MỖI NGÀY ĐỀU BỊ CHÍNH MÌNH CAY KHÓC

Hai người nhìn nhau chằm chằm vài giây, trong bầu không khí cực kỳ ngột ngạt này, Chu Bách Triết mặt dày vô sỉ tiếp tục mò xuống... cho tới khi chạm vào chiếc khăn kia, rút ra.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh khẽ nhúc nhích, khóe miệng hơi co quắp.

Chu Bách Triết mặc kệ, tình huống trước mắt không cho phép cậu nghĩ ngợi linh tinh, cậu vội vàng dùng khăn tay bọc mấy quả ớt nhỏ kia lại: "Há miệng."

Áo Cổ Đinh có chút biến sắc há miệng, đến khi quả ớt đỏ rực tiếng vào trong miệng và vị cay xè hệt như núi lửa bùng nổ tràn ra, làn sương đậm đặc đã sớm biến thành chất lỏng.

So với trước kia, chất lỏng này giống như tinh hoa đông đặc của làn sương, để anh ngửi thấy liền cảm nhận được sức mạnh đang sinh sôi.

Xương cổ Áo Cổ Đinh khẽ nhúc nhích, chất lỏng nuốt xuống, vị cay nóng hừng hực tràn ngập khắp cơ thể, tựa như ngay cả linh hồn cũng bị thiêu đốt, anh nhịn không được muốn phát tiết, trái tim băng giá tựa hồ nháy mắt biền thành nóng bỏng như lửa.

Chu Bách Triết ở bên cạnh lại nhìn càng rõ hơn, sau khi Áo Cổ Đinh ăn ớt xong thì ánh mắt lạnh như băng trực tiếp biến thành núi lửa hừng hực nóng bỏng làm người ta đỏ mặt tim đập.

Giống như từ xing lãnh đạm biến thành tiểu lang cẩu vậy.

Lá cây Chu Bách Triết ửng đỏ, cảm thấy thực xấu hổ với tỷ dụ của chính mình.

Cậu thật sự quá dơ bẩn.

Động tác của Áo Cổ Đinh thực tùy ý, dùng bàn tay khớp xương rõ ràng của mình cởi bỏ nút thắt cao nhất, ánh mắt u ám không rõ, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Chu Bách Triết cảm thấy toàn bộ lá cây của mình đều mất đi khí lực, chóng mặt nhìn chằm chằm Áo Cổ Đinh, cứ cảm thấy trên người đối phương tựa hồ tỏa ra mùi vị rất dễ ngửi, nó làm tim cậu đập rộn lên, không tới một giây, rễ cây của Chu Bách Triết cũng đỏ ửng.

Đối phương nhất định có độc mới làm cậu vừa ngửi thấy liền nóng ran cả người như vậy, đỉnh đầu lại khó hiểu nở hoa, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

Chu Bách Triết vội vàng cha hoa trên đỉnh đầu, cứ cảm thấy... có cái gì đó không đúng.

Tinh thần lực của cậu vì kích phát sinh trưởng bom ớt mà đã sớm cạn kiệt không còn một mống, tại sao bây giờ lại đột nhiên nở hoa chứ?

Vấn đề này, không ai có thể giải đáp cho cậu.

Ngửi thấy mùi thơm kỳ diệu này, hơn nữa trong miệng còn mới nuốt xuống bom ớt, năng lượng đã cạn kiệt vì tạo khiên băng của Áo Cổ Đinh rốt cuộc một lần nữa tràn đầy, lá chắn tựa hồ xảy ra biến dị, bắt đầu tỏa ra khí lạnh.

Áo Cổ Đinh nhíu mày, chuyện này đã vượt qua sự khống chế của anh.

Chu Bách Triết vẫn còn che hoe trên đỉnh đầu, cả người nóng ran.

A... rốt cuộc cậu bị gì vậy.

Vì cái gì hay là nóng quá.

Quann trọng hơn là lúc này cậu quỷ dị phát hiện, chính mình hình như... không bị cay?

Vì thử nghiệm suy đoán này có chính xác hay không, Chu Bách Triết lấy hết dũng khí bứt một đám bom ớt đút cho Áo Cổ Đinh, vị cay đậm đà một lần nữa lan tràn...

