MỐI TÌNH ĐẦU HẠN ĐỊNH

Đêm ấy Quách Vị không về ký túc xá.

Họ gọi cơm bên ngoài, Nguyễn Diệc Vân tự xuống lầu nhận, sau khi hai người ngồi cạnh nhau ăn cơm ngay tại bàn học, Quách Vị còn nhắc Nguyễn Diệc Vân nhớ uống vitamin.

Ăn cơm xong, Nguyễn Diệc Vân làm bài tập cho có hình thức.

Laptop luôn mở, trung bình mỗi phút chỉ gõ vài ba lần. Đa số thời gian họ đều mỉm cười nhìn nhau đắm đuối, cố ý làm ra những vẻ mặt kỳ lạ, phát ra đủ loại âm thanh, còn nói mấy câu vớ vẩn.

Dạo trước Trần Tối nói với Quách Vị rằng mình không chịu nổi miệng lưỡi của Nguyễn Diệc Vân.

Quách Vị nghĩ mãi chẳng hiểu.

Rõ ràng miệng của Nguyễn Diệc Vân ngọt như mật vậy, luôn có thể thốt ra những lời khiến cậu thoải mái và vui vẻ.

Chẳng những nói chuyện dễ nghe, mà hôn cũng tuyệt vời, mềm mềm ấm ấm. Không cần Quách Vị quá tích cực, y luôn chủ động tiếp cận, nhiệt tình dẫn dắt môi lưỡi cả hai thân mật với nhau.

“Anh thơm quá.” Quách Vị nói với y.

“Vậy sao.” Cứ nói được vài chữ là Nguyễn Diệc Vân sẽ hôn lên môi Quách Vị một cái, “Chắc mùi tinh dầu em tặng đó.”

Quách Vị lắc đầu: “Anh lúc nào cũng thơm hết.”

Dường như rất thích câu trả lời này, Nguyễn Diệc Vân cười, thì thầm bên tai cậu: “Em thích chứ?”

Thích lắm.

Quách Vị gật đầu, sau đó lại kề mũi lên da Nguyễn Diệc Vân nghiêm túc ngửi vài cái như bé cún con.

Thơm thật đó, thoang thoảng mang chút ngòn ngọt, là mùi hương mà cậu quen thuộc và yêu thích.

Nguyễn Diệc Vân hỏi tiếp: “Thích cỡ nào?”

Quách Vị bị y hôn đến choáng váng, suy nghĩ không được mạch lạc, nói chuyện không được trôi chảy nên chỉ có thể hình dung bằng từ đơn giản nhất, lặp đi lặp lại nhấn mạnh rằng: “Rất rất cực kỳ vô cùng.”

Nguyễn Diệc Vân cười khẽ bên tai cậu, hơi thở phả vào da khiến cậu bất giác rụt cổ.

“Nhột.” Cậu nói với Nguyễn Diệc Vân.

Nguyễn Diệc Vân thuận thế dời xuống, chạm môi lên cổ cậu.

Mút mát liên hồi trên ấy, mỗi lần đôi môi chạm vào da Quách Vị đều sẽ khiến cậu run nhẹ.

Cậu không quen, hơi ngượng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ, không muốn từ chối sự thân mật này chút nào.

“Chồng ơi…” Nguyễn Diệc Vân kéo dài âm cuối đầy nũng nịu rồi lại thè lưỡi liếm lên cổ cậu.

Sống lưng Quách Vị tê dại, lòng thầm trả lời rất nhiều lần, vợ ơi vợ ơi vợ ơi.

Nào ngờ lại nghe Nguyễn Diệc Vân hỏi: “Em chưa tắm à?”

Đôi mắt vốn đang híp lại tức thì trợn tròn, Quách Vị ngửa hẳn người ra sau giữ khoảng cách với Nguyễn Diệc Vân: “Có, có, có mùi sao?”

Nguyễn Diệc Vân sửng sốt giây lát thì phì cười.

“Ý anh là, nếu chưa… chúng ta tắm chung nhé.”

Người xưa có câu trước lạ sau quen.

Sau khi tích lũy được một tí ti kinh nghiệm, bạn sẽ thấy sướng hơn lần trước.

Cơ thể Nguyễn Diệc Vân quá đỗi xinh đẹp dưới ngọn đèn. Láng mịn trắng trẻo, thon thả nhưng không gầy, mà cảm giác như còn cao hơn chiều cao thực tế, đường cong uyển chuyển gần như có thể hình dung bằng từ nho nhã.

Quách Vị nhìn si mê.

Mọi điều tốt đẹp khó tả thành lời giờ phút này đều thuộc về riêng cậu.

Toàn thân lâng lâng, phải dựa vào niềm hạnh phúc đang căng tràn trong lồng ngực mới miễn cưỡng giữ được vẻ bình tĩnh bên ngoài.

“Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi chứ?” Nguyễn Diệc Vân hỏi cậu.

Quách Vị gật đầu: “Mãi mãi.”

Nguyễn Diệc Vân hỏi tiếp: “Dù anh trở nên thế nào, em cũng sẽ thích anh chứ?”

Quách Vị vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”

Dứt lời còn chủ động bổ sung: “Em yêu anh.”

Lần nữa nằm trong chăn của Nguyễn Diệc Vân, tuy Quách Vị buồn ngủ lắm nhưng chẳng thể vào giấc vì cơn phấn khích đang quấy rối trong người.

So với lần trước, lần này luôn mở đèn khi tắm nên cảm giác chân thật quá mức mãnh liệt, hạnh phúc ập đến nhấn chìm cậu hơn gấp trăm gấp nghìn lần xưa kia.

Cậu ngẫm lại từng chi tiết trong suốt quá trình, mặt nóng bừng, vừa ngượng vừa hưng phấn.

Tốt quá.

Cậu quyết định không rối rắm về nguyên nhân vì sao Nguyễn Diệc Vân to thế nữa, dù sao Nguyễn Diệc Vân cũng không để bụng của cậu nhỏ hơn, lúc ấy ấy còn khen nó đáng yêu nữa cơ.

Nguyễn Diệc Vân đang ngủ bên cạnh cậu, nhắm mắt lại có vẻ đã say giấc nồng.

Dạo này y ngủ không ngon, cần nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt. Quách Vị không dám nhúc nhích, cậu quay đầu sang nhìn y đắm đuối.

Nhìn một lúc thì không dằn được cơn xúc động trong lòng, cậu thì thào gọi: “Vợ ơi.”

Vài giây sau, Nguyễn Diệc