MỐI TÌNH ĐẦU HẠN ĐỊNH


Nghi thức chúc mừng 24h yêu vừa lãng mạn vừa ngọt ngào, hơn nữa lại càng trịnh trọng diễn ra.
Giờ phút này bọn họ đang đứng ở dưới hàng cây ven đường, ánh sáng ban đêm mờ ảo, cách hơi xa một chút liền không thể nhìn rõ diện mạo, rốt cuộc có thể chân chân có được thế giới của hai người, sẽ không lại có người xen vào.
Nguyễn Diệc Vân đối mặt cậu, chậm rãi nhắm hai mắt, khóe môi giơ lên, bộ dạng hệt như trong mơ của cậu.

Mà giờ phút này, không còn có người tới gần ngăn cản cậu.
Quách Vị hưng phấn lại thấp thỏm, bình tĩnh hút thở mà tới gần, cũng muốn nhắm mắt lại, rồi lại thấy luyến tiếc.
Chỉ cần tiến về phía trước một chút, bọn họ là có thể môi chạm môi.

Quách Vị nhẹ nhàng hít một hơi, mùi hương quen thuộc mạnh mẽ tiến vào xoang mũi, mang đến cho cậu từng đợt rung động, cũng mang đến càng nhiều dũng khí.
Cậu run rẩy mấp máy môi, dùng sức nhắm mắt lại, dũng cảm mà đi phía trước nghiêng người.

Chạm vào đôi môi đối phương đang ở phía trước, mũi cậu cùng Nguyễn Diệc Vân khẽ cọ vào nhau.

Nguyễn Diệc Vân bị động tác lỗ mạng của cậu ép tới buộc lòng phải ngửa ra sau một chút.
Ý thức được không thích hợp, Quách Vị cuống quít mở mắt ra.
Cậu vốn dĩ muốn nói, rất xin lỗi, còn muốn nói, cậu không rành lắm.

Mà khi cậu nhìn thấy cặp mắt hàm chứa ý cười gần trong gang tấc kia, tất cả những lời muốn nói đều nháy mắt từ trong đầu bay đi.
Quách Vị sững sờ, vẫn duy trì cùng Nguyễn Diệc Vân tư thế khó xử chóp mũi chạm chóp mũi, cũng ngốc nghếch cười lên.
Nguyễn Diệc Vân đang cười đồng thời vươn tay, ôm lấy sau cổ cậu, lại thoáng xoay người, nâng cằm lên, chủ động chạm lên.
Đôi môi bọn họ ngắn chạm vào nhau trong chốc lát, mau chóng lại tách ra.
Quách Vị trong cả quá trình vẫn duy trì tư thế dại ra.
Trong cuộc đời lần đầu tiên hôn môi, đối với cậu giờ phút này hơi thở như có như không, nhẹ nhàng lại ngọt ngào.
Cậu cảm thấy sống lưng một trận tê dại, tư duy trì trệ, bên tai truyền đến tiếng vang kỳ quái “Thình thịch”.
Một lát sau, cậu nhẹ nhàng mà liếm môi một chút.
“…… Tim em đập đến thật nhanh,” cậu đỏ mặt, nhỏ giọng nói với Nguyễn Diệc Vân, “Anh sờ một chút xem.”
Nguyễn Diệc Vân nâng lên tay, ấn ở bên trên ngực trái của cậu.
“Nó hiện tại thật ầm ĩ.” Quách Vị nói.
Nguyễn Diệc Vân an tĩnh mà cảm thụ một lát, nói: “Nó hình như là rất thích anh.”

