MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐANG ĐOÁN KIM CHỦ CỦA TÔI LÀ AI

Chương trình《Tiếng Nói Của Thanh Niên》rất khác so với các chương trình phỏng vấn về con đường trưởng thành của các thanh niên đương đại trong nước, tập Lục Ninh quay cũng là tập đầu tiên.

Lúc quay chương trình có rất nhiều cảnh được thực hiện ở bên ngoài. Tổ chương trình tra được Lục Ninh trước đây đã từng quyên góp cho một trường tiểu học ở vùng núi bên ngoài thành phố, cảnh này được xác định sẽ quay ở phần cuối cùng.

Người dẫn chương trình là MC hoạt ngôn nhất của đài CNN, An Gia Thành. Cũng chỉ là một thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi, với phong cách phỏng vấn nổi tiếng sắc bén.

Chuyện trên mạng An Gia Thành cũng biết không ít, nhưng không phải là vì anh ta nhiều chuyện, đơn giản là vì cố ý muốn chuẩn bị trước cho cuộc phỏng vấn mà thôi, tiếng tăm của Lục Ninh rất lớn nhưng ngoài sự nổi tiếng ra thì không có gì, tác phẩm tiêu biểu cũng chỉ có 《Mưu Giang Sơn》.

Dựa vào cái gì mà có thể được tham dự vào chương trình này? Tuổi còn trẻ đã trở thành MC của đài CNN, có tài hoa lại được yêu mến nên An Gia Thành mới có thứ để kiêu ngạo, vì vậy vào lần đầu tiên gặp Lục Ninh, cậu đã bị người dẫn chương trình này đánh đòn phủ đầu.

Lúc đó Lục Ninh mới vừa bước vào trường quay, loanh quanh ở hậu đài đã bắt gặp An Gia Thành, Lâm Tuyết Như trước đó đã cho cậu xem ảnh của người này, đầu tiên vẫn hơi ngẩn ra một chút nhưng sau đó cũng cười cười lên tiếng chào hỏi.

Thế nhưng An Gia Thành lại làm bộ như không nhìn thấy đi lướt qua người cậu, Lục Ninh cảm thấy có phần lúng túng mà chị Lâm đứng bên cạnh lại dùng âm lượng vừa đủ để cậu nghe thấy, nói rằng: “Người này tính tình khó chịu lắm, ngay cả người trong đài anh ta cũng không nhìn lọt mắt đâu, nếu không phải có gia đình hậu thuẫn thì ai coi anh ta ra gì?”

Theo tin tức ngầm thì cha mẹ An Gia Thanh đều đảm nhiệm các chức vụ trong Quân đội, cụ thể thế nào thì không ai hay, chẳng qua là ở giữa đám người quyền quý, người khác còn phải nhìn sắc mặt anh ta nên chỉ e người này là quyền quý trong quyền quý mà thôi. Với chỗ dựa như vậy xác thực không có ai dám khiến anh ta thế nào, thế nhưng nói cho cùng thì cũng là tự bản thân người ta có bản lĩnh nên mới dám như vậy.

Lục Ninh không nói lời nào, nhưng lại thấy An Gia Thành quay đầu bảo, “Chương trình như thế này không phải kiểu người như cậu có thể tham gia được.”

Lục Ninh ngước mắt lên nói, “Đây là đạo tiếp khách của quý Đài sao?”

An Gia Thành bị cậu làm nghẹn lời, lườm Lục Ninh một cái.

Lục Ninh cũng chẳng quan tâm đến anh ta nhiều hơn nữa.

Khi hậu kỳ quay ngoài ngoại cảnh, An Gia Thành tuy rằng ngấm ngầm không ưa Lục Ninh nhưng lúc làm việc lại cực kỳ nghiêm túc, còn khiến cậu cảm thấy người chĩa mũi dao sắc nhọn lúc đầu vào mình không phải là anh ta.