Chu Bách Triết giật mình, sau đó sửng sốt.

"Ơ?"

Cậu hình như không sợ cay?

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?

Không đoán được là vì cái gì, Chu Bách Triết có chút buồn bực.

Lúc này, hai con trùng biến dị rốt cuộc cũng ngưng tụ xong pháo năng lượng nháy mắt bắn ra, Áo Cổ Đinh giơ tấm khiên lập tức ngăn cản.

Tiếng ầm vang dội bang lên, núi rung đất động, thật giống như ngay cả màn nhĩ cũng bị đánh nát, không ít thôn dân không chịu nổi vội vàng bịt tai lại, vẻ mặt thống khổ.

Dĩ nhiên, trong số này cũng bao trùng cả đám trùng triều, đầu óc chúng choáng váng, tựa hồ mất đi phương hướng, loạng choạng như bị say rượu.

Các thôn dân thấy vậy thì cũng không để ý tới nhức đầu hoa mắt, vội vàng giơ kiếm kích quang nhanh chóng xông tới chém giết.

Không ít trùng biến dị tỉnh lại khỏi trạng thái choáng váng hoảng sợ phát hiện chính mình tựa hồ sắp bị đám nhân loại chọt chết.

Không thể chơi vậy a!

***

Chu Bách Triết xua đi bụi đất trước mắt, cuối cùng cũng thấy rõ cảnh vật xung quanh.

Lá chắn của Áo Cổ Đinh đã hoàn toàn vỡ vụn, biến thành cục băng rơi tán loạn đầy đất, biểu tình anh bình tĩnh nhưng Chu Bách Triết khó hiểu cảm nhận được Áo Cổ Đinh đã bị thương.

Cảm giác này rất huyền diệu, cũng làm đầu óc cậu có chút mơ hồ, nhưng lại tin tưởng không hề nghi ngờ.

Còn hai con trùng biến dị kia, sau khi một kích toàn lực đã thất bại, chúng giống như thú bị nhốt trong lồng, bắt đầu điên cuồng xông tới, không ngừng phun ra kích quang pháo loại nhỏ, Áo Cổ Đinh híp mắt, nhanh chóng né tránh cơn mưa pháp kia.

Chu Bách Triết nhìn mà hoảng vía, vội vàng ngắt ớt trên đỉnh đầu nhân cơ hội ném vào miệng Áo Cổ Đinh, toàn bộ quá trình một người một ớt phối hợp chặt chẽ hài hòa không chê vào đâu được.

Có bom ớt, Áo Cổ Đinh một lần nữa hồi phục năng lượng, khí thế vốn có chút yếu ớt bỗng nhiên lại bùng lên dữ dội.

Chu Bách Triết mơ hồ thở phào một hơi, xem ra cậu đoán không sai, bom ớt của cậu chẳng những có thể giúp Áo Cổ Đinh hồi phục năng lượng mà còn có thể thuận tiện khôi phục vết thương.

Bất quá chuyện này thấy thế nào cũng không bình thường.

Trên đời này cư nhiên có người chỉ có thể dựa vào ăn ớt cay mới có thể thăng cấp, mới có thể hồi phục năng lượng.

Có Chu Bách Triết âm thầm tương trợ, hai con trùng biến dị kia rất nhanh đã đi đời nhà ma, hoàn toàn không còn khí tức.

Rõ ràng là một màn chiến đấu nghiền ép.

Áo Cổ Đinh cùng hai con trùng biến dị kia vốn có chút bất phân thắng bại, thế nhưng anh có bom ớt hồi mana vô hạn, có bàn tay vàng như vậy, hai con trùng biến dị chi chỉ có thể dâng đầu chịu đánh.

Chu Bách Triết chà chà tay nói: "Hai viên tinh hạch này có phải...."

Âm giọng kéo dài, ý tứ cực kỳ rõ ràng.

Áo Cổ Đinh gật đầu, tiến tới moi tinh hạch ra đưa cho Chu Bách Triết.

Cũng không biết vì cái gì, tinh hạch rõ ràng tồn tại trong đầu trùng biến dị nhưng lúc moi ra lại không hề dính chút vết máu, hoàn toàn sạch sẽ láng bóng.

Vì thế sau khi nhận lấy, Chu Bách Triết không chút khúc mắc lập tức tiến hành hấp thu.