Quách Vị gật gật đầu: “Ừm.”
Nói xong, cậu hít sâu một cái, thử làm chính mình trở nên bình tĩnh trở lại, sau đó bổ sung: “Phi thường, phi thường thích.”
Nguyễn Diệc Vân lại nở nụ cười, hỏi cậu: “Có nghĩ lại chúc mừng một chút?”
“Chúc mừng cái gì?” Quách Vị ngây ngốc hỏi.
“Chúc mừng……” Nguyễn Diệc Vân nghĩ nghĩ, “Chúc mừng chúng ta lần đầu tiên hôn môi, hiện tại là nụ hôn đầu tiên kỷ niệm một phút.”
Nghe có vẻ rất hợp lý, thực đáng để lập tức hành động.
Quách Vị đang tới gần đồng thời nhỏ giọng dặn dò: “Lần này làm em thử xem.”
Cậu nói rồi cẩn thận nghiêng mặt, rốt cuộc thuận lợi tránh thoát mũi Nguyễn Diệc Vân, nhưng chóp mũi chính mình lại chọc ở trên má Nguyễn Diệc Vân.
May mắn thay, môi cũng tới vạch đích.
“Quá khó,” Quách Vị ở thời điểm tách ra thở dài than, “Người khác vào lúc này thì để mũi ở đâu trên mặt?”
“Không biết,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Khả năng cái này cần luyện tập nhiều.”
Anh vừa nói chuyện vừa một lần nữa ôm bả vai Quách Vị, lại lần nữa nhắm mắt.
Di động trong túi Quách Vị lại rung lên một chút, đại khái là Vương Đồng thấy cậu không hề trả lời, nên lại thúc giục.

Quách Vị click mở xem qua cái link mới hồi nãy được gửi, tùy ý lướt đến phần bình luận, ngôn từ không dễ nghe cho lắm.
Lạc quan khoáng đạt, không đại biểu tim cứng như đá, có thể đối người xa lạ ác ý rõ ràng chỉ chỉ trỏ trỏ hoàn toàn không dao động.

Nhưng hụt hẫng buồn bực ấy chỉ như cái đinh khi vào giờ phút này đang có vui sướng thật lớn trước mắt, so với điều này những thứ như thế thì đều bé nhỏ không đáng kể.
Môi Nguyễn Diệc Vân mềm mại, khiến cho những điều tồi tệ như nhận lấy một chưởng, đánh bay tất cả.
Lúc này đây, cậu rốt cuộc nhớ được phải đưa Nguyễn Diệc Vân về kí túc xá.
Trên đường, bọn họ kể về chuyện tình cảm đã trải qua trong quá khứ.

Quách Vị hoàn toàn là một trang giấy trắng, dăm ba câu là có thể nói rõ.

Ngoài dự liệu của cậu chính là Nguyễn Diệc Vân cũng chưa từng trải qua chuyện yêu đương.
“Anh dậy thì muộn, có thể là bởi vì kì phân hoá đến quá muộn, cơ bắp vẫn luôn không thể phát triển,” Nguyễn Diệc Vân nói cho cậu, “Anh nhận ra sự khác biệt giữa anh với Beta, còn với đối Alpha thì luôn không vừa mắt.”
“Muộn tới mức nào?” Quách Vị hỏi.
“Lúc tốt nghiệp cấp ba,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Đại khái chính là không lâu trước khi anh chụp bức ảnh trên tấm thẻ sinh viên kia.”
Vậy thì đúng là muộn thật, nói chung, tới năm ba cấp ba rồi như cũ không có phân hoá đều sẽ bị mặc định là Beta.
Quách Vị nghiêng đầu, lại cẩn thận đánh giá anh trong chốc lát, trong lòng âm thầm thở dài.

Nguyễn Diệc Vân ở trong Omega chắc chắn được xếp vào loại cao, hai người bọn họ đứng chung một chỗ, gần như nhìn không ra sự chênh lệch chiều cao.