Lúc tổ chương trình vào trong núi thời tiết khá tốt, bên ngoài có cơn mưa nhỏ tí tách rơi. Nhóm bọn họ có khoảng hai mươi đến ba mươi người, mấy chiếc xe công tác cỡ lớn lượn vòng quanh đường núi, Lục Ninh bị xóc nảy khiến sắc mặt trắng bệch, An Gia Thành ở bên cạnh bèn cười nhạo cậu, “Sức khỏe của thầy Lục thế này, vẫn là nên trở về luyện tập biểu cảm đóng phim thì hay hơn đấy.”

Lục Ninh bị tiếng thầy Lục kia làm cậu dở khóc dở cười, An Gia Thành này cố tình không nể mặt mũi vậy đó. Trong lòng cậu nghĩ như thế nhưng cũng chẳng nói gì, không gì tốt hơn là để anh ta tự nói tự nghe.

An Gia Thành thấy Lục Ninh không lên tiếng chính mình lại bị mất mặt, đành bĩu môi chẳng nói lời nào nữa, ngược lại nhân viên công tác bên cạnh lại khách sáo nói nhỏ với cậu, tính anh chàng dẫn chương trình này là vậy đó, cậu không cần phải để ý.

Đoàn người tiến vào trong núi, đi suốt hai giờ mới đến được ngôi trường Lục Ninh đã quyên góp kia. Mấy năm qua cậu cũng quyên góp không ít tiền, có cái là dùng danh nghĩa của Hạ Đông Minh, có cái là dùng danh nghĩa người hâm mộ làm từ thiện, còn có những khoản khác thì được chị Lâm dùng chính danh nghĩa của cậu quyên đến những trường học ở vùng sâu vùng xa.

Các giáo viên trong trường gần như đều là những người trẻ tuổi, những người đó đã dành những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời cống hiến cho ngọn núi lớn này, cùng những đứa trẻ trong núi trưởng thành. Tổ quay phim đã phỏng vấn vài bạn nhỏ, phần lớn đều là các em bé lửa tuổi nhi đồng chưa từng nhìn thấy Lục Ninh, nhưng lại biết rất rõ trong trường có rất nhiều thứ đều là anh Lục Ninh cho bọn nó, tuy cậu nổi tiếng như vậy nhưng bọn họ ngay cả những thứ như điện thoại cũng không có, nên cũng không biết hóa ra Lục Ninh lại là một minh tinh, khác nhau một trời một vực với những đứa nhỏ theo tuổi thần tượng trong thành phố. Bây giờ nhìn thấy Lục Ninh bèn ào ào chạy đến, hết đứa nọ đến đứa kia đều gọi anh Lục Ninh anh Lục Ninh, đơn thuần mà giản dị.

Trên thế giới này, không còn gì sạch sẽ trong veo hơn những đứa nhỏ ở nơi này.

Nhân viên tổ quay phim lặng lẽ nâng máy quay lên, chỉ có An Gia Thành đứng ở bên cạnh khịt mũi coi thường, “Có vài người chỉ thích diễn sâu thôi.”

Cái này ngược lại không trách An Gia Thành được, trên thế giới này có rất nhiều người dùng tấm lòng chân thành của mình giúp đỡ những người khác, nhưng cũng có rất nhiều người lại mua lấy cái danh, rất nhiều trường hợp đều là như vậy. Những người đó không thiếu tiền, thứ bọn họ thiếu chính là lương tâm.

Đợi đến khi quay xong chương trình thì trời cũng đã khuya, đúng lúc trong núi có bạn nhỏ lên cơn sốt nên đã đưa lên xe của tổ làm phim, chuẩn bị chở đến bệnh viện trong thành phố khám bệnh, đó chỉ là một cô bé mười hai tuổi tên là Tôn Điềm Điềm, cha mất sớm mẹ làm công ở bên ngoài, một mình ở lại trong núi còn phải chăm sóc một em trai, cô bé ấy đã sốt rất lâu nếu không phải giáo viên phát hiện ra, vì để tiết kiệm chút tiền ấy chỉ sợ đang sống sờ sờ lại sốt cao đến chết mất.

