MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐANG ĐOÁN KIM CHỦ CỦA TÔI LÀ AI

Lục Ninh tự lái xe tìm đến địa chỉ Lý Đường đã gửi.

Đó là một tòa chung cư hai mươi tầng cũ nát, bên dưới có không ít trai gái dập dìu qua lại, có nhiều người gầy đến trơ cả xương, cũng có không ít các cô gái ăn mặc hở hang trên môi lập lóe điếu thuốc lá ngược lại như đang mở cửa chào mời khác hàng, hoàn toàn lệch quẻ với những tòa nhà chọc trời xung quanh, đó là một nơi bị thành phố lãng quên được bao phủ bởi màn đêm tăm tối. Tội ác, dục vọng, ma túy, có vô số những cuộc mua bán không thể đưa ra ánh sáng ở mảnh đất này, mà tòa chung cư cũ đó là nơi những người nằm dưới đáy của cái thành phố này sinh sống.

Lục Ninh lái xe của mình, người ở chỗ này hiển nhiên cũng thường nhìn thấy xe xịn nên cũng không chú ý nhiều, cậu mang kính mát đội mũ sùm sụp nên không có ai nhìn ra, chỉ nhìn thấy một người trẻ tuổi vóc người cao gầy từ trong xe bước ra mà thôi, có mấy cô gái đang đứng dựa vào lan can cũng nhìn trộm về phía Lục Ninh khiến khuôn mặt cậu dưới lớp khẩu trang cũng khẽ ửng đỏ. Cậu càng quan sát hoàn cảnh xung quanh càng thấy hãi hùng, càng nghĩ càng không nghĩ ra được vì sao Lý Đường lại xuất hiện ở nơi này.

Cậu dựa theo địa chỉ bước lên cầu thang cũ nát, bây giờ là bảy giờ tối sắc trời dần muộn, trong hành lang là một mảng đen như mực ngay cả thang máy cũng không có. Lúc leo lên đến tầng mười một, Lục Ninh nhấn vào chuông cửa, cách vách đang mở tiếng TV rất lớn cậu ở ngoài cửa cũng nghe thấy rõ mồn một, ầm ĩ hỗn loạn át luôn tiếng chuông cửa.

Người mở cửa không phải là Lý Đường, đó là một người trẻ tuổi cánh tay để trần, tóc tai nhuộm vàng còn đeo một chiếc khuyên tai sáng lấp lánh: “MK, mày là ai đấy?”

Vừa nói chuyện đã lộ ra một miệng đầy răng vàng.

Lục Ninh ngẩn ra, “Tôi đến tìm Lý Đường, tôi là anh trai của cậu ta.”

Người trẻ tuổi kia quan sát Lục Ninh từ trên xuống dưới một lượt, “Lý Đường còn có người anh trai trông giàu sụ thế này cơ à.”

Sau đó người kia hướng vào bên trong, kêu lên một tiếng: “Lý Đường, ra đây, anh mày đến này.”

Lục Ninh thấy cậu thanh niên đó nhường đường cho mình bèn đi vào bên trong, cả cái tòa chung cư này rõ ràng đều là người đến thuê phòng, vậy thì cậu trai kia hẳn là bạn cùng phòng của Lý Đường nhưng cậu ta ở lại đây làm gì nhỉ? Hai thằng con trai tự nhiên không ở những nơi sạch sẽ mà lại chạy đến cái chỗ này.

Lý Đường dường như vừa mới tắm xong, trên người cậu ta còn mặc đồ tắm, sợi tóc rối bù còn đang nhỏ nước, cậu ta giương mắt lên nhìn Lục Ninh, lạnh lùng nói câu: “Đến rồi?”

Người trẻ tuổi kia bước vào phòng ngủ của mình, bên trong truyền ra âm thanh đang chơi game.

Lục Nịnh tháo khẩu trang cùng cởi mũ, sau đó lên tiếng hỏi, “Có chuyện gì xảy ra vậy? Lý Đường? Tôi đang hỏi cậu đấy.”

Lý Đường hờ hững đáp, “Mấy năm không gặp, hỏi gì mà hỏi lắm thế.”

Đây là lần đầu tiên Lục Ninh gặp lại người em trai Lý Đường này của mình sau bao nhiêu năm, Lý Đường so với ấn tượng của cậu đã cao hơn rất nhiều, cậu ta từ nhỏ đã tuấn tú bây giờ lớn lên rồi lại càng xuất sắc hơn so với hồi nhỏ. Đôi con ngươi màu nâu của Lý Đường chiếm tỷ lệ lớn hơn so với tròng trắng, lúc nhìn người khác có vẻ sâu sắc hơn cũng khiến người khác không hiểu được trong lòng cậu ta đang nghĩ gì.

Còn trong ký ức của Lý Đường, cậu thiếu niên Lục Ninh năm đó cùng với cậu thanh niên tuấn mỹ trước mặt này rất khó liên hệ với nhau.

“Sao không đi học nữa?”

“Nghỉ rồi.”

Lý Đường trả lời hời hợt.

“Vậy cần nhiều tiền như thế làm gì?”

Lúc này Lý Đường lại lặng im.

Lục Ninh lạnh lùng cười, “Lý Đường, tôi không phải cây ATM của cậu, nếu không nói rõ là có chuyện gì thì sao tôi lại cứ phải đưa tiền cho cậu? Một sinh viên mà tiêu hết hai mươi triệu, cậu bảo tôi phải nghĩ thế nào?”

Cuối cùng biểu cảm trên khuôn mặt của Lý Đường giống như có một vết nứt, rốt cuộc cũng mở miệng.

Đợi cậu ta nói xong, Lục Ninh thật sự hận không thể đánh chết cái thằng em trai đáng chết này.

Hóa ra lúc Lý Đường đi du học đã có một cô bạn gái, cô gái kia là Hoa kiều nhà gái ở thành phố đó còn khá có quyền thế, bình thường cũng không an phận gì còn là khách quen ở các quán bar và hộp đêm, mãi đến một lần kia Lý Đường mới phát hiện cô gái kia còn chơi ma túy, cậu ta muốn chia tay nhưng cô gái đó không đồng ý còn cùng Lý Đường cãi nhau ầm ĩ một trận, thế nên Lý Đường đã không cẩn thận đẩy cô gái kia ngã xuống cầu thang khiến cô ta bị sảy thai, khả năng cả đời cũng không mang thai được nữa. Bởi vì gia tộc bên nhà gái có thế lực, việc học của Lý Đường về cơ bản đã hỏng bét, ở lại nước ngoài cũng không được còn bị nhà gái giam lỏng mấy ngày, thậm chí vì để tiện khống chế còn tiêm ma túy vào người cậu ta.

Cũng may là cậu ta ở nước ngoài còn có mấy người bạn giúp đỡ nên mới trốn về nước được.

Ở nước ngoài sau khi sống chung từ hai năm trở nên về cơ bản đã được công nhân là một cuộc hôn nhân hợp pháp, vì vậy nhà gái đã kiện lên Tòa án nói chung đến cùng Lý Đường hoặc là ngồi tù hoặc là bồi thường nhà gái với con số trên trời là tám mươi triệu.

Lục Ninh cuối cùng cũng coi như hiểu rõ được vì sao một học sinh nghèo như Lý Đường lại đòi tới tám mươi triệu, người trong nhà của cô gái kia đúng là muốn bức chết cậu ta mà.

Cậu không nghĩ bên nhà gái lại thấp hèn như thế, lại còn ép Lý Đường… dính vào ma túy. Cậu nhìn vào Lý Đường, khuôn mặt lúc này vẫn trầm tĩnh, còn lâu mới gầy gò trơ xương thảm hại giống như người nghiện ma túy, trong lòng mãnh liệt run lên, Lý Đường mới hơn hai mươi tuổi thôi, cuộc đời tươi đẹp mới vừa bắt đầu.

“Cậu mượn của tôi bốn mươi triệu, còn chỗ thiếu kia thì định tính thế nào?”

Lý Đường ngơ ngác, tựa như không nghĩ đến Lục Ninh sẽ hỏi mình như vậy, cậu ta cười khổ một tiếng.

Tám mươi triệu là một con số Lục Ninh có thể thu xếp được, nhưng ban đầu Lý Đường cũng không dám mượn Lục Ninh nhiều như vậy nên mới đòi trước hai mươi triệu.

Nhà gái là muốn dồn cậu ta vào chỗ chết nên mới đưa ra một cái giá trên trời như thế.

Lục Ninh suy nghĩ một lát, “Chỗ tôi có tám mươi triệu, cậu cầm lấy đưa những người kia trước giải quyết việc này cho xong, rồi cũng không cần phải ra nước ngoài, chúng ta tìm chỗ nào đó… cai nghiện đi. Đừng chui lủi ở đây nữa, bên chỗ ba mẹ tôi cũng sẽ giúp cậu giấu diếm.”

Cậu nhìn chằm chằm vào Lý Đường, nói tiếp, “Nhưng cậu… phải cai nghiện.”

Lý Đường không nhìn Lục Ninh, có lẽ cậu ta cũng không nhìn ai cả, hai năm trước cậu ta còn là một sinh viên bình thường, vậy mà hai năm sau đã chẳng là cái thá gì nữa.

Ngay cả việc mở miệng mượn Lục Ninh tám mươi triệu cũng không dám, nhưng không nghĩ tới Lục Ninh không nói gì nhiều đã thay mình gánh chịu, dù Lục Ninh có là ngôi sao chăng nữa thì tám mươi triệu cũng không phải tám nghìn, nói đưa là đưa được.

Trong lòng cậu ta đối với người anh trai này nảy sinh mấy phần cảm kích, nhưng nghĩ đến ma túy trên người mình lại phát ra tiếng cười lạnh từ trong cổ họng “Haha…”, đáy mắt trào dâng mấy phần chán đời, lại càng giống hệt như những người đi lại dưới chân tòa nhà này.

Lục Ninh biết Lý Đường không thể ở lại nơi này nữa, bèn nhỏ giọng dỗ dành cậu ta, “Cùng anh về nhà, được không?”

“Anh không biết lúc tôi lên cơn trông tôi thế nào đâu… Nếu như anh biết được…”

Ánh mắt của Lý Đường vẫn mang vẻ nhàn nhạt, thậm chí có mấy phần bi ai.

Lục Ninh đã khuyên nhủ hồi lâu nhưng Lý Đường vẫn không chịu trở về cùng cậu, đến cuối cùng cùng cậu cũng nản lòng chỉ là nghĩ rằng sau này sẽ thường xuyên đến thăm cậu ta rồi lại nghĩ cách thuyết phục sau.

Trong lòng Lục Ninh vì chuyện này cũng trào dâng mấy phần thất vọng và đau lòng, cậu không nghĩ tới người em trai này lại gây ra họa lớn như thế.

Tâm trạng cậu buồn bực bước vào cửa nhà, trông thấy Hạ tiên sinh đang ôm Nhị Mao lòng ngủ gật trên salon, lúc thường không đeo kính lúc này lại đột nhiên đeo lên bèn hiện ra vẻ ngoan ngoãn biết điều, giống như là một người trong bụng đầy sách vở, không thể nhìn ra chút nào đó là một thương nhân nham hiểm giả dối bụng đầy âm mưu. Trong tay anh lúc này đang cầm một quyển sách về kinh tế học, ánh dương chiếu xuống gương mặt tuấn mỹ, không thể thấy được đây là người đàn ông đã ba mươi tuổi. Lục Ninh duỗi tay ra, giúp anh tháo kính mắt xuống.

Cậu đã đưa tiền cho Lý Đường, dù tiền tiết kiệm được cũng chẳng được bao nhiêu, kế hoạch tiếp theo là kiếm một chỗ tốt hơn cho Lý Đường rồi đưa cậu ta đi cai nghiện, chỉ là đứa nhỏ này hiện tại vẫn còn chưa chịu, không tránh được phải tốn thêm chút thời gian. Giờ trong túi Lục Ninh cũng chẳng còn mấy tiền, lúc này mới có cảm giác căng thẳng, nghĩ đến việc Hạ tiên sinh ăn không ở không của nhà mình thì có lẽ cậu cũng chẳng nuôi nổi nữa, huống chi sau này Lý Đường bình phục không có chỗ ở nhất định sẽ phải ở chung với cậu, vì vậy bèn ảo não đến nhíu mày.

Hạ tiên sinh đang mộng xuân vẫn còn chưa biết rằng, những ngày tháng tốt đẹp của mình sắp đi đến đường cùng, sắp bị đuổi ra khỏi nhà đến nơi rồi.

Gần đây Hạ tiên sinh phát hiện ra Lục Ninh trở nên rất keo kiệt.

Hơn nữa càng keo càng bận, càng keo càng có xu hướng bận rộn hơn nữa. Trong tay không ngừng nhận công việc mới, cứ mở TV lên chuyển sang kênh khác là sẽ thấy quảng cáo sô cô la của cậu, đổi sang một kênh khác nữa lại thấy quảng cáo áo trong, vừa ra khỏi nhà ngẩng đầu lên cách đó không xa là khuôn mặt cậu to đùng trên tấm bảng hiệu đang cười thật tươi cầm cái điện thoại lên, “Lục Ninh mời các bạn cùng sử dụng điện thoại của hãng nào đó.”

Ngày thường đồ ăn trong nhà đều có một cô qua chuẩn bị, đó là đầu bếp đã được mời về từ Đài Loan với tiền lương cao ngất, Hạ Đông Minh mới ăn quen được một thời gian thì cô ấy lại nghỉ mất, vì vậy chất lượng cuộc sống bèn giảm xuống tới mức chỉ còn thấy pizza và mỳ gói.

Hạ tiên sinh còn phát hiện ra Lục Ninh bình thường tiêu tiền cũng vung tay lắm, nhưng gần đây đi siêu thị lại hệt như một bác gái đi chợ mua thức ăn, còn cùng một đám các bác cò kè mặc cả đến mức nước bọt văng tung tóe.

Cuối cùng, Hạ tiên sinh phát hiện, thức ăn của hai chú chó cũng đổi từ loại hai nghìn mấy thành hai mươi mấy đồng một túi.

Hạ tiên sinh có thể nhịn nhưng chó thì không, cả ngày cứ gâu gâu suốt, ấy là đang hoài niệm cuộc sống sung sướng trước đây của bản thân.

Lời tác giả:

Hahaha Lục Ninh liều mạng kiếm tiền và Hạ tiên sinh bị ngược đãi~~

Bình luận

Truyện đang đọc