MỖI NGÀY ĐỀU DỖ DÀNH BẠN TRAI



Hứa Cảnh Niệm đợi đến giờ tan học thường ngày mới về nhà, về đến nhà bụng đã bắt đầu khó chịu, tư thế bước đi cũng quái dị.

Trước đây mẹ Hứa không coi đó là chuyện to tát, bây giờ càng nhìn càng cảm thấy có vấn đề.

Do dự một lúc lâu cũng không biết làm sao để hỏi Hứa Cảnh Niệm.

"Rửa tay đi rồi lát nữa ăn cơm."
Hứa Cảnh Niệm dạ một tiếng, lại nằm trên giường, mặt đỏ bừng bừng.

Hất chân một cái, lục lạc khẽ vang lên.

Bây giờ cậu nghe mới để ý, âm thanh thật sự rất nhỏ! Mà sợi dây bé tẹo này, làm sao có khả năng trói cậu lại!
Còn phải dựa vào sự tự giác của cậu mới được.

Sau mông mát mẻ, Tạ Viễn đã bôi thuốc cho cậu.

Nhưng vẫn hơi đau.

Hứa Cảnh Niệm vòng tay ra sau lưng dùng di động chụp mông mình một tấm.

Miệng huyệt sưng đỏ, xung quanh còn dính thuốc.

Hứa Cảnh Niệm chỉ nhìn bức ảnh đã đỏ ửng cả mặt.

Cái thứ đó to như vậy, Tạ Viễn sao lại nhẫn tâm nhét nó vào trong cậu chứ?
Hứa Cảnh Niệm vừa nghĩ, gửi tin nhắn cho Tạ Viễn.

— phía sau tớ sưng lên.


— để tôi xem một chút.

Xem.....!Xem thế nào?
Cậu còn thật sự chụp hình, chẳng lẽ gửi hình tới? Hình thế này, sao gửi được?
Hơn nữa trên mông cậu có một nốt ruồi, nếu Tạ Viễn không cẩn thận làm lộ bức hình này, toàn trường đều thấy được cái mông của cậu.

Cậu làm sao đi học được nữa?
Hứa Cảnh Niệm còn loay hoay click bức ảnh gửi đi, Tạ Viễn gọi video tới.

.

Truyện Hot
"Hả?"
Hứa Cảnh Niệm ngây ngốc nhìn Tạ Viễn trong camera.

Không biêtd Tạ Viễn đang ở đâu mà vẫn còn đang ngoài đường.

"Cậu ở đâu vậy?"
Màn hình bên kia đung đưa, Tạ Viễn liếc mắt nhìn đằng sau rồi đi về phía trước, "Mới xuống tạm.

Trên xe đông người quá, chút nữa cho tôi xem, tôi tìm một chỗ vắng."
Hứa Cảnh Niệm: "..."
May mà chưa gửi hình!
Thế nhưng video Hứa Cảnh Niệm cũng không muốn cong mông lên.

"Tớ đùa đó, không sưng."
Tạ Viễn không biết dừng ở chỗ nào, xung quanh đều là cây.

Tạ Viễn phía kia cười khẽ, rũ nhìn về phía Hứa Cảnh Niệm: "Không sưng thì tôi cũng nhìn, tôi đã xuống xe rồi, chẳng lẽ để tôi xuống xe vô ích sao?"
Đúng vậy!
Hứa Cảnh Niệm thầm đáp trong lòng.

Sau đó đỏ mặt giương điện thoại di động muốn cho Tạ Viễn xem, nhưng lại chợt nhắc nhở một tiếng: "Không cho chụp màn hình."
Tạ Viễn bật cười, "Hứa Cảnh Niệm, trước mắt tôi vẫn chưa trở thành một tên biến thái."
Chưa trở thành, vật sau này có thể sẽ trở thành.

Tạ Viễn trở thành biến thái, có thể nhốt cậu lại không?
Hứa Cảnh Niệm yên lặng đưa điện thoại di động ra sau, nhỏ giọng hỏi: "Nhìn thấy không?"
Trong điện thoại di động vang lên giọng nói trầm khàn, "Quá gần rồi, nhích lên trên đi."
Hức.

