MỖI NGÀY ĐỀU BỊ CHÍNH MÌNH CAY KHÓC

[Cáo] phần thưởng minigame 16.12.2019:3

********

Cuối cùng cũng tới chạng vạng tối, đây chính là thời khắc làm thôn dân cực kỳ kích động, mọi người tập trung ngồi ở quảng trường, biểu tình vô cùng kích động, thật sự làm nhóm Hoàng Mao khó hiểu.

"Chẳng lẽ thôn này có hoạt động gì vào ban đêm à?" Hoàng Mao gãi đầu, buồn bực nói.

Triệu Nam Các đẩy gọng kính, ánh mắt lóe sáng quang mang tò mò: "Có thể, hơn nữa còn là hoạt động mà tất cả thôn dân đều được lợi."

Triệu Nam Các là người có chỉ số thông minh cao nhất trong số năm vị phó tướng, lời của hắn lập tức được bốn người kia đồng ý.

Trong đó, một người nam cao lớn gần hai mét buồn bực nói: "Chúng ta qua đó xem một chút đi."

Người này gọi là Thái Thản Ba, tính cách trầm lắng, thân hình cao lớn, sức mạnh cực kỳ đáng sợ, nhất là khi hắn tức giận lên thì căn bản không có ai chống đỡ nổi, chỉ có tướng quân có thể ngăn được cơn cuồng bạo của hắn.

Trừ bỏ Thái Thản Ba thì còn một người gọi là Lang Tam, người này từ nhỏ được bầy sói nuôi lớn, đến khi được vài tuổi mới được nhân loại phát hiện rồi đưa về thế giới loài người.

Có lẽ đã bỏ qua thời kỳ học hỏi tốt nhất, có lẽ vì không muốn nói, Lang Tam không biết nói chuyện, thế nhưng căn bản không có ai dám cười nhạo Lang Tam, bởi vì hắn có khí thế làm người ta kinh sợ, ánh mắt âm ngoan hung tàn như thú vật.

Ngay cả Hoàng Mao không sợ trời không sợ đất gây rối khắp nơi cũng không dám chọc Lang Tam.

Áo Cổ Đinh từ trong phòng đi ra, nhíu mày nói với nhóm Hoàng Mao: "Tụ tập ở đây làm gì?"

Nhóm người lập tức đứng thẳng lưng, Hoàng Mao ưa liếng thoắng đứng ra nói: "Vừa nãy bọn tôi bàn bạc định qua bên quảng trường xem một chút, nhóm thôn dân hình như đang cử hành hoạt động gì đó."

Cử hành hoạt động?

Áo Cổ Đinh liếc nhìn quảng trường, chỉ thấy rất nhiều thôn dân đang vây quanh cây ớt nhỏ, biểu tình kích động, nhất là bóng dáng nhún nhảy nhún nhảy của cây ớt kia, thực không biết đang làm gì.

Áo Cổ Đinh trầm giọng nói: "Đi, qua đó xem thử."

...

Chu Bách Triết đứng trên bàn run run lá cây trên người hỏi: "Trưởng thôn, trên người tôi có bao nhiêu lá cây?"

Ngay trước đó, Chu Bách Triết đã nhờ trưởng thôn hỗ trợ đếm lá cây để tính toán xem có thể phân phát bao nhiêu cho thôn dân.

Trưởng thôn gật đầu nói: "Đã đếm xong, tổng cộng có bảy mươi tám chiếc lá."

Chu Bách Triết run lá cây, trầm ngâm: "Nếu vậy thì một nửa đi."

Với số tích phân hiện giờ cậu có thì chỉ có thể xuất ra hơn bốn mươi lá.

Biểu tình trưởng thôn có chút do dự: "Ớt đại vương, số lượng này có phải quá nhiều không?"

Để tổ tiên mỗi ngày bứt lá cây cống hiến cho thôn dân, trưởng thôn thực sự cực kỳ bất an áy náy, tổ tiên chính là để ăn ăn uống uống được cung phụng đàng hoàng, không thể chịu chút ủy khuất nào a.

Thế nhưng bây giờ tổ tiên lại phải ra sức nhiều như vậy.

Chu Bách Triết liếc nhìn một cái liền biết trưởng thôn đang nghĩ gì, cậu vỗ vai đối phương an ủi: "Tôi nói a trưởng thôn, tình huống bây giờ rất khẩn cấp, chúng ta phải gấp rút nâng cao thực lực của mọi người, bằng không thì tất cả đều toi mạng."

Trưởng thôn cũng không phải không hiểu lý lẽ, chỉ là ý nghĩa của tổ tiên đối với ông thật sự quá đặc biệt.

Thế nhưng nếu không nghĩ biện pháp vượt qua mối nguy lần này, đừng nói thôn sân, chỉ sợ ngay cả tổ tiên cũng không qua được.

"Bọn em đang làm gì đấy?"

Một âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân tiến tới gần.

Chu Bách Triết nghiêng đầu, giơ giơ lá cây: "Sao bọn anh cũng tới?"

Áo Cổ Đinh đi tới, sau lưng còn có nhóm Hoàng Mao.

"Tới xem xem nơi này xảy ra chuyện gì." Áo Cổ Đinh nói.

Nhóm Hoàng Mao không ngừng đánh giá xung quanh, tò mò không thôi.

Chu Bách Triết nhớ ra Áo Cổ Đinh vẫn chưa biết chuyện này, trong lòng liền có chút tính toán, thần bí hề hề nói: "Chốc nữa nói cho anh biết."

Áo Cổ Đinh đút tay vào túi, biểu tình bất biến, chỉ sâu xa nói: "Ừm."

Nhóm Áo Cổ Đinh liền tìm một nấc thang ngồi xuống.

Lúc này Chu Bách Triết phất lá cây phần phật lôi kéo sự chú ý của thôn dân, ho khan mấy tiếng: "Tất cả yên lặng!"

Thôn dân vốn thấp giọng trò chuyện lập tức im bặt, rõ ràng đã rất cố gắng đè nén ưu tư nhưng vẫn không giấu được biểu tình kích động cùng trẩn trương, thậm chí còn có chút thấp thỏm bất an.

Thôn dân tổng cộng mấy trăm người, thế nhưng Ớt đại vương chỉ có mấy chiếc là mà thôi, vì thế mỗi lần chỉ có thể dành cơ hội cho người có công lao nhiều nhất ngày hôm qua, cũng không biết lần này rốt cuộc là ai giành được.

Hoàng Mao ở bên cạnh nhìn mà chậc lưỡi hít hà, nhóm thôn dân này chẳng lẽ uống sai thuốc sao, sao tự dưng lại kích động như vậy chứ?

Thế nhưng rất nhanh, chuyện phát sinh tiếp theo đó làm nhóm Hoàng Mao vốn không để tâm cũng trở nên kích động như thôn dân.

Chu Bách Triết dĩ nhiên chú ý tới biểu tình của nhóm Hoàng Mao, thế nhưng cậu không tức giận mà còn thực mong đợi, đợi đến khi bọn họ biết cậu có cách làm nhân loại thăng cấp thì không biết biểu tình sẽ biến thành dạng gì, khẳng định là rất thú vị.

Ngay sau đó, trưởng thôn lấy ra một quyển sổ nhỏ, bên trên ghi chép danh sách đề cử những thôn dân biểu hiện tốt ngày hôm qua, tiếp theo đó ông bắt đầu đọc từng cái tên.

Không khí giống như ngưng đọng lại, khí tức khẩn trương lan tràn.

Thôn dân ngừng thở, tay vô thức siết thành nắm đấm, trán thậm chí còn rịn mồ hôi.

Hoàng Mao vô ngữ co rút khóe miệng, phản ứng của nhóm thôn dân này cũng quá khoa trương đi?

Rốt cuộc....

Trong sự mong đợi của toàn thôn, trưởng thôn đọc ra cái tên đầu tiên.

"Trương Tư."

"Ha ha ha ha ha, tôi được chọn rồi!" Thôn dân nào đó đột nhiên bật dậy, kích động mừng rỡ hô như điên.

Hoàng Mao sợ hết hồn, trợn mắt há hốc: "Chỉ là được chọn thôi mà, có cần khoa trương như vậy không?"

"Yêm cũng cảm thấy vậy." Thái Thản Ba khó hiểu.

"Chưa chắc, nguyên nhân làm thôn dân kích động như vậy nhất định không đơn giản như mấy ông tưởng đâu." Triệu Nam Các mặc dù không biết nhóm thôn dân vì cái gì mà kích động, thế nhưng hắn mơ hồ có cảm giác chuyện này không đơn giản.

Áo Cổ Đinh nhíu mày, con ngươi đen nhánh lại càng thâm trầm hơn.

Sau đó, trưởng thôn đọc từng cái tên, tổng cộng là hai mươi người. Thôn dân không được chọn ỉu xìu cúi đầu như đưa đám, tạo thành tương phản mãnh liệt với nhóm thôn dân mừng như điên kia.

