MINH TINH YÊU


Bốn người lớn và một trẻ em ngồi đối diện nhau tại phòng khách, không ai nói với ai câu nào.
"Aiz~ mọi người chơi đấu mắt sao? Con chịu thua, con đầu hàng đây." Nghiêm Lạc Lạc xoa xoa mắt, lăn dài ra sofa buồn bã.
Lưu Quân Hạo liếc nhìn mà có chút buồn cười.
"Lạc Lạc, con lên phòng của Tống thúc thúc chơi đi được không? Ba Nghiêm và các chú đều phải bàn việc quan trọng." Lưu Quân Hạo nói.
"Đúng đó, phòng chú có nhiều game và đồ chơi lắm nha.

Bảo đảm cháu vào đó, chắc chắn sẽ không muốn ra đâu haha." Tống Tư Lâm cũng dặm theo, thuyết phục nhóc con.
Nghiêm Lạc Lạc có hứng thú, cậu nhóc ngồi dậy nhìn sang Nghiêm Tư Nhuệ để dò hỏi.
"Baba, có thể không?"
Nghiêm Tư Nhuệ gật đầu.
"Hay quá!!!!" Nghiêm Lạc Lạc vui đến nhảy lên, cậu nhóc đu hẳn lên người của Tống Tư Lâm "Tống thúc thúc, chúng ta khởi hành thôi."
Cả hai người lên lầu.
Hạ Thụy Phong lúc này mời mở lời: "Vắng bóng hơn 3 năm, khách quý ghé thăm khiến tôi bất ngờ nhiều lắm nha.

Không biết, lần này có chuyện gì mà rồng ghé nhà tôm vậy ha?"

"Thụy Phong, anh đừng khó chịu nữa.

Em dẫn Tư Nhuệ đến là nhờ anh giúp đỡ, anh có muốn nói gì thì cứ nhắm thẳng vào em là được."
"Ha, tiểu tử thối tha." Hạ Thụy Phong tức giận nghiến răng, đi đến kéo lỗ tai của Lưu Quân Hạo sang một góc bàn bạc "Cậu còn trách ăn nặng lời? Anh không phải đang sót cho cậu sao? Mấy năm trước, Tư Nhuệ khiến em đau khổ thế nào em có còn nhớ không hả? Còn nữa, em còn nhớ bản thân phải chịu đựng những gì không? Căn bệnh kia của em....ưm~"
Hạ Thụy Phong bị bịt miệng lại.
"Thụy Phong, anh đừng nói tới những việc này.

Chuyện của em và Tư Nhuệ, em chắc chắn sẽ giải quyết thật thoả đáng." Lưu Quân Hạo vừa nói, vừa len lén liếc nhìn Nghiêm Tư Nhuệ "Anh ấy khiến em chịu khổ bao nhiêu, em nhất định trả lại anh ấy bấy nhiêu luôn."
Hạ Tuấn Lân nhìn thằng em trai mà cười khẩy.
Nắm đấm thỏ, đánh mạnh vào đầu của Lưu Quân Hạo sau đó nói: "Chịu khổ bấy nhiêu con khỉ, anh thấy cậu chỉ giỏi múa mép.

Hành động thì khỏi đi ha, trên mặt cậu hiện rõ ba chữ EM KHÔNG NỠ luôn mà bày đặt mạnh miệng."
"Hai người làm gì vậy?" Tống Tư Lâm hỏi.
"Không có gì, em chỉ là đang nói sơ về tình hình hiện tại cho Thụy Phong biết thôi." Lưu Quân Hạo cười.
"Cậu xuống đây, nhóc kia ở một mình chắc là sẽ ổn chứ hả?" Hạ Thụy Phong thắc mắc.
"Không cần lo." nói đến Nghiêm Lạc Lạc, mắt của Tống Tư Lâm sáng rực lên: "Phong Phong, thằng nhóc Lạc Lạc này rất ngoan nha.

Kinh nghiệm chăm em của tớ, tớ cũng phải kinh ngạc với sự hiểu chuyện và thông minh của nhóc Lạc Lạc đó."
"Ngoan thế sao?" Hạ Thụy Phong hoài nghi.
"Thật sự rất ngoan." Lưu - Tống đồng thanh.
Hạ Thụy Phong cười gượng.
"Hai người bị nhóc con đó thao túng sao?"
Cả hai đồng thời lắc đầu.
Hạ Thụy Phong bất lực thở dài, liếc mắt nhìn Nghiêm Tư Nhuệ một cái, sau đó bước lên lầu.
"Phong Phong, đi đâu vậy?"
"Hai người trò chuyện với cậu ta đi, tôi lên chơi với nhóc Lạc Lạc.

Dù sao, tôi cũng không thể nào tiếp tục ngồi đối diện với cậu ta."

"Thụy Phong, chúng ta..."
Lưu Quân Hạo níu kéo, Tống Tư Lâm lại cản ngăn.
"Đừng gượng ép, tính khí của Phong Phong chắc hẳn em không phải không biết.

Càng ép, chỉ càng làm mối quan hệ hai bên căng thẳng hơn thôi."
Lưu Quân Hạo gật đầu.
"Được rồi, chúng ta ra ngoài với Tư Nhuệ thôi."
Tống Tư Lâm mỉm cười vui vẻ.
Dù cậu có giận Nghiêm Tư Nhuệ thật, nhưng cũng không thể nào phủ nhận việc cậu rất vui mừng khi nhìn thấy Tư Nhuệ quay về.
"Tư Nhuệ, lâu rồi không gặp."
Nghiêm Tư Nhuệ đứng dậy, hoà nhã mỉm cười.
"Tư Lâm, lâu ngày không gặp." Theo thói quen cũ, hơi dang tay muốn ôm Tống Tư Lâm nhưng nhớ ra hiện tại có chút gượng gạo.
Tay còn chưa kịp thu về, Tống Tư Lâm đã vội giữ lại mà ôm chầm lấy người vào lòng.
"Tư Nhuệ, muốn ôm thì cứ ôm thôi."
Nghiêm Tư Nhuệ hơi rưng rưng.
"Giữa chúng ta, đâu cần thiết phải ngại ngùng."
Nghiêm Tư Nhuệ không nói thành lời, cứ thế ôm chầm lấy Tống Tư Lâm.

Cảm xúc phức tạp, người bạn này so với trước đây chưa từng thay đổi chút nào.


Năm đó, quay về "Thịnh Thế World", người đầu tiên chủ động bắt chuyện với anh là Tống Tư Lâm.

Hiện tại, sau hơn ba năm quay lại thì Tư Lâm vẫn là người đầu tiên mỉm cười và ôm lấy anh một cách chân thành nhất.
"Tư Nhuệ, mừng cậu về nhà."
Nghiêm Tư Nhuệ gật gật đầu, vùi sâu vào cái ôm của Tống Tư Lâm mà nước mắt cũng đã rơi.
Không khí trùng phùng, bao bọc khắp phòng khách và không gian dường như lắng đọng.
Trừ...!Lưu Quân Hạo.
Sắc mặt của cậu tối sầm, càng nhìn càng không hề thuận mắt chút nào.

Cậu quyết định, đi thẳng đến để tách hai người sến sẩm này ra.
"Ôm đủ rồi...!vào chuyện chính đi."
Cậu lôi hẳn Nghiêm Tư Nhuệ về ghế, mặc kệ Tống Tư Lâm chơi với vì bị đẩy mạnh.
"Lưu Quân Hạo, em nhẹ tay chút thì chết à?" Tống Tư Lâm hậm hực "Em đẩy mạnh như thế, anh xém xíu ngã rồi đó biết không?"
Lưu Quân Hạo lười nhác nhìn qua, bĩu môi "Còn chưa ngã mà, có gì mà la hét chứ?".


Bình luận

Truyện đang đọc