Trong thời gian này, Áo Cổ Đinh cũng không đứng im tại chỗ chờ đợi mà đặt cây ớt nhỏ vào lòng, giơ kiếm kích quang một lần nữa gia nhập chiến đấu.

Chu Bách Triết một lòng một dạ hấp thu tinh hạch, đến khi hai viên tinh hạch cấp sáu hoàn toàn biến mất, Chu Bách Triết run lá cây, thỏa mãn thở phào một hơi.

Dĩ nhiên cậu cũng không quên chính sự, nhanh chóng mở thương thành bắt đầu tìm kiếm, rất nhanh liền tìm được thứ mình muốn.

[Kỹ Năng Thăng Cấp Phân Thân] Kỹ năng cần tiêu phí tích phân, có thể tiến hành thăng cấp phân thân bù nhìn, mỗi lần thăng cấp cần tiêu hao ít nhất một ngàn tích phân, cấp bậc cùng số lượng gia tăng sẽ bị trừ lượng tích phân tương ứng.

Chú ý: Hệ chữa trị cần năm mươi ngàn tích phân mới có thể đổi.

Tích phân kiếm được từ hai viên tinh hách cấp sáu rất khả quan, số tinh hạch cấp thấp hoàn toàn không thể so sánh.

Bấm mua kỹ năng, sau đó sử dụng.

Ngay sau đó, trong đầu Chu Bách Triết bắn ra một khung lựa chọn để cậu tự điền số lượng phân thân cùng cấp bậc yêu cầu.

Ý niệm trong đầu Chu Bách Triết khẽ động, khung kia nháy mắt biến mất.

Nhóm thôn dân vẫn còn gian khổ chiến đấu, thế nhưng ngay sau đó bọn họ mơ hồ nghe thấy từ xa xa truyền tới tiếng bước chân làm da đầu tê dại.

Tiếng bước chân chỉnh tề cứ hệt như từ một người phát ra vậy, thế nhưng âm thanh vang dội kia rõ ràng báo cho bọn họ biết, nó rất có thể phát ra từ một đội quân đáng sợ.

Sắc mặt đám Hoàng Mao biến đổi, không thể tin được ở nơi này vẫn có đội quân tồn tại.

Uy áp làm người ta run sợ đập vào mặt, mang theo khí tức nghiêm trang.

Nhóm trùng triều tựa hồ có chút bất an, không ngừng run rẩy sợi râu của mình, thế nhưng con trùng cấp sáu đang ẩn núp thì tức giận vểnh râu bắt đầu lay động theo quy luật.

Nhóm trùng biến dị vốn có chút bất an nháy mắt bình tĩnh lại, dữ tợn nhe nanh, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm hướng phát ra âm thanh, chỉ cần đối tượng phát ra âm thanh kia vừa lộ mặt sẽ lập tức lao tới chém giết!

Giết sạch hết thảy nhân loại!

Trùng biến dị cấp sáu âm u hé miệng, đáy mắt tràn đầy hàn ý.

Tiếng bước chân dần dần trở nên lớn hơn, chủ nhân của âm thanh kia rốt cuộc cũng lộ diện.

Đó là...

Một đội quân với từng hàng từng hàng quân ớt tươi xanh ướt át, bước chân đều răm rắp đi tới.

Nhóm thôn dân suýt chút nữa không nắm vững kiếm kích quang, ánh mắt nhìn chằm chằm đám ớt kia, thật lâu vẫn không lấy lại tinh thần.

May mắn đám trùng biến dị thu được mệnh lệnh là công kích đám ớt kia trước chứ không phải nhân loại, bằng không bọn họ ngây ngốc trên chiến trường như vậy đã sớm bị cắt mất đầu, cái mạng nhỏ cũng mất đi.

Đội quân ớt lúc này thoạt nhìn cực kỳ khí thế, lá cây của chúng xòe rộng, làm chúng cao lớn hơn gấp đôi bình thường.

Này?

Đám Hoàng Mao nuốt nước miếng, cái này... Ớt đại vương có thể hiệu lệnh cho nhiều cây ớt như vậy sao?

Triệu Nam Các không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng, sức chiến đấu của Ớt đại vương đã vượt khỏi sức tưởng tượng của hắn, sinh vật đáng sợ như vậy thật sự quá nguy hiểm.

Nếu như... nó muốn tổn thương nhân loại.

Thì ai, ai có thể giết chết nó đây?

Chỉ là hiện giờ không phải thời điểm suy nghĩ chuyện này.

***

Chu Bách Triết thấy đội quân ớt thì không khỏi có chút thất vọng.

Đó chính là ớt cấp hai mà cậu bỏ một vạn tích phân để đổi lấy sao?

Thoạt nhìn ngoại trừ khí thế mạnh mẽ hơn thì cũng không có biến hóa gì khác cả a.

Đó là một vạn tích phân a! Chu Bách Triết tiếc nuối không thôi.

Thế nhưng cho dù nuối tiếc cỡ nào cũng vô ích, Chu Bách Triết chỉ có thể cắn răng bắt đầu điều khiển đám ớt kia tiến hành công kích.

Ý niệm này vừa mới xuất hiện, chuyện diễn ra tiếp sau đó nháy mắt làm Chu Bách Triết há to miệng.

Bởi vì đội quân ớt kia hoàn toàn không cần cậu phân tâm điều khiển, chúng có thể tự chủ chiến đấu.

Nếu là trước kia thì cậu cần phải phân tâm điều khiển nhóm ớt tiểu đệ, thậm chí những khẩu lệnh quá phức tạp thì chúng căn bản không thể hiểu được.

Trong những lúc đó, chỉ cần cậu ngừng điều khiển thì nhóm ớt tiểu đệ sẽ giống như mất đi sinh mạng, nháy mắt ngã xuống mặc người xâu xé.

Còn giờ thì sao?

Đám ớt tiểu đệ kia giống như tự động chiến đấu, thấy trùng biến dị liền tự động tiến hành công kích, chiêu thức cực kỳ lợi hại làm tất cả thôn dân nhìn mà sửng sốt.

Mỗi động tác, mỗi công kích tựa hồ đều trải qua tính toán, có thể hoàn toàn phát ra trăm phần trăm tổn thương, không hề hao phí bất cứ lần công kích nào.

Quan trọng nhất là năng lực phòng ngự cùng công kích của nhóm ớt tiểu đệ này cũng được đề cao rất lớn, ít nhất rễ cây của chúng có thể đâm thành vết thương trên thân trùng biến dị cấp hai.

Còn trùng biến dị cấp ba thì chúng không thể đối phó.

"Đừng có đứng ngớ ra đó!" Triệu Nam Các sau khi phản ứng lại khỏi một màn chấn động này, hắn lập tức hô to.

Nhóm thôn dân thức tinh, linh hồn suýt chút nữa bay mất, bọn họ cư nhiên thất thần trong giờ phút nguy hiểm như vậy, may mà đội quân ớt đã thu hút đám trùng biến dị.

Bằng không, nhân loại nhất định sẽ có rất nhiều thương vong.

Trùng biến dị cấp sáu rất cảnh giác với đám cây biết nhúc nhích kia, để trùng triều tiếp tục công kích.

Thế nhưng cũng không thể nghi ngờ là giảm bớt áp lực của nhân loại, thôn dân hiện giờ có thể chuyên tâm đối phó trùng biến dị cấp ba cấp bốn, còn số năm thì vì số lượng ít ỏi nên sớm đã bị dị năng giả cấp bốn hợp sức giết chết.

Mà trùng cấp sáu thì dĩ nhiên giao cho Áo Cổ Đinh đối phó.

Chu Bách Triết nuốt nước miếng, lúc này mới hiểu hệ thống kia trâu bò cỡ nào, mà một vạn điểm tích phân kia cũng thực đáng giá.

Hiện giờ cậu chỉ tiếc không thăng nhóm ớt tiểu đệ kia thành cấp ba, cậu thực tò mò khi đạt cấp ba chúng sẽ có thay đổi gì.

Chỉ là tiếc thì tiếc nhưng cũng không có cách nào, tích phân để nâng cấp lên cấp ba thực sự quá nhiều, với năng lực của cậu hiện giờ thì căn bản không thể mua nổi.