Nhóm Hoàng Mao thấy vậy thì lại càng tò mò hơn nữa, được gọi tên rốt cuộc có ích lợi? Vì sao bọn họ lại phản ứng lớn như vậy?

"Aiz, lần này lại không có tôi, lần sau nhất định phải giết nhiều trùng biến dị hơn nữa! Tuyệt đối không thể thua bọn họ."

Rất nhiều thôn dân không được chọn cắn răng thề, cho dù bị thương cũng phải giết nhiều trùng biến dị hơn.

Nếu cứ lề mề như cũ thì hi vọng lên cấp thực sự quá xa vời, tư vị nhìn đồng bạn ở xung quanh thành công thăng cấp thực sự làm người ta khó chịu đựng nổi.

Nhĩ lực của nhóm Hoàng Mao rất tốt, dĩ nhiên cũng nghe thấy lời của nhóm thôn dân, bọn họ thực sự khiếp sợ.

Hóa ra được chọn theo so tài giết trùng biến dị.

Giết nhiều thì sao chứ, không phải chỉ được nêu tên thôi sao?

Thế mà những thôn dân này lại liều mạng cho dù bị thương cũng phải được chọn.

Mấy thôn dân này điên rồi, đầu óc khẳng định đã bị trùng biến dị đá hỏng!

Trưởng thôn ho khan vài tiếng, lôi kéo sự chú ý của nhóm thôn dân đang chán nản: "Lần này bởi vì chuyện trùng biến dị mà bắt đầu từ hôm nay, mỗi lần Ớt đại vương sẽ phát bốn mươi lá cây."

Nhóm thôn dân sững sốt hồi lâu, cơ hồ cho rằng mình đang nằm mơ.

"Có thật không, mỗi lần đều được bốn mươi lá à?" Có một thôn dân giơ tay lên run rẩy kích động hỏi.

Trưởng thôn gật đầu: "Đúng vậy."

Được khẳng định, thôn dân lập tức lộ ra biểu tình "trời ơi, tôi thật sự không phải đang nằm mơ chứ? Rốt cuộc cũng có cơ hội có được lá cây của Ớt đại vương rồi sao? Tôi thực hạnh phúc tôi thực kích động a!".

"..." Nhóm Hoàng Mao nháy mắt vô ngữ nghẹn lời.

Nhóm thôn dân này chẳng lẽ đều là kẻ ngu?

Bây giờ thì bọn họ đã hiểu nhóm thôn dân này đang làm gì.

Hóa ra bọn họ cử hành hoạt động ký tặng cho fan hâm mộ.

Ai giết nhiều trùng biến dị sẽ được Ớt đại vương ký tên, à không, là nhận được lá cây của Ớt đại vương, nhóm thôn dân này nghiễm nhiên chính là fan não tàn của Ớt đại vương.

Thật không ngờ ở thôn nhỏ này lại có trào lưu như vậy.

"Tướng quân, cái đám fan não tàn này giống hệt như ngài luôn á!" Hoàng Mao chớp chớp mắt cười hắc hắc.

Áo Cổ Đinh lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Mao, trực tiếp làm Hoàng Mao kinh sợ ngậm miệng, không dám nói câu nào nữa.

Triệu Nam Các đẩy gọng kính, độc miệng nói: "Này thì lắm mồm."

Hoàng Mao trừng Triệu Nam Các, vẻ mặt uể oải.

Lang Tam nhìn trời không nói lời nào, tựa hồ hoàn toàn không có hứng thú với hết thảy mọi thứ.

"Kế tiếp, những người được gọi tên tới chỗ tôi xếp hàng nhận lá cây." Chu Bách Triết quơ quơ cành lá nói.

Thôn dân rối rít gật đầu, an tĩnh chờ đợi.

Chu Bách Triết giơ cao lá cây trong tay, lựa chọn biến nó thành lá thăng cấp, một trận ánh sáng lóe lên, nhóm Hoàng Mao ở xa xa dụi dụi mắt, bọn... bọn họ có nhìn nhầm không? Cái lá kia sáng lên?

Áo Cổ Đinh nhướng mày, bị một màn trước mắt gợi lên hứng thú nồng đậm, cây ớt nhỏ này đã mang tới cho anh vô số khiếp sợ cùng thần kỳ, mà lần này, tin tưởng nó sẽ không làm anh thất vọng.

Thôn dân mặc dù đã thấy qua rất nhiều lần nhưng vẫn nhịn không được thán phục.

Vốn lá cây của Ớt đại vương đã rất đẹp, hiện giờ được tia sáng làm nổi bật lên, cả chiếc lá đẹp đến mức làm người ta nói không nên lời.