Rất nhiều người khó mà nghĩ được rằng trên cõi đời này lại có những đứa trẻ như vậy, gian nan học tập trong cuộc sống khó khăn, gian nan trưởng thành đâm hoa kết trái giữa bùn lầy.

Điềm Điềm nằm trong lồng ngực của Lục Ninh, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao, để tiện cho bệnh nhân, nên trên chiếc xe này chỉ có Lục Ninh, cô bé ngoài ra còn có An Gia Thành và tài xế, tổng cộng bốn người.

Những người khác đều ngồi trên những chiếc xe còn lại, tổ quay phim ai mà chẳng là những đứa trẻ thành phố lớn lên trong sự nuông chiều, phần lớn còn đều là người trẻ tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy một nơi thế này, thấy một đứa trẻ như thế này, ai cũng lau nước mắt. Tấm lòng muốn giúp đỡ Điềm Điềm của bọn họ hoàn toàn chân thật.

Cơn mưa trong núi càng lúc càng lớn, từ tí tách nay đã trở thành ào ào, còn bị vây lấy bởi tiếng sấm sét không khỏi khiến lòng người nhộn nhạo. Đường đi phía trước cũng càng ngày càng lầy lội, chiếc xe buộc phải giảm tốc độ.

Không biết là ai, đột nhiên kêu lên một tiếng.

Lục Ninh thuận theo cửa kính nhìn ra ngoài, bên dưới là bùn đất, cát đá bay tung tóe, trên nền trời đen tuyền lác đác có vài ánh sao yếu ớt, đống bùn đất kia giống như một con thú dữ, lượn quanh đường núi, dường như trong chớp mắt muốn xông tới, sụp xuống, nghiền nát.

Sắc mặt An Gia Thành trắng bệch, trước nay anh ta chưa từng thấy tai nạn sạt lở như thế này bao giờ, tài xế nói đó là lở đất.

Cơn mưa đổ xuống như trút nước gây ra lở đất. Tiếng An Gia Thành vỡ vụn, “Nếu cậu không tới đây thì đã không có chuyện gì xảy ra!”

Lục Ninh không nhìn anh ta mà ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, Điềm Điềm gần như bất tỉnh. Tất cả các thiết bị liên lạc trên xe đều trở thành sắt vụn, xe công tác của họ thậm chí còn mất liên lạc với những chiếc xe còn lại, hiện tại nhìn về phía trước chỉ có một màn mưa đen ngòm.

Bánh xe nhanh chóng chìm xuống bùn không nhúc nhích nổi một bước, nếu cứ đợi như vậy, chiếc xe sẽ sớm muộn cũng bị lăn xuống núi, tan tành. Họ chỉ có thể từ bỏ chiếc xe. Khi tài xế và An Gia Thành bước xuống, bọn họ liếc nhìn Lục Ninh, cậu vẫn đang ôm cô bé trên tay, vẻ mặt kiên định “Mang em ấy cùng đi.”

An Gia Thành không lên tiếng, lúc này lại phải nhìn Lục Ninh bằng con mắt khác. Lục Ninh cõng đứa trẻ đang sốt trên lưng, cùng mấy người bọn họ đi sâu vào trong dọc theo con đường núi lầy lội, phía trước hoàn toàn tối om.

Cậu cõng đứa nhỏ kia trên lưng, tuy rằng là con gái, mười hai tuổi không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng khi cõng lên vẫn khá nặng vì thế Lục Ninh không đi nhanh được bằng hai người kia, trước mắt khi cảm thấy sắp bị bỏ lại đằng sau, cơ thể cậu thời gian này vốn cũng đang làm việc quá tải, thế nên hiện tại trên trán đã chảy từng giọt mồ hôi lạnh.

Mồ hôi làm ướt tóc hòa lẫn với nước mưa, đọng trên hàng mi dài rồi rơi xuống đất. Ngay khi Lục Ninh sắp không chịu nổi nữa, chỉ lo đi về phía trước thì đột nhiên có một thanh niên cao lớn quay lại, liếc mắt nhìn cậu một cái rồi đỡ lấy cô bé kia ở sau lưng cậu kia.

