MỖI NGÀY ĐỀU DỖ DÀNH BẠN TRAI



Cái gọi là sổ ghi chép chính là vở mà Tạ Viễn viết mỗi ngày.

Cậu còn tưởng rằng để sửa lỗi sai, bởi vì cậu thường thấy Tạ Viễn nhíu mày, xoắn xuýt.

Vậy nên, xoắn xuýt làm sao để sắp xếp kiến thức cho cậu?
Sau khi Hứa Cảnh Niệm nhận được sổ ghi chép, gục lên cánh tay Tạ Viễn, Tạ Viễn rũ mắt nhìn sang.

Hứa Cảnh Niệm nhẹ nhàng ngửi cánh tay Tạ Viễn, thì thầm nói: "Lần này tớ không nói cảm ơn nữa, nói cậu là người rất ngọt ngào được không?"
"Ừm."
Hứa Cảnh Niệm nở nụ cười, bụm mặt về chỗ ngồi của mình.

Tạ Viễn làm sổ ghi chép, tương đối cơ bản.

Đối với người hổng kiến thức trầm trọng trong toán học và vật lý như cậu mà nói, rất có ích.

Cộng thêm Tạ Viễn thỉnh thoảng giảng bài cho cậu, Hứa Cảnh Niệm cảm thấy mình thích vật lý và toán học hơn.

Nữ sinh bàn trước hờn dỗi nói: "Tạ Viễn chẳng chịu bày ai mà lại đi giảng bài cho cậu."

"Bé con, cho tớ mượn sổ ghi chép xem xíu đi."
Tạ Viễn dừng bút.

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu: "Không cho."
Nữ sinh bất mãn: "Bé con! Cậu trở nên keo kiệt từ bao giờ vậy?"
"Tớ keo kiệt xưa nay mà.

Tớ phải học rồi, cậu đừng quấy rầy tớ."
Nữ sinh: "..."
Đại bất trung lưu*!
* Có thể hiểu môn na theo VN mình là Đủ lông đủ cánh
Buổi tối, Tạ Viễn đưa Hứa Cảnh Niệm về nhà như thường lệ, đứng trong hẻm ngoài tiểu khu hôn chúc ngủ ngon với Hứa Cảnh Niệm tận 10 phút.

Hứa Cảnh Niệm thở hổn hển, đẩy Tạ Viễn: "Tớ phải về nhà."
Tạ Viễn ừ một tiếng, vẫn ôm Hứa Cảnh Niệm.

"Tạ Viễn."
"Để tôi ôm một lúc."
Hứa Cảnh Niệm bỗng nhiên ngoan hẳn, cũng không nhúc nhích, mặt đỏ tới tận mang tai.

"Tiểu Niệm." Tạ Viễn bỗng nhiên kêu tên Hứa Cảnh Niệm.

"Chuyện gì?"
"Sao hôm nay không cho người khác mượn sổ?"
Hứa Cảnh Niệm lại gác mặt lên vai Tạ Viễn, cọ cọ, có chút do dự nói: "Tớ nên nói thật không?"
"Ừm."
"Cậu không tức giận chứ?"
"Cưng nói đi."
Hứa Cảnh Niệm ồ một tiếng, chậm rì rì nói: "Tớ cảm giác nếu tớ đưa sổ ghi chép cho cậu ấy mượn, Tạ Viễn nhất định sẽ nổi giận."
Tạ Viễn khẽ cười, cũng không giận, hỏi ngược lại Hứa Cảnh Niệm: "Tôi khó tính đến vậy à?"
Hứa Cảnh Niệm cuống quít giải thích: "Tất nhiên không phải! Chỉ là tớ cảm thấy nếu tớ đưa cho cậu ấy, chắc chắn cậu sẽ ghen.

Giống như trưa hôm nay tớ nghiêm túc lắng nghe giáo viên chủ nhiệm giảng bài, nhìn lâu quá, cậu cũng giận tớ."

Tạ Viễn mà giận thì sẽ thích chịch cậu.

Tuy cậu là người song tính, nhưng không chịu nổi nhiều lần dằn vặt như thế.

"Thế nên, muốn chia tay hả?" Tạ Viễn nói rất bình thản, nghe không ra tâm tình gì.

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu thật mạnh trên vai Tạ Viễn, khuôn mặt cũng không biết là vì cà vào đồng phục nên hồng, hay là ngay từ đầu đã vậy.

"Không, tớ không muốn.

Tạ Viễn sẽ mãi thích tớ mà."
Hứa Cảnh Niệm nói xong có chút oan ức.

Tạ Viễn ôm chặt Hứa Cảnh Niệm hơn, thấp giọng cảnh cáo: "Tiểu Niệm, không nên bày tỏ hết mọi tâm tư của mình như vậy.

Lộ ra thì tôi sẽ biết tâm tư của cậu, sẽ chiếm hữu cậy.

Vì những tình cảm đó, càng trắng trợn không kiêng dè."
Hứa Cảnh Niệm ừ một tiếng, không để tâm: "Nhưng tớ muốn cho cậu biết."
Tạ Viễn ngẩn ra, giọng rất trầm, tựa thở dài nói: "Cưng sẽ chiều hư tôi mất."
Thế nhưng Hứa Cảnh Niệm không hề sợ Tạ Viễn bị chiều hư.

Đồng thời rất mong chờ một Tạ Viễn xấu xa.


"Nếu vậy, tôi sẽ làm mấy chuyện xấu với cậu.

Sẽ nhốt cậu lại, sẽ dùng dây xích trói cậu, không cho cậu gặp ai, cả cuộc đời sau này của cậu chỉ có một mình tôi.

Tiểu Niệm cưng xem, tôi chính là một người hèn hạ như vậy, mãi mãi là vậy." Hứa Cảnh Niệm nằm trên giường, không thể thoát khỏi câu nói lúc Tạ Viễn đưa cậu về..

Kể cả khi Tạ Viễn hèn hạ đáng khinh, cậu vẫn rất thích.

Không đúng, Tạ Viễn không hề hèn hạ.

Tạ Viễn là mặt trăng, mặt trăng trên cao đã quen với sự cô đơn rồi, làm chút chuyện khác người thì có sao?
Và chỉ làm điều đó với cậu.

Hứa Cảnh Niệm vừa nghĩ, hoa huy*t phía dưới lại bắt đầu ra nước.

Cậu thật dâm quá đi mất!.


Bình luận

Truyện đang đọc