Rốt cuộc ánh sáng rút đi, bốn mươi chiếc lá trên người Ớt đại vương tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, hoàn toàn khác biệt với những chiếc lá khác.

Chu Bách Triết vội vàng ngắt một chiếc lá xuống giao cho thôn dân đầu tiên, sau đó nói: "Người kế tiếp."

Thôn dân nâng niu chiếc lá biểu tình mừng như điên đi qua một bên, lấy ra viên tinh hạch đã chuẩn bị sẵn nắm trong tay, ngồi xếp bằng, ngừng thở dè dặt nuốt lá cây, sau đó nhắm mắt ngưng thần, mà tinh hạch trong tay cũng bắt đầu bị hấp thu.

Một màn này làm nhóm Hoàng Mao cảm thấy nghi hoặc, thậm chí còn có chút xem thường, thôn dân này đang làm gì vậy? Chẳng lẽ đang thăng cấp?

Đừng có đùa, chỉ nhờ vào mảnh lá kia thì có thể dễ dàng thăng cấp sao, nếu cấp bốn dễ dàng thăng cấp như vậy thì chỉ sợ dị năng giả cấp bốn đã có mặt ở khắp nơi nơi rồi.

Tiếp sau đó....

Tinh hạch trong tay thôn dân bị hấp thu sạch sẽ, hắn cũng bắt đầu thống khổ, sắc mặt đỏ lên, trán túa mồ hôi.

Hoàng Mao lắc đầu: "Thôn dân thật sự quá ẩu, không chuẩn bị chu toàn sao có thể tùy tiện thăng cấp chứ?"

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, khí tức quanh thân thôn dân kia bùng nổ, thống khổ dần rút đi, hắn mở mắt ra, tinh quang trong mắt lóe sáng, khí thế giống như hoàn toàn đổi mới, trở nên lãnh liệt.

Hắn không thể tin nổi cúi đầu nhìn chính mình, mừng như điên nói: "Tôi, tôi lên tới cấp bốn rồi?"

Một màn này thoáng chốc làm nhóm Hoàng Mao cả kinh bật dậy.

Này tuyệt đối không có khả năng!

Thôn dân kia làm sao lên được cấp bốn chứ?

Nhất định là giả.

Thế nhưng vào lúc này, những thôn dân khác đã rối rít vây tới: "Chúc mừng chúc mừng, nhanh như vậy đã thăng cấp rồi, tôi cứ tưởng ông phải qua thêm vài ngày nữa a."

"Hi vọng hôm nay tôi cũng thăng cấp được, tôi thật sự không thể chờ nổi nữa, chậm quá." Một thôn dân khác hâm mộ nói.

Hoàng Mao gãi tóc, cơ hồ sắp phát điên rồi.

Những thôn dân này thích nói láo à? Bọn họ cho rằng thăng cấp dễ như ăn cơm sao? Hoang đường nhất là nhóm thôn dân này tựa hồ rất chắc chắn mình có thể thăng cấp vậy, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Có trời mới biết hắn từ cấp một thăng lên cấp bốn đã phải trải qua rất nhiều trận chiến, trải qua rất nhiều nguy cơ sinh tử mới có thể thành công.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh lóe sáng, cây ớt nhỏ này quả nhiên không làm anh thất vọng.

"Tôi thật sự không nhìn nổi nữa, đám thôn dân này đúng là mở mắt nói càn mà." Hoàng Mao nhịn không nổi nữa muốn xông lên vạch trần lời nói dối của nhóm thôn dân.

"Đứng lại." Áo Cổ Đinh trầm giọng nói.

Hoàng Mao nghiêng đầu, có chút tức giận lại có chút ủy khuất: "Tướng quân."

Không chỉ Hoàng Mao, những phó tướng khác hiển nhiên cũng có chút không cam lòng, trừ bỏ Lang Tam vẫn trong trạng thái bất cần đời, chuyên chú mê mẩn nhìn chằm chằm bầu trời.

Áo Cổ Đinh xoa xoa trán nói: "Thôn dân kia thật sự đã thăng lên cấp bốn."

Lời vừa nói ra, nhóm Hoàng Mao liền há to miệng, đầu óc giống như bị một cái búa tạ hung hăng nện vài cái.

Tướng quân vừa mới nói gì? Thôn dân kia... thật sự thăng cấp?!!!

Thế nhưng... sao có thể chứ?

Nhưng cảm giác của tướng quân chưa bao giờ sai, nhóm Hoàng Mao cho dù không muốn tin cũng phải tin.

Bình luận

Truyện đang đọc