Anh ta cao to và khỏe hơn Lục Ninh, cõng Điềm Điềm trên lưng chỉ như một chú gà con. Lục Ninh khẽ cười nhìn vào An Gia Thành, rõ ràng đã lâm vào tình huống này mà cậu còn cười được nữa, trên khuôn mặt của anh ta bèn trưng ra vẻ mất tự nhiên “Cười cái gì mà cười, mau đi đi”.

Không lâu sau khi rời đi, bọn họ nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau. Chiếc xe mà bọn họ đã bỏ lại trước đó vừa bị bùn đất lăn xuống núi, rơi xuống vách tan thành từng mảnh. Nếu như không xuống xe thì chính bốn người bọn họ đã rơi xuống rồi. Ai ai cũng đều hít vào ngụm khí lạnh.

Bọn họ đi trên núi rất lâu, mưa càng ngày càng nặng, càng lúc càng gấp gáp, không ai biết lần sau sạt lở sẽ là ở đâu. Không ai trong số họ đã trải qua những thảm họa như thế này. Bọn họ chỉ có thể tiếp tục bước đi, dù có lạc đường cũng không thể dừng lại.

Sau khi đi suốt đêm, theo cùng với bọn họ là mưa lạnh và đêm tối, Lục Ninh và An Gia Thành lần lượt thay nhau cõng cô bé, tài xế là một người đàn ông ngoài bốn mươi, sức khỏe chú ấy không được tốt vì mới làm phẫu thuật xong, ngay cả bản thân cũng chăm sóc không xong.

Mãi đến tận sáng sớm, cơn mưa lớn kéo dài suốt đêm cuối cùng cũng tạnh hẳn.

Nhiều Đài truyền hình đã đưa tin về tai nạn lở đất này, hơn hai mươi người thiệt mạng hoặc bị thương, đến trưa ngày hôm sau, các đội tìm kiếm cứu nạn đã tìm được toàn bộ số người chết.

Một trong số đó đã mất tích, trong đó có một chiếc ô tô của tổ chương trình Đài truyền hình CNN với bốn người trong đấy. Tuy nhiên, những tin tức này, không được sự cho phép của Đài truyền hình CNN nên không được tiết lộ ra ngoài.

Hạ Đông Minh nhận được một cuộc gọi từ lão Chương vào sáng sớm.

Đầu dây bên kia nói, vừa nãy người đại diện của Lục Ninh có gọi điện đến, báo rằng cậu gặp phải tai nạn trên núi.

Lâm Tuyết Như cùng hai chiếc xe chạy phía trước không xảy ra sự cố gì lớn, chỉ là tình huống lúc đó, nếu quay lại cũng chỉ mất mạng theo, vì thế bọn họ trước tiên đành phải chạy thoát rồi mới tìm đến nơi cứu hộ gần nhất.

Khi không liên lạc được với ai đó, quả thật rất sợ hãi.

Ai mà có thể ngờ được chỉ đi quay chương trình thôi cũng xảy ra chuyện như vậy.

Cho đến tận ngày thứ ba, đội cứu hộ vẫn không tìm thấy đoàn người của Lục Ninh.

—————————————

Tiểu kịch trường:

Vài năm sau

Lục Ninh: Hạ tiên sinh, anh có biết zz có nghĩa là gì không?”

Hạ tiên sinh:? (dỏng tai lên nghe ngóng)

Lục Ninh: Haha, người hâm mộ Hạ tiên sinh zz trên Weibo này đúng thật thiểu năng!

Hạ tiên sinh:?!

Ngày hôm sau, Lục Ninh nhìn thấy tên vị fan Hạ tiên sinh zz kia này đã đổi thành Hạ tiên sinh yy…

Lời tác giả:

Không ngược Ninh Ninh nữa đâu… Ninh Ninh sẽ không có chuyện gì mọi người cứ yên tâm~~

Bình luận

Truyện đang đọc