Mặt Hứa Cảnh Niệm càng đỏ hơn, nhưng vẫn nghiêm túc nhích lên.

Bởi căng thẳng, lỗ hậu vẫn luôn co rúm lại, thịt mềm đang phun ra nuốt vào.

Xung quanh dính thuốc mỡ, phối hợp với miệng huyệt sưng tấy xinh đẹp, càng giống như tinh dịch của hắn còn sót lại trong đó.

Làm sao bây giờ?
Lại muốn làm.


Làm thật nhiều, về sau sẽ mềm mại hơn.

"Nhìn thấy không? Sưng rồi này." Hứa Cảnh Niệm vô cùng đáng thương kéo Tạ Viễn về hiện thực.

Tạ Viễn "Ừ" một tiếng, Hứa Cảnh Niệm dời camera lên, khuôn mặt ửng hồng, "Bắt đền cậu đó."
"Bắt đền thế nào?" Giọng Tạ Viễn khàn hơn rất nhiều.

Hứa Cảnh Niệm suy nghĩ một chút, suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ đến một điều.

Nhưng ngại không dám nói.

"Tớ nói, không cho phép cậu cười tớ, cũng không được nói linh tinh làm tớ xấu hổ."
Tạ Viễn ừ một tiếng, trong mắt đã bắt đầu thấm ý.

"Nói đi."
Hứa Cảnh Niệm nói, "Tớ muốn lên trên mạng mua một cái dây thừng."
Tạ Viễn nhíu mày, mặt tối lại, "Làm gì?"
Hứa Cảnh Niệm kề sát mặt mình vào camera, lẩm bẩm nói: "Trói tớ lại!"
Nói xong lập tức liền cúp video, không cho Tạ Viễn thời gian phản ứng.

Sau đó còn gửi tin nhắn.

[Tớ nói rồi đó! Cậu không được nói gì hết!]
Tạ Viễn bên kia nhìn cuộc gọi đã tắt, sửng sốt mấy giây mới phản ứng được.

[Ừm.

Không nói.]
Thật sự muốn bị nhốt lại! Nếu thật sự nhốt lại, còn có thể mong đợi như thế sao? Phải khóc lóc mới đúng chứ?
Cầm lấy tay áo của hắn xin buông tha?
Tạ Viễn thấp giọng cười, lại ngẩng đầu nhìn ngắm ánh hoàng hôn.

Rất đẹp.


Bóng lưng lê thê trên đường.

Đến tối lúc ăn cơm, mẹ Hứa mới dò hỏi: "Con với bạn học sinh giỏi cùng bàn chơi thân với nhau lắm hả?"
Hứa Cảnh Niệm đã sửa sang xong tâm tình.

Nhưng mông vẫn rất khó chịu, vì không để mẹ của cậu nhìn ra điều bất thường, vẫn ngồi trên ghế cứng ngắc.

"Đúng vậy, cậu ấy tên Tạ Viễn.

Giỏi trên mọi mặt, còn làm sổ tay sửa bài cho con nữa."
Hứa Cảnh Niệm không kìm nén nổi tâm tư muốn khoe khoang Tạ Viễn.

Mà trong lòng mẹ Hứa cũng không bình tĩnh, một lần nữa thử thăm dò hỏi: "Sửa bài cho con? Sao vô duyên vô cớ đối xử tốt với con thế?"
Hứa Cảnh Niệm nhận ra mình khoe khoang hơi quá, lùa cơm hàm hồ nói: "Cho nên mới nói cậu ấy là người tốt! Mẹ, hôm nay mẹ kho thịt ngon ghê á!"
Hứa Cảnh Niệm gắp một miếng bỏ vào trong chén mẹ Hứa, đôi mắt cong cong: "Mẹ thử đi."
Mẹ Hứa ấm lòng, thầm thở dài một hơi.

Tiểu Niệm đang lảng sang chuyện khác.

"Được, chờ hôm nào đó rảnh rỗi mời bạn tới dùng cơm.

Mời gia sư dạy kèm cũng tốn không ít tiền đâu."
Hứa Cảnh Niệm gật đầu nói dạ.

Cậu cũng đã dùng cơ thể để trả công rồi.

Không cần mời!.


Bình luận

Truyện đang đọc