Áo Cổ Đinh không nhanh không chậm đi tới, dùng kiếm kích quang chém giết trùng biến dị cản đường, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, tìm kiếm con trùng cấp sáu đang ẩn núp.

Con trùng kia thật sự quá xảo quyệt, tinh thần lực của anh mặc dù có thể cảm ứng nơi này có bao nhiêu trùng biến dị cấp sáu nhưng không có cách nào chuẩn xác tìm ra nơi ẩn thân của chúng.

Vậy ba con còn lại rốt cuộc ở nơi nào.

Năm phút đồng hồ trôi qua, trên mặt đất đã có hơn trăm thi thể trùng biến dị, thế nhưng vẫn còn không ít trùng biến dị tiếp tục xông tới trước.

Cũng không biết rốt cuộc là con nào.

Nhóm thôn dân càng giết càng căng thẳng, tinh thần cũng căng cứng như cơ bắp, cũng không biết lúc nào sẽ gảy lìa.

Trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu tình dữ tợn cùng chết lặng.

Giết, giết!

Dù sao thì trùng biến dị cũng giết không xong.

Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào vị Áo Cổ Đinh đại nhân kia, bởi vì chỉ khi nào ngài ấy tìm ra và giết chết con trùng biến dị cấp sáu kia thì trận trùng triều vô tận này mới có thể kết thúc.

Ngay lúc này, ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi khựng lại, cầm kiếm kích quang một lần nữa xông tới công kích về phía một con trùng biến dị.

Râu của con trùng kia khẽ lay động, không ít trùng biến dị nhanh chóng tập hợp ngăn cản Áo Cổ Đinh tiến tới.

Lúc này ngay cả Chu Bách Triết cũng nhìn ra con trùng đó chính là trùng biến dị cấp sáu mà bọn họ muốn tìm.

Áo Cổ Đinh đang chém giết số trùng biến dị có ý định ngăn cản mình, chỉ một phút đồng hồ số lượng đã giảm đi phân nửa.

Con trùng biến dị cấp sáu kia bất an lay động sợi râu, quay đầu bọ chạy.

Tốc độ của nó nhanh hơn đám trùng biến dị khác, chỉ trong nháy mắt đã trốn ra thật xa, Áo Cổ Đinh nhíu mày không đuổi theo, anh giơ tay ngưng tụ thành mảnh băng ném bay ra ngoài.

Thân thể trùng biến dị rất lớn, miếng băng kia dễ dàng cắm phập vào chân nó rồi nháy mắt đóng băng, không thể nào cử động nữa, thế nhưng vì chạy thoát thân, con trùng biến dị kia cư nhiên không thèm để ý tới chân mình, chỉ tiếp tục điên cuồng chạy tới trước.

Răng rắc một tiếng, cái chân bị đông lại nháy mắt vỡ vụn, trùng biến dị không kịp đề phòng, thân mình loạng choạng một phen, bất quá nó nhanh chân dùng những cái chân khác để ổn định thân thể.

Tranh thủ khe hở này, Áo Cổ Đinh lập tức xông tới, nâng kiếm kích quang hung hăng chém vào một cái chân khác của nó.

Lần này trùng biến dị không có cách nào giữ thăng bằng được nữa, nặng nề ngã xuống đất phát ra tiếng gào thống khổ, nó nghiêng đầu, ánh mắt vốn đầy máu tanh lóe lên tia sợ hãi.

Nhân loại này thực sự quá mạnh mẽ.

Vì sống sót, trùng biến dị cấp sáu liều mạng điều khiển trùng triều lao tới bảo vệ mình, thế nhưng Áo Cổ Đinh sớm đã nhìn thấu ý tưởng của nó, căn bản không cho nó thời gian, trực tiếp dùng kiếm kích quang công kích.

Trùng biến dị bị đau phát ra tiếng gầm thét, nhân loại này căn bản không cho nó đường sống.

Tức giận làm mờ đi cái đầu vốn có thể coi là thông minh lý trí của nó, lòng thù hận tràn ngập làm nó liều mạng công kích phản kháng, miệng cũng không ngừng ngưng tụ năng lượng, định dùng mạng đổi mạng.

Áo Cổ Đinh híp mắt trực tiếp xông tới, thừa dịp trùng biến dị há miệng ngưng tụ dị năng, anh giơ một cột băng thô to trực tiếp dộng vào... trong miệng nó, xuyên thẳng qua ót.

