MỖI NGÀY ĐỀU DỖ DÀNH BẠN TRAI



Mấy ngày nay Tạ Viễn thường hay giao bài tập cho Hứa Cảnh Niệm, còn có kế hoạch học tập.

Thế nhưng, có một điều khác với thường ngày là sau khi giảng giải sửa bài sai cho Hứa Cảnh Niệm thì cứ cắm mặt vào điện thoại di động.

Không phải chơi, mà là cụp mắt xem tư liệu.

Hứa Cảnh Niệm đến gần nhìn qua nội dung trên điện thoại di động, đều là tiếng Anh, cậu chẳng hiểu chữ nào.

"Tạ Viễn, cậu đang chuẩn bị thi tiếng anh hả?" Hứa Cảnh Niệm chống cằm, tò mò hỏi.

"Chút nữa làm thêm bài tập vật lý, thử xem sao." Tạ Viễn đổi chủ đề, cất điện thoại di động, lấy một tờ bài thi cho Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm: "...."
Ngay lập tức nằm nhoài trên bàn, sống không còn gì luyến tiếc, "Ồ —— "
Thứ sáu
Hứa Cảnh Niệm không muốn xem sách bài tập, ngày mai Tạ Viễn sẽ đến nhà cậu chơi!

"Tạ Viễn."
"Hả?"
Hứa Cảnh Niệm không lên tiếng, trợn tròn mắt nhìn Tạ Viễn.

Tạ Viễn cuối cùng cũng dời tầm mắt sang Hứa Cảnh Niệm, "Muốn?"
Mặt Hứa Cảnh Niệm đỏ lên, cậu cũng đâu phải dâm đến thế!
"Không phải." Giọng nói buồn buồn, trả lời Tạ Viễn.

Tay ở phía dưới khoác lên trên đùi Tạ Viễn, Tạ Viễn lập tức nắm tay Hứa Cảnh Niệm lại.

Hứa Cảnh Niệm mím môi nở nụ cười, lại thích thú.

"Tớ chỉ muốn gọi cậu vậy thôi."
Tạ Viễn vui vẻ, lại nắn nắn mu bàn tay Hứa Cảnh Niệm.

Tan học tuy ồn ào, đâu đâu cũng có người.

Nhưng đồng phục học sinh che lại, bọn họ nắm tay nhau trông rất bình thường.

Tạ Viễn đưa Hứa Cảnh Niệm về đến nhà, Hứa Cảnh Niệm dặn dò một câu: "Ngày mai cậu nhớ đến sớm một chút nha!"
"Được."
Hứa Cảnh Niệm muốn ôm Tạ Viễn, nhưng không dám.

Đây là cổng tiểu khu nhà cậu.

Không thể ôm, Hứa Cảnh Niệm không thể làm gì khác hơn là lén lút ngoắc ngón tay Tạ Viễn, lại bị Tạ Viễn cầm thật chặt.

Mỗi lần đều được đáp lại.

Hứa Cảnh Niệm mím môi cười, còn chưa nói gì, cậu bé trên lầu gần nhà Hứa Cảnh Niệm chạy tới, "Anh cũng phải nắm tay của em nữa! Em đáng yêu hơn anh nhiều mà!"

Hứa Cảnh Niệm: "...." Cậu tránh đi mà không tránh được, chỉ có thể nán lại, suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn Tạ Viễn, nhỏ giọng nói: "Anh Tạ Viễn, nới tay ra một chút được không?"
Tạ Viễn ngẩn ra, xiết chặt một chút rồi thả ra.

Mặt Hứa Cảnh Niệm hơi hồng, đưa lưng về phía Tạ Viễn, khom lưng nói với cậu nhóc: "Anh với anh trai này đang ngoắc tay hứa đó."
Cậu nhóc đã hiểu, cười hì hì nói: "Em cũng phải giao kèo với anh! Nếu anh không thể đứng hạng nhất thì phải mua kẹo cho em ăn!" Nói xong đưa ngón út ra.

Hứa Cảnh Niệm: "..." Tên nhóc quá vô sỉ!
Hứa Cảnh Niệm không ngoắc tay với thằng nhóc, cậu sợ Tạ Viễn sẽ ghen.

Trước kia có một lần cũng là bởi vì nhóc đó nắm tay cậu cho nên mất hứng.

Hứa Cảnh Niệm đồng ý sẽ mua kẹo cho thằng nhóc, nhưng điều kiện tiên quyết là bây giờ mau về nhà làm bài tập.

Thằng nhóc bĩu môi, cẩn thận bước từng bước: "Nhất định phải mua nha.

Không mua em sẽ nói với cô, anh lừa trẻ con!"
Hứa Cảnh Niệm gật đầu.

Cuối cùng cũng đuổi được nó đi!
Hứa Cảnh Niệm lúc này mới nhìn về phía bạn trai của cậu, ánh hoàng hôn ngả trên bả vai, khuôn mặt điển trai lạnh lùng nhu hòa không ít.


Hứa Cảnh Niệm đi tới cười nói: "Cậu nhóc hàng xóm phiền ghê.

Lần này cậu đừng ghen nha."
Tạ Viễn lẳng lặng nhìn Hứa Cảnh Niệm, ừ một tiếng sau đó mới nói: "Sao không gọi anh?"
Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, "Không thể gọi nhiều được, gọi nhiều cậu sẽ lờn mất.

Lờn rồi thì tớ gọi cũng vô dụng."
Tạ Viễn bỗng nhiên bật cười, "Sẽ không."
Hứa Cảnh Niệm kiên trì: "Sẽ!"
Khi Hứa Cảnh Niệm đi vào cổng tiểu khu thì lại chạy tới nhỏ giọng nói với Tạ Viễn: "Anh Tạ Viễn, ngày mai anh phải tới sớm đó!"
"Ừm."
Hứa Cảnh Niệm cong mắt, bóng người dần biến mất trong mắt Tạ Viễn.

Tạ Viễn trong lúc hoảng hốt ý thức được, có vẻ như hắn thật sự được Hứa Cảnh Niệm yêu một cách nghiêm túc.

Thì ra hắn cũng sẽ có người yêu..


Bình luận

Truyện đang đọc