, đúng..."
Nghiêm Tư Nhuệ gật đầu tán thành.
Lưu Quân Hạo liếc nhẹ, anh gắp thức ăn vào chén cho Tư Nhuệ: "Anh lo ăn đi, em đang nói chuyện với Thiệu Viễn ca, anh đừng quan tâm."
"Òh~ vậy hai người tiếp tục đi."
Trương Thiệu Viễn liếc nhìn Nghiêm Tư Nhuệ, sau đó di dời tầm mắt sang Lưu Quân Hạo.
"Quân Hạo, em ra ngoài đi vê sinh với anh."

"Thiệu Viễn, anh lớn thế mà..." Lưu Quân Hạo chưa nói hết câu, đã bị người xách đi "Trương Thiệu Viễn, anh đi vệ sinh kéo em theo chi?"
"Anh sợ ma..."
"Đùa???" Lưu Quân Hạo cười khẩy "Anh mà sợ ma? Có nước ma nó sợ anh thì còn đáng tin hơn."
"Anh mặc kệ, anh bảo em đi thì cứ đi đi."
Lưu Quân Hạo nhìn Nghiêm Tư Nhuệ cầu cứu.
"Em đi đi."
Câu trả lời chính thức quyết định số phận.
Lưu Quân Hạo dù không cam tâm, nhưng vẫn bị lôi đi ra ngoài bằng tất cả sức lực.

Hậm hực trong lòng, lại phát hiện hướng đi có sự bất thường.
"Thiệu Viễn, anh đi nhầm đường rồi."
"Không nhầm."
Lưu Quân Hạo nghi ngờ khả năng phán đoán của bản thân, không phải nhà vệ sinh nằm hướng ngược lại hướng chúng ta đang đi sao?
"Thiệu Viễn, nhà vệ sinh thật ra ở hướng kia."
"Anh biết." Trương Thiệu Viễn trả lời, hơi ngập ngừng nói tiếp "Anh muốn nói chuyện riêng."
"Em không có gì nói riêng với anh, chúng ta quay lại chỗ Tư Nhuệ đi." Lưu Quân Hạo lôi kéo.
Hai tên đàn ông thì nói gì riêng chứ?
"Anh muốn nói chuyện liên quan Tư Nhuệ."
"Là ý gì?" Lưu Quân Hạo nhìn chằm chằm Trương Thiệu Viễn, cảnh giác người trước mặt.
"Anh thích Tư Nhuệ."
Lưu Quân Hạo: "......"
"Tư Nhuệ cũng không thích anh."

"Chưa chắc."
"Anh nghiêm túc à?" Lưu Quân Hạo trầm mặt.
"Anh thích Tư Nhuệ trước khi em và em ấy gặp nhau nữa.

Chẳng qua, anh lúc đó hèn nhát không dám bày tỏ trực tiếp mà thôi."
"Thế cũng không có ý nghĩa, dù anh có bày tỏ thì cũng chỉ làm mối quan hệ cả hai khó xử.

Tư Nhuệ chỉ coi anh là anh trai, là một người anh luôn bảo vệ và chăm lo cho Tư Nhuệ, chứ không có suy nghĩ về tình cảm khác với anh."
Trương Thiệu Viễn đương nhiên biết rõ, nhưng mà anh chính là không thể nào cứ mãi yên lặng ở cạnh nhìn Tư Nhuệ lần nữa rời xa anh.
"Anh muốn theo đuổi Tư Nhuệ, anh muốn cạnh tranh công bằng với em." Trương Thiệu Viễn nói.
"Em không tham gia."
Lưu Quân Hạo bỏ đi.
"Em sợ thua anh à?"
Lưu Quân Hạo ngừng bước, quay lại nhìn Trương Thiệu Viễn vài giây, anh nói: "Tư Nhuệ không phải là giải thưởng để anh hay em có quyền hơn thua, anh có quyền theo đuổi anh ấy nhưng đừng đem sự cạnh tranh vào để nói với em."
Trương Thiệu Viễn không trả lời.
"Thiệu Viễn, anh đừng làm tới cuối cùng để rồi thân phận anh trai cũng không làm được.".


Bình luận

Truyện đang đọc