Máu tươi màu lục dọc theo cột băng chảy ra, nhỏ thành từng lỗ thủng bị ăn mòn.

Sinh mạng của trùng biến dị cực kỳ ương ngạnh, trừ phi hoàn toàn chém đứt đầu, bằng không nó sẽ vẫn còn kéo hơi tàn vùng vẫy một trận, thậm chí còn có thể tiến hành phản công.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh lóe lên sát khí, kiếm kích quang lóe một cái, vung thành kiếm hoa.

Quá trình này nhanh tới không tưởng, căn bản không ai chú ý tới.

Ngay sau đó, chuyện làm mọi người phải thán phục xảy ra.

Con trùng biến dị kia quơ kiềm muốn kẹp cổ Áo Cổ Đinh, nhưng ngay sau đó nó cảm giác cổ mình lành lạnh, cúi đầu nhìn một cái thì ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Đến lúc chết rồi, nó vẫn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Chu Bách Triết thán phục không thôi, đường kiếm của Áo Cổ Đinh thật sự quá nhanh, chỉ nháy mắt chém một phát, con trùng kia vẫn còn sống, chỉ là đáng tiếc nó lại cúi đầu, cứ vậy đầu cùng cổ chia lìa, chết tới không thể chết thêm được nữa.

Lại một con trùng cấp sáu chết đi!

Hiện giờ còn lại hai con đang ẩn núp.

Ngay lúc này ở xa xa truyền tới một trận hít hơi, hóa ra là có thôn dân xui xẻo chém một phát vào con trùng biến dị cấp sáu đang ẩn núp.

Vết thương không lớn, chỉ lưu lại một vệt nhàn nhạt.

Con trùng biến dị kia căn bản không bại lộ, nó lựa chọn tiếp tục ẩn núp chờ đợi cơ hội.

Thế nhưng thôn dân lại cảm thấy kỳ quái, kích quang kiếm của hắn chỉ cần chém xuống sẽ phát ra tiếng vỡ của giáp xác, thế nhưng nhưng con trùng biến dị này thì thậm chí ngay cả nửa điểm vết thương cũng không có.

Thân phận của con trùng này hiển nhiên quá rõ ràng.

Thôn dân nhanh chóng đưa ra cảnh báo, nhắc nhở mọi người nó chính là trùng biến dị cấp sáu.

Nhóm dị năng giả cấp bốn lập tức xông tới bắt đầu vây công con trùng cấp sáu kia.

Cho dù cấp bậc cao hơn nhưng cũng khó tránh ăn đau, thấy mình đã bại lộ, nó cũng không tiếp tục ẩn núp nữa, trực tiếp há miệng táp về phía mọi người.

Nhóm dị năng giả không khỏi có chút bối rối, dù sao cũng là trùng biến dị cấp sáu.

May mà nhóm Hoàng Mao tĩnh táo làm chủ công tiến đánh, biểu hiện của bọn họ nhanh chóng làm nhóm thôn dân rối rít bình tĩnh lại, bắt đầu trợ giúp.

Năng lực của trùng cấp sáu rất mạnh, thế nhưng dị năng am hiểu của bọn họ không giống nhau, đánh một hồi thì bọn họ phát hiện sức chiến đầu của con trùng này tựa hồ rất yếu.

Điều này làm lòng tin của bọn họ tăng cao, kiếm kích quang vung tới cũng dùng sức hơn.

Người người liều mạng muốn đích thân chém giết trùng cấp sáu, sau này già rồi cũng có thể mang ra làm chiến tích để khoe khoang, thu được sự sùng bái của người khác.

Chỉ là trùng biến dị cấp sáu làm sao dễ giết như vậy.

Lần trước giết được trùng cấp sáu chỉ hoàn toàn là nhờ vào may mắn mà thôi.

Thế nhưng lần này may mắn đã không đứng về phía nhân loại, không qua mấy phút, một dị năng giả cấp bốn nháy mắt bị trùng biến dị đánh bay, hệt như diều đứt dây rơi xuống đất, miệng phun máu tươi, biểu tình thống khổ.

Chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được cú hất đó đau bao nhiêu.

Chu Bách Triết rùng mình nói với Áo Cổ Đinh: "Chúng ta qua giúp bọn họ đi."

Áo Cổ Đinh chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Con trùng biến dị cấp sáu cuối cùng đang âm thầm dòm lén tôi, chuẩn bị đánh lén ngay khi có cơ hội."

Chu Bách Triết cả kinh, cũng không dám nhìn loạn khắp nơi, sợ làm con trùng kia cảnh giác, cậu thấp giọng nói: "Bên kia làm sao bây giờ, nhiều người như vậy cũng không thể nào thắng được trùng cấp sáu."

Áo Cổ Đinh trầm giọng nói: "Chín dị năng giả cấp bốn có khả năng giết chết một con trùng cấp sáu."

Chu Bách Triết nghe vậy thì liếc mắt nhìn con trùng biến dị đang đạp bay nhóm dị năng giả cấp bốn: "Tôi cảm thấy có chút không ổn lắm."

Áo Cổ Đinh chậm rãi lắc đầu, ánh mắt thâm trầm.

Ban đầu một mình anh cũng có thể vượt cấp giết trùng, mà chín dị năng giả cấp bốn ngay cả một con trùng cấp sáu cũng không giết được thì thực sự mà một điều sỉ nhục.

Chu Bách Triết liếc mắt.

Áo Cổ Đinh này có thể vượt cấp giết trùng không có nghĩa là dị năng giả bình thường cũng có thể làm được chuyện này.

Bởi vì... cậu luôn cảm thấy Áo Cổ Đinh có hào quang của nhân vật chính, trên người có treo mác không gì không thể a.

Áo Cổ Đinh tiếp tục giết trùng biến dị, đến lúc nhìn thấy một con trùng cực kỳ bình thường thì anh hơi híp mắt, lập tức khóa chặt vào nó, giọng điệu lạnh lùng chưa từng có: "Tìm được mày rồi."

Chu Bách Triết nháy mắt bối rối, còn đang suy nghĩ lời này của Áo Cổ Đinh có ý gì thì đột nhiên cảm thấy thế giới trước mắt mình bỗng nhiên lùi về sau, tiếng gió vù vù bên tai, còn có tiếng lá cây bay loạt xoạt loạt xoạt.

Chu Bách Triết vội vàng túm chặt Áo Cổ Đinh, lúc này mới ý thức được xảy ra chuyện gì.

Áo Cổ Đinh nhảy vút lên trời cao, giơ kiếm kích quang chém xuống, con trùng biến dị cấp sáu kia ngẩng đầu, đáy mắt lộ ra kinh hoảng, nó vội vàng kéo một con trùng biến dị qua, bản thân mình thì lăn một vòng để con trùng biến dị xui xẻo kia trở thành kẻ chết thay.

Tốc độ công kích thật sự quá nhanh, Áo Cổ Đinh không có cách nào tạm thời thay đổi công kích, chỉ có thể nhìn kiếm kích quang chém xuống, con trùng chết thay kia ngay cả kêu rên một tiếng cũng không kịp, cứ vậy bị chém thành hai nửa, hoàn toàn bất động.

Thảm trạng của con trùng biến dị này làm đám trùng xung quanh có chút xao động bất an, con trùng biến dị cấp sáu kia không quản điều khiển trùng triều, nó há miệng tiến hàng công kích pháo năng lượng dày đặc.

Áo Cổ Đinh híp mắt, nhanh chóng ngưng tụ khiên băng ngăn cản số pháo kia, tránh chúng công kích trúng nhóm dị năng giả, thực lực của bọn họ chưa đủ để chống chịu công kích năng lượng của trùng biến dị cấp sáu.

Con trùng này am hiểu không phải công kích thân xác mà là công kích pháo năng lượng, chỉ trong vài phút nhưng nó vẫn không ngừng phun ra pháo năng lượng.

Tấm khiên của Áo Cổ Đinh cũng bị pháo năng lượng ăn mòn thành mấy cái lỗ lớn, thế nhưng giây kế tiếp lỗ băng nháy mắt được gia trụ, bóng loáng như mới.

Chỉ là cứ như vậy một hồi, năng lượng của Áo Cổ Đinh cũng vơi đi hơn phân nửa.

Bình luận

Truyện đang đọc