Nếu không có nghe Vương Đồng nói trước với cậu giới tính, theo như suy nghĩ chủ quan của Quách Vị lúc trước rất có khả năng sẽ nhận lầm.
Thuốc ức chế có tác dụng lâu dài đã có từ hơn nửa thế kỉ trước, ngày nay Omega hầu như đều chưa từng trải qua thời kỳ động dục trước khi bị đánh dấu, nếu là phân hoá đến muộn, việc thiếu đồng nhất tâm lý với giới tính thứ hai của chính mình cũng không kỳ lạ.
Hóa ra, trước giờ Nguyễn Diệc Vân luôn tự cho rằng chính mình là một Beta, mà Beta cùng Beta ở bên nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Quách Vị lôi kéo tay anh, nghiêm túc hứa hẹn: “Tuy rằng em không thể đánh dấu được anh, nhưng nhất định sẽ cố gắng hết sức để đem lại những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc cho anh.”
Nguyễn Diệc Vân quay đầu nhìn cậu, biểu cảm cười như không cười: “Chẳng trách mặt lại hồng như vậy, hóa ra là suy nghĩ đến chuyện này.”
Quách Vị nhất thời khó hiểu, chớp chớp mắt.
Mờ mịt vài giây sau, cậu đột nhiên lấy lại tinh thần, cuống quít lắc đầu: “Em không phải ý này! Em……”
Nguyễn Diệc Vân và cậu đang cùng nắm tay cùng một chỗ bỗng anh thoáng dùng chút sức, đem cậu kéo đến càng gần, nhìn vào đôi mắt cậu nói: “Em tại sao biết là không đánh dấu được?”
Quách Vị sửng sốt.
Bởi vì cậu là cái Beta, chỉ có Alpha mới có thể đối với Omega tiến hành đánh dấu, đây là một chuyện hết sức bình thường.
Nguyễn Diệc Vân lại đối với cậu nói: “Không thử xem thì làm sao mà biết là không thể?”
“…… Thật sự là không thể mà,” Quách Vị có chút bối rối, “Trước kia bọn anh không học qua lớp giáo dục giới tính à? Có phải giáo viên nhảy bài không giảng, phải không?”
Nguyễn Diệc Vân lặng lẽ không lên tiếng nhìn cậu vài giây, lúc sau mặt không cảm xúc mà một lần nữa nhìn về con đường phía trước, khẽ thở dài.
Để đọc bạn dịch chuẩn không phải bản demo chưa sửa vui lòng tìm đúng trang chính chủ để đọc.

Truyện sẽ được chỉnh lại sau khi mình dịch xong.
“Việc này, Beta thực là không đánh dấu được mà,” Quách Vị sợ anh là thật sự không biết, rất nghiêm túc mà giải thích, “Beta là không thể đánh dấu mà cũng không thể bị đánh dấu.

Nhưng, em cảm thấy là tình cảm của bản thân là một thứ thuần túy tinh khiết, nên chẳng cần thiết có thêm mấy thứ này bó buộc, chỉ cần hai người cùng thích nhau, thì vẫn có thể bước tiếp.”
Nguyễn Diệc Vân gật đầu: “Ừ ừ, em nói đúng.”
Biểu cảm hay giọng điệu của đều có vẻ như là chỉ có lệ có cho, Quách Vị không thể không lo lắng.
“…… Anh cảm thấy thất vọng sao?” Cậu hỏi.
“Không,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Chỉ là cảm thấy……”
“Cái gì?”
Nguyễn Diệc Vân nhìn cậu cười cười: “Em thật đáng yêu.”
Nguyễn Diệc Vân sở dĩ lựa chọn cậu, hình như là bởi vì sự suy giảm về nhận thức giới tính và thiếu kiến thức chung về sinh lý thông thường.

Quách Vị khó tránh khỏi tâm tình phức tạp.
Cậu thực lo lắng Nguyễn Diệc Vân vẫn có những kì vọng không thực tế, tương lai có thể bởi vậy mà thất vọng.
Trừ bỏ việc đánh dấu, xác thực cũng từng nghe nói qua một ít việc Omega cùng Beta ở bên nhau sau này vì việc nào đó không hợp mà bất hòa, Quách Vị lúc trước đối với chuyện này cũng không để bụng, cười cho qua chuyện, hiện tại, cậu lại bắt đầu lo lắng.
So Alpha, Beta ở mặt này xác thật là vốn sinh ra đã kém cỏi.
Cũng may, cậu còn có một có hội để cố gắng.

Rất nhiều chuyện đều có thể ở trong quá trình yêu đương từng chú từng chút một học tập.

Không lâu trước đây, cậu đến chuyện hôn còn không biết, nhưng hiện tại trải qua một ít luyện tập, ít nhất, cậu đã có thể tìm vị trí thích hợp cho cái mũi của mình.
Hai người cùng yêu đương ở cùng một chỗ thân mật, khăng khít, sờ soạng, ma sát lẫn nhau.

Đối với bản thân cũng là một chuyện tốt đẹp đi.
Hiện tại lo lắng việc này, hãy còn sớm.

Bọn họ vừa mới kết giao một ngày, hôn nhau cũng là chỉ chạm vào môi, suy nghĩ nhiều quá có vẻ tỏ ra chính mình thực đói khát, còn có chút không tôn trọng Nguyễn Diệc Vân.
Quách Vị điều chỉnh lại tâm trạng một đường chạy nhanh về kí túc xá, chờ tới khi đẩy cửa ra, thì tâm trạng đã là vui sướng.
Sau đó, cậu phát hiện ba người bạn cùng phòng của mình tâm trạng đều không quá thân thiện.
“Anh mẹ nó gửi cho chú mười vạn 8000 tin nhắn, chú chưa từng xem sao? Anh còn tưởng rằng chú bị fan hâm mộ cuồng nhiệt của Nguyễn Diệc Vân trùm bao tải ném trong sông rồi!” Vương Đồng giận mắng.
“Xin lỗi xin lỗi,” Quách Vị hổ thẹn, “Anh thấy, sau đó lại quên mất…… Dù gì thì cũng là một buổi hẹn hò, hehe.”
“Đệt!” Kim lão đại khóc thét đấm giường, “Hẹn hò! Chú cùng Nguyễn Diệc Vân hẹn hò! Trên đời này còn có thiên lý không!”
Quách Vị gãi gãi tóc, yên lặng đi đến bàn học của mình, buông xuống cặp sách.

Cậu ở trong lòng vui vẻ nghĩ, không chỉ hẹn hò, chúng ta còn hôn hôn cái miệng nhỏ.

Môi Nguyễn Diệc Vân thật thơm và mềm, điều này nhưng quá tuyệt cú mèo.
Lão tam trong phòng dường như không có hứng thú đối với con người Nguyễn Diệc Vân, lại là người rất thích buôn dưa.

Hắn hưng phấn hỏi Quách Vị: "Chú thật cùng cái người Nguyễn gì đó là thật à? Các chú quen biết nhau như thế nào? Quen đã được bao lâu rồi?”
Vương Đồng vào lúc này xen mồm: “Anh nói mấy chú nghe mới quen được một tuần, mấy chú lại không tin.”
“Mấy ngày hôm trước ở trong trường học ngẫu nhiên gặp gỡ,” Quách Vị một bên nói, một bên cầm lấy di động, muốn lại lần nữa mở ra bài đăng Vương Đồng mới vừa chia sẻ cho cậu, “Anh chủ động cùng cậu ấy trò chuyện, sau đó mọi chuyện đều thuận lợi…… Hả?”
Trừ bỏ Vương Đồng, hai người còn lại đều là vẻ mặt khó có thể tin.
“Như thế nào hả?” Vương Đồng hỏi.
“Cái bài đăng kia bị ẩn rồi, mở không ra,” Quách Vị nói, “Bài chú giúp anh xin xóa được duyệt rồi à?”
“Không có đâu,” Vương Đồng lắc đầu, “Admin kia thật là hèn, nói là trừ phi chứng minh chính mình là người đương sự, bằng không hắn nhất định không can thiệp chuyện người khác tự do thảo luận.”
Quách Vị cũng không nghĩ nhiều, đăth xuống điện thoại: “Có thể là lương tâm thức tỉnh rồi!”

