MỖI NGÀY ĐỀU BỊ CHÍNH MÌNH CAY KHÓC

Sau khi nướng thịt thỏ xong, mùi thơm tỏa ra, Chu Bách Triết hít một hơi thật sâu, say mê chìm đắm trong mùi vị này, thế nhưng cậu căn bản không thể ăn được.

Bởi vì... một cây ớt làm sao ăn được.

Nam nhân ăn sạch sẽ thịt thỏ, chỉ còn lại đống xương, Chu Bách Triết than thở, sau đó dùng rễ cuốn lấy một quả táo, buồn bực nói: "Có thể giúp một chút không?"

Nam nhân nhướng mày: "Nói."

Chu Bách Triết run run lá cây: "Giúp tôi ép thành nước đi."

Con ngươi nam nhân lóe lên một tia khó hiểu, bất quá vẫn làm theo lời Chu Bách Triết, ép táo thành nước rồi rót vào ly: "Xong rồi."

"Cám ơn." Nói xong, Chu Bách Triết nhúng rễ vào chậu nước nghiêm túc rửa sạch sẽ, sau đó mới đút vào trong ly, sau một trận âm thanh rột rột, nước trái cây trong ly dần dần giảm bớt theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Mà rễ cây của Chu Bách Triết cũng từ màu trắng biến thành đỏ ửng như được nhuộm một lớp son đỏ, rất dễ nhìn.

"..." Đại tướng quân.

Một cây ớt, lại có thể uống nước trái cây.

Sau khi uống sạch nước táo trong ly, Chu Bách Triết ợ một hơi, rút rễ cây hồng hồng của mình ra, một lần nữa mặt dày nói: "Thêm một ly nước cam."

Nam nhân giống như nhìn thấy vật hiếm lạ, qua thật lâu sau mới đáp: "Được."

Rất nhanh, một ly nước cam được đặt trước mặt Chu Bách Triết, cậu vội vàng nhúng rễ vào trong ly, lại một trận rồn rột vang lên, chiếc rễ vốn có màu đỏ hồng dần dần biến thành vàng cam, mà nước trong ly thì dần dần cạn sạch.

Khóe mắt tướng quân đại nhân co rút, thực lặng im trước một màn thần kỳ này.

Chu Bách Triết lườm mắt, run rẩy lá cây: "Có phải rất bất ngờ, rất khiếp sợ không?"

Nam nhân một lần nữa xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Nói đi, em rốt cuộc là thứ gì?"

Chu Bách Triết xoa xoa chiếc rễ non mềm của mình: "Tôi chỉ là một cây ớt bình thường mà thôi."

Nghe vậy, khí thế của nam nhân đột nhiên trở nên mãnh liệt: "Em cảm thấy tôi sẽ tin à?"

Chu Bách Triết nháy mắt bị khí thế kia chế trụ, run lẩy bẩy khóc lóc: "Đại ca, đại ca đừng giết em, em thật sự chỉ là một cây ớt bình thường mà thôi."

Nam nhân siết chặt nắm tay, cố gắng nhẫn nhịn ý niệm muốn đập cây ớt này một trận, anh sợ mình vô tình sẽ giết chết cây ớt này.

Một cây ớt, biết nhúc nhích biết nói chuyện, thậm chí còn có thể nháy mắt thúc mình đơm hoa kết quả?

Chu Bách Triết thực ủy khuất run rẩy lá cây, dáng vẻ thực đáng thương: "Cái đó, nếu nói không bình thường thì tôi chỉ hơn đám ớt khác chút bản lĩnh mà thôi, tỷ như biết nói chuyện, biết nhúc nhích, biết uống nước, ngoài ra còn biết chút công pháp thần kỳ không đáng nhắc tới, nhưng thực tế thì bản chất của tôi vẫn chỉ là một cây ớt thông thường mà thôi."

Vừa nói, Chu Bách Triết vừa lúc lắc lá cây, thực thuần lương ngượng ngùng cười một tiếng, trong lòng đắc ý không thôi.

Mẹ nó, bản đại vương rốt cuộc cũng có thể trang bức trâu bò được một lần, tư vị này thực quá đã.

Gân xanh trên trán nam nhân nảy lên, túm lấy cây ớt giơ lên trước mặt.

Chu Bách Triết cảm thấy mình giống như mèo bị xách cổ, nháy mắt không thể động đậy, chân cũng rũ thõng, thậm chí lá cây trên người cũng rũ xuống, toàn bộ cây ớt đều yếu nhớt.

Chu Bách Triết: "..."

Bản đại vương lại không thể động!

Nam nhân nắm cây ớt quơ quơ, hai chiếc rễ cây trắng nõn đung đưa đung đưa, đáng thương vô cùng.

Qua thật lâu sau, nam nhân xít lại gần Chu Bách Triết, con ngươi thâm trầm sâu không thấy đáy, chỉ nhìn thôi cũng thực dọa người, à không, dọa ớt, nháy mắt làm Chu Bách Triết run lẩy bẩy, cầu xin tha thứ: "Đại ca, em sai rồi, em không phải cây ớt bình thường, cầu đại ca tha em."

"Không xưng bản đại vương nữa?" Tướng quân đại nhân trầm giọng uy hiếp.

Chu Bách Triết ngoan ngoãn lắc đầu, rũ lá cây trước ngực tạo thành hình trái tim: "Không bao giờ dám... trang bức nữa."

Tướng quân đại nhân vẫn đen mặt, hàn khí tỏa ra, con ngươi đen láy sâu sắc chợt lóe lên ý cười.

Lúc này Chu Bách Triết đã sợ đến mất hồn mất vía, nào còn chú ý tới biến hóa của đối phương, tiếp tục lấy lòng nói: "Ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng so đo với cây ớt không bình thường tôi đây."

Đến lúc này, Chu Bách Triết vẫn không quên khoe khoang, lá cây run run nhìn thực thiếu đánh.

Nam nhân bất đắc dĩ lắc đầu, để Chu Bách Triết xuống: "Được rồi."

Chu Bách Triết thở phào một hơi, dè dặt chọt chọt nam nhân: "Sao anh lại tới tinh cầu này?"

Biểu tình nam nhân có chút phức tạp, nhìn chằm chằm Chu Bách Triết thật lâu mới nói: "Vì chút chuyện riêng."

Chu Bách Triết chớp chớp mắt: "Ồ, thế nhưng bản đại vương nhớ trước đó anh nói, anh vì tôi mà đến."

Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn Chu Bách Triết, sát khí lộ ra. Chu Bách Triết rùng mình, vội vàng đổi lời: "Trí nhớ bản đại vương kém quá, không nghĩ được nhiều, vừa nãy lỡ lời."

Dứt lời, sát khí cũng tiêu tán.

Chu Bách Triết thầm xoa mồ hôi lạnh, thầm cảm khái khí thế bá vương của nam nhân quá dữ dội, nếu mình có thể trọng sinh vào thân thể này thì tốt biết bao nhiêu, thế nhưng cố tình lại trọng sinh phụ thân vào một cây ớt, mất đi một đời người trang bức.

Thật sự quá bi thảm.

Ớt đại vương nhịn không được ứa nước mắt, lặng lẽ chạy tới một góc ưu thương.

Thật lâu sau, tựa hồ nam nhân nghĩ tới gì đó, từ trong lòng lôi ra một chiếc khăn tay, vừa mở ra thì vị cay lập tức đập vào mặt.

Nam nhân nhịn không được nhắm mắt lại, tỉ mỉ cảm thụ mùi vị tuyệt vời này.

Chu Bách Triết đang ngẩng đầu thương tâm thì đột nhiên bị vị cay tập kích tới nổ đom đóm mắt.

Cảm giác quen thuộc này.

Mùi vị quen thuộc này.

Độ cay thấu linh hồn này.

Rõ ràng chính là...

Chu Bách Triết cứng còng thân mình, răng rắc răng rắc quay đầu, nháy mắt nhìn thấy hột ớt trên khăn tay của nam nhân thì kinh hoàng nhảy cỡn lên, vội vàng mở nắp bình nước rồi liều mạng chen chúc cả cây ớt vào trong, đáng tiếc lá cây của cậu thật sự quá nhiều, Chu Bách Triết chỉ có thể thảm thiết kêu la: "Mau giúp tôi nhét hết lá cây vào trong đi."

Nam nhân giật giật khóe miệng, nhét toàn bộ Ớt đại vương vào trong nước, chỉ lộ ra mấy chiếc lá.

Cảm thụ nước bao bọc xung quanh mình, lúc này Chu Bách Triết mới có cảm giác an toàn, vẫn chưa tỉnh hồn nói: "Thật đáng sợ, suýt chút nữa là bị cay rồi."

Nam nhân cho rằng mình nghe nhầm, nghẹn một hồi lâu mới hỏi: "Em sợ cay?"

Chu Bách Triết vươn móng vuốt bám lấy thành bình, hoảng sợ nói: "Bản đại vương vốn không ăn cay được, nói chi tới ớt của tôi căn bản địch ta bất phân, chỉ cần dính một chút liền chết thảm."

Nghĩ tới tình cảnh bị cay chết của đám trùng biến dị, Chu Bách Triết nhịn không được rùng mình, thực lĩnh hội tổng kết: "Thứ này tốt nhất là ném đi, ăn sẽ chết người."

Nam nhân nhướng mày, cẩn thận bọc khăn tay lại, nhét vào lòng: "Thứ này lúc nào ngươi mới tạo ra nữa?"

Chu Bách Triết không ngừng lắc đầu: "Trừ phi cần thiết, bằng không bản đại vương mới không kết quả đâu."

Ánh mắt nam nhân chợt lóe, không nói đề tài này tiếp nữa: "Tối rồi, ngủ đi."

Lúc này Chu Bách Triết mới phát hiện trời tối, dè dặt vươn lá cây khẽ run run, cảm thụ không khí trong phòng, cậu bất ngờ phát hiện vị cay đã biến mất gần như không còn, tựa hồ chưa từng xuất hiện vậy.

Này thực không khoa học...

Nếu đổi lại là trước kia, ớt của cậu căn bản sẽ không tiêu tán nhanh như vậy, cứ hệt như... bị hút sạch vậy.

Thật kỳ quái.

Chu Bách Triết lẩm bẩm, theo thứ tự từng cái rễ cây bò ra ngoài, đến khi toàn bộ cây ớt đều bò ra thì nhìn nhìn xung quanh, nháy mắt khóa lại chỗ chậu bông xinh đẹp nhất, lớn nhất ở trong phòng.

Chu Bách Triết thực tàn bạo nhổ phăng gốc hoa ra quẳng qua một bên, tự mình bước vào trong chậu, ngồi xuống, sau đó dùng lá cây lấp đất lại, cuối cùng vẫy sạch lá cây, vui vẻ ngủ.

Tướng quân đại nhân nhìn thấy hết thảy: "..."

Chưa từng thấy cây ớt nào mặt dày vô sỉ đến vậy.

Thực sự cay mắt.

Đêm này Chu Bách Triết ngủ rất say, thậm chí còn ngáy, ngủ ngủ một hồi liền nhịn không được lật người lại, thế nhưng cứ có cảm giác có thứ gì đó đè lên chân mình, không động đậy được.

Chu Bách Triết theo bản năng vươn tay đẩy thứ đang đè chân mình, thẳng đến khi cảm thấy hai chân được giải phóng mới tiếp tục khò khò ngủ say.

Sáng sớm, trời mới vừa sáng tướng quân đại nhân liền mở mắt, con ngươi đen láy không hề có chút buồn ngủ nào, sắc lạnh như băng, hoàn toàn không nhìn ra là vừa mới tỉnh ngủ.

Làm một dị năng giả, bất kể lúc nào, cho dù là đang ngủ vẫn phải theo bản năng giữ nguyên hai trăm phần trăm cảnh giác, nhiều năm rèn luyện đã tạo thành bản năng sinh tử giúp tướng quân đại nhân không có phút giây nào buông lỏng.

Mà lúc này ở bên cạnh truyền tới tiếng ngáy thực chói tai.

Nam nhân hơi nghiêng đầu, con ngươi lạnh nhạt lóe lên chút kinh ngạc, sau đó nhịn không được co rút khóe miệng.

Chỉ thấy cây ớt trong chậu không biết từ khi nào đã bò ra ngoài, cả cây ớt hệt nằm nghiêng như nhân loại, hai chân hơi cong lên, hai tay co ro, tư thế ngủ như con nít như vậy rõ ràng là rất bất an.

Lá cây cũng rũ xuống, tựa hồ có chút ỉu xìu, nhìn giống như mới chết đi... không lâu.

Nam nhân cau mày chậm rãi đi tới, bước chân khẽ đến mức cơ hồ không thể nghe thấy.

Thực vật không có hô hấp, lúc này Chu Bách Triết nhìn giống như đã chết vậy, đất trong chậu lồi lõm không đều, xung quanh còn tán loạn không ít đất cát, càng làm người ta im lặng là một phần nhỏ rễ cây vẫn còn nằm trong chậu.

Chu Bách Triết có chút bất an, cậu nằm mơ thấy một con quái vật rất đáng sợ, lớp giáp đen xì xì của nó lấp lánh dưới ánh mặt trời, nó có răng nanh thực đáng sợ, còn có cái cẳng trùng to lớn, nhất là thể hình khổng lồ như một ngọn núi làm người ta kinh hãi.

Càng làm Chu Bách Triết tê dại cả người là xung quanh con quái vật đáng sợ này vây kín trùng biến dị, ở trong mặt đất âm u tối đen tựa hồ cất giấu rất nhiều sinh vật, ánh mắt của chúng lạnh băng băng nhìn về phía cậu.

Nháy mắt đó, Chu Bách Triết tựa hồ bị đóng băng, cả người phát lạnh.

Gào lên một tiếng thảm thiết, Chu Bách Triết chợt bừng tỉnh, lá cây cả người ướt sũng.

Nam nhân khẽ thở phào một hơi, xoa xoa trán hỏi: "Mơ thấy ác mộng à?"

Chu Bách Triết lấy lại tinh thần, bất quá vẫn chưa tỉnh táo hẳn: "Nằm mơ thấy một trùng biến dị rất đáng sợ."

Đối với người ở thế giới tương lai, bọn họ cơ hồ đã thấy trùng biến dị từ nhỏ đến lớn, rất ít người sẽ vì thế mà mơ thấy ác mộng.

Tướng quân đại nhân nhíu mày, không nói gì.

Thế nhưng...

Giấc mộng kia, không đơn giản như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc