MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐANG ĐOÁN KIM CHỦ CỦA TÔI LÀ AI

Sự việc của Lục Ninh diễn ra quá lớn, về sau ngay cả mẹ của cậu cũng biết đến chuyện này.

Giọng nói của mẹ Lục trên điện thoại đầy lo lắng và bất an, “Ninh Ninh à… Những gì nói trên mạng… đều là sự thật sao con?”

Lục Ninh biết trên mạng có vô vàn cách nói, cậu chỉ sợ mẹ Lục nhìn thấy những chuyện không hay.

Quả nhiên câu tiếp theo, giọng nói của bà bèn trở nên kích động, “Ninh Ninh à, ở đây mẹ thấy có một cô gái hợp với con lắm, con cũng không còn nhỏ nữa, nếu có thời gian rảnh thì về nhà đi, gặp gỡ với người ta một chút.”

Lục Ninh lắp bắp đáp lại, “Mẹ… dạo này còn bận lắm chắc là…”

“Không sao đâu, để mẹ bảo người ta đến gặp con cũng được, con gửi cho mẹ địa chỉ đi, cô bé ấy đến Bắc Kinh chơi một chuyến, con nhớ chăm sóc người ta chu đáo đấy.”

“Kìa mẹ…”

Lục Ninh còn chưa nói hết lời thì mẹ Lục ở đầu dây bên kia đã vội cúp máy, trên Wechat cũng xuất hiện một loạt hình ảnh của cùng một cô gái, còn cả tài khoản Wechat của cô ấy nữa.

Cậu cầm lấy điện thoại ngẩn ra một lúc, mẹ của cậu ấy à nghĩ thế nào là làm thế đấy, nhưng lúc này điện thoại của Lục Ninh lại bị những ngón tay thon dài dễ dàng giành lấy.

Lục Ninh ngẩng đầu lên, bèn nhìn thấy Hạ Đông Minh với sắc mặt âm trầm.

Tại sao cậu lại quên mất tên ác ma này nhỉ!

Lục Ninh đỡ lấy trán mình.

Sau khi Hạ Đông Minh trở về Bắc Kinh đã đường hoàng sống trong nhà của Lục Ninh, cũng không hề ghét bỏ nơi nhỏ bé này không thể chứa chấp được nhân vật lớn như mình. Đô Đô và Nhị Mao sủa ầm ĩ cả ngày thế nên khi tên ác ma này vừa đến, hai con hề kia gần như chết lặng, từ địa vị chủ nhân nay đã lại trở thành chó trông nhà.

Bình thường khi trông anh không dữ cho lắm cũng đã khiến hai chú chó ngốc kia sợ rồi, cho nên hiện tại với sắc mặt u ám thế kia, Đô Đô và Nhị Mao đều vội cụp đuôi lại rút vào phòng ngủ.

“Xem mắt?”

Ngón tay của Hạ Đông Minh chạm nhẹ vào màn hình điện thoại của Lục Ninh, trong ảnh là một cô gái xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ, nhưng anh lại để lộ ra ánh mắt chán ghét: “Xấu thật.”

Đây là Hạ tiên sinh đang mở to mắt nói điều dối trá đó, con mắt nhìn của mẹ Lục rất tốt, con dâu mà bà chọn đã phải tuyển lựa kỹ càng mới xứng với con trai mình, cô gái này tên là Hứa Đồng, lớn lên ở Mỹ, hồi nhỏ đã từng là hàng xóm với gia đình của Lục Ninh, ba Lục ngày ấy là bác sĩ đã cứu ba Hứa trở về từ cõi chết, vậy nên mối quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, sau này khi nhà họ Hứa di dân sang nước ngoài, ba Lục lại xảy ra chuyện nên liên lạc giữa hai nhà đã bị cắt đứt, cho đến tận vài ngày trước khi cô con gái nhà họ Hứa trở về Trung Quốc mới liên lạc lại với mẹ Lục.

Ký ức của Lục Ninh về Hứa Đồng vẫn dừng lại lúc cô bé con tròn ủng ấy mới bốn năm tuổi, không ngờ bây giờ đã lớn đến vậy rồi, mặc dù cậu hiểu rõ tính toán riêng của mẹ mình nhưng dù sao cũng là bạn bè từ hồi còn nhỏ, lấy danh nghĩa bạn bè thì cũng nên đi gặp người ta mới phải.

Vì thế Lục Ninh đã nói, “Em muốn đi gặp cô ấy.”

Hạ Đông Minh liếc nhìn cậu, “Em muốn đi gặp con bé xấu xí này hả?”

Anh chưa từng thấy cô gái nào đáng ghét hơn cả Hạ Manh Manh, thế nhưng cô gái có cái tên Hứa Đồng này chỉ cần một bức ảnh thôi đã khiến anh ghét ngay lập tức rồi.

Lục Ninh không biết phải làm thế nào: “Tại sao không gặp được?”

“Không cho em đi gặp, em rõ ràng biết là…”

“Hạ tiên sinh, anh đã đồng ý tôn trọng em đấy nhé, với cả chỉ là cuộc gặp gỡ giữa những người bạn mà thôi.”

Lục Ninh nghẹn ngào trước mặt Hạ Đông Minh.

Anh bèn nheo mắt lại, hay lắm, dũng cảm ghê.

Hạ Đông Minh tức lắm, trong lòng anh tôn trọng Lục Ninh không có nghĩa là để cậu ra ngoài mập mờ với người phụ nữ khác.

Nhưng quả thật là anh đã hứa với cậu như vậy.

Anh nhìn vào đôi mắt cố chấp của Lục Ninh, như muốn chứng minh điều gì đó thông qua sự việc này.

Đột nhiên lại sinh ra chút đau lòng.

Khi Hạ Đông Minh buông tay ra, Lục Ninh bèn mỉm cười, đôi mắt bướng bỉnh của cậu cũng đã dịu đi, như thể đang giấu đi ánh sáng lấp lánh.

“Không phải là xem mắt đâu nè, chỉ là đi gặp một người bạn thôi.”

Hạ Đông Minh nghe thấy Lục Ninh đã nói như thế.

Ngay lúc đó, anh chỉ muốn giấu người trước mặt này đi, không cho ai nhìn thấy hết.

Khi đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn vào bạn, làm sao có thể không thấy vui vẻ cho được.

Nhưng vào ngày hôm sau, lão Chương lại nhận được một nhiệm vụ có phần xấu hổ.

Ông phải đổi sang một chiếc xe mới để tránh cho cậu Lục nhận ra.

Đây có lẽ là nhiệm vụ nhàm chán và không xứng đáng với khả năng làm việc nhất mà ông nhận được.

Lão Chương ngồi trong xe, đằng sau là Hạ tiên sinh mặt không biểu cảm, bên ngoài trời nắng gắt, chói đến mức không mở mắt ra được, lão Chương vừa lái xe được một lúc đã mồ hôi nhễ nhại thế mà đằng sau lại cứ như một cái máy làm mát tự động, tiết kiệm được cả điều hòa.

Ông ấy đi theo cậu Lục ra tận sân bay, thấy cậu đội mũ đeo kính đón một cô gái xinh đẹp rời đi từ lối dành cho VIP, rồi lại nhìn cậu Lục đưa người vào khách sạn sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, tiếp đó lại thấy cậu Lục đưa người đi dạo phố, ăn cơm, mua đồ, thế nên cũng nhìn thấy được sắc mặt của Hạ tiên sinh càng lúc càng trở nên khó coi.

“Xấu thật.”

Ông ấy nghe thấy câu nói đầu tiên mà Hạ tiên sinh nói ra vào ngày hôm nay, kể từ sau khi anh lên xe.

Lão Chương nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia, cảm thấy mình nên ngậm miệng lại thì hơn.

Hạ tiên sinh đã mù quáng vì ghen tuông mất rồi.

Cứ gặp phải chuyện của cậu Lục là Hạ tiên sinh zz lại xuất hiện.

Lão Chương cũng là người bắt kịp xu hướng trên Weibo, gần đây chuyện của Hạ tiên sinh nhà ông và cậu Lục nổi đình nổi đám trên mạng, nếu như không phải Hạ tiên sinh cố ý phớt lờ thì chuyện đó cũng đến lượt ông phải nhúng tay vào thôi.

Hạ tiên sinh nhà ông từ nhỏ đã có cái tật.

Thứ đồ mà tôi đã đóng dấu thì chính là của tôi, đồ của bạn nhưng đóng dấu của tôi thì cũng là của tôi.

Nhân phẩm của người này đúng là khiến lão Chương không nhịn được phải bóc phốt mà.

Lão Chương nhất thời không kiềm được, bèn nói ra lời trong lòng: “Cậu xem, hồi đó tôi theo đuổi vợ mình cũng không có đi canh từng ly từng tí một như vậy đâu, cứ lấy thẳng lòng mẹ vợ là xong…”

Ông ấy lúc này vẫn chưa mường tượng được mình đã nói ra những lời gì.

Qua một lát, Hạ tiên sinh ngồi ở ghế sau mới nói câu thứ hai trong ngày: “Phụ nữ tầm năm sáu mươi tuổi thì… thích cái gì?”

Hạ tiên sinh chẳng hề do dự coi mẹ người ta chẳng khác nào một bà già, khiến mẹ Lục đang chuẩn bị đi thẩm mỹ viện bỗng dưng lại hắt xì hơi liên tục.

“Thực phẩm chức năng bồi bổ sức khỏe? Đông trùng hạ thảo gì đó?”

Lão Chương nói theo ấn tượng của cá nhân mình.

Nếu sau này ông mà biết chuyện Hạ tiên sinh sẽ làm, thì có đánh chết ông cũng không nói như vậy đâu.

Tất nhiên Hạ tiên sinh sẽ không nghĩ ra được một người phụ nữ vào độ tuổi này sẽ thích cái gì, kiểu người phụ nữ cứng cỏi kiên quyết không khoan nhượng như Trần Gia rất hiếm, thủ đoạn tàn độc nhưng lại có được vẻ đẹp trời sinh, hầu hết những người phụ nữ cùng độ tuổi với Trần Gia đều không được như bà ấy, vì vậy không thể lấy bà ấy ra để tham khảo được.

Huống chi, Trần Gia thích gì?

Bà ấy thích tiền.

Thích Liêu Phàm.

Thích đàn ông.

Hạ tiên sinh bèn gạch đi người mẹ ruột của mình.

Lục Ninh không biết sau lưng còn có cái đuôi đi theo, cậu và Hứa Đồng đã nhiều năm không gặp thế nên lúc này còn bận hàn huyên chuyện cũ, cô ấy mặc dù ở nước ngoài nhưng tin tức trong nước không phải là không biết, thế nên cũng đang hóng hớt về Hạ tiên sinh từ chỗ Lục Ninh, mặc dù danh tiếng của cậu không nổi tiếng đến cả bên Âu Mỹ nhưng ba chữ Hạ Đông Minh trên thị trường thế giới lại rất có sức nặng.

Hứa Đồng hiểu ý của mẹ Lục, nhưng có điều là cô ấy đã có bạn trai ở Mỹ, chỉ là người nhà anh chàng kia không đồng ý mà thôi, lần này trở về nước một là muốn đi du lịch để giải tỏa nỗi buồn, hai là muốn nhân cơ hội này gặp lại người bạn từ thuở nhỏ của mình.

Chỉ sợ là làm mẹ Lục phải thất vọng rồi.

Lục Ninh nghe cô ấy xong, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, hai người bọn họ lại càng trở nên thân thiết hơn.

Cậu lúc này vẫn chưa biết rằng Hạ tiên sinh đang lén lút đi theo phía sau, đợi đến khi cậu biết rồi thì bình dấm chua của anh Hạ đã bay đến tận trời.

Bình luận

Truyện đang đọc