Kim lão đại ở một bên đối với chuyện này cũng không quan tâm, bàng hoàng rồi một lát sau rốt cuộc phục hồi tinh thần, lại hỏi: “Vậy chuyện của cậu ta cùng tên họ Trần kia thì thế nào, bọn họ thật sự không phải cái loại quan hệ đó à?”
“Các chú nói tên họ Trần kia rốt cuộc là chứ?” Quách Vị hỏi.
Mắt thấy Kim lão đại một bộ dạng kinh ngạc kiểu“Người này cũng không biết”, Vương Đồng chạy nhanh tới giải thích: “Chính là Alpha lần trước anh nói với chú, rất thân với Nguyễn Diệc Vân đó.”
Quách Vị nhíu mày.
Ít nhất thời gian hai ngày qua, bên người Nguyễn Diệc Vân thậm chí một cái bóng dáng Alpha cũng không có.

Nếu Nguyễn Diệc Vân nói trước đây chính anh chưa từng trải qua bất cứ mối tình nào, Quách Vị đương nhiên tin tưởng anh vô điều kiện.
“Chắc chỉ là bạn bè,” cậu nói với Kim lão đại, “Cậu ấy hình như không thích Alpha.”
Đang nói, nhận được tin nhắn Nguyễn Diệc Vân gửi tới.
—— Em về tới phòng kí túc xá rồi à? Đừng ngủ quá muộn!
Quách Vị trong lòng ngọt ngào, không cẩn thận tay lại lỡ bấm vào ảnh đại diện của Nguyễn Diệc Vân.

Hệ thống nhảy ra một hàng chữ xám: Bạn đã chọc “Vân”.
Quách Vị nhớ tới dòng hiển thị khó hiểu "bạn đã chọc" lần trước nhìn thấy, đặt câu hỏi.
—— Sao lại xóa cái lần trước rồi?
Nguyễn Diệc Vân trả lời thật sự nhanh.
—— Hả?
—— Về tới phòng ngủ chưa?
—— Hôn anh một phát đi
Quách Vị mặt đỏ lên.

Tuy rằng biết rõ các bạn cùng phòng giờ phút này cũng không thể thấy rõ màn hình của cậu, vẫn là có tật giật mình đem điện thoại dựng lên, sau đó đã gửi một icon nụ trên hệ thống.
Sau khi gửi xong, cậu thuận tay bấm vào vòng bạn bè của Nguyễn Diệc Vân, phát hiện Nguyễn Diệc Vân không mới vừa đã đăng một tấm ảnh mới chụp cách đây không lâu.
Lúc thấy rõ nội dung, cậu lập tức mở to mắt và cười lên tiếng.
Mới vừa rồi đem Nguyễn Diệc Vân đưa đến kí túc xá, cậu đã nhanh chóng rời đi ngay sau đó.

Lại không nghĩ Nguyễn Diệc Vân cũng không có lập tức lên tầng, mà là đứng ở tại chỗ trộm chụp bóng lưng cậu.
Ở phía dưới bức ảnh Nguyễn Diệc Vân dùng ngón trỏ và ngón cái so lại với nhau tạo thành hình trái tim, như thể đem hình bóng mờ ảo của cậu ôm vào trong lòng bàn tay.
“Đúng vậy, anh đang yêu, cảm giác vô cùng tốt, ngoài lời chúc phúc anh cái gì cũng đều không muốn nghe, cảm ơn đã hợp tác, Haha!”
- --------------
Lời tác giả:
Nguyễn Diệc Vân chưa bao giờ yêu, nhưng lại rất rành, tại sao vậy?
Nguyễn: Đừng nói nữa, tôi đã sắp bị cậu ấy làm cho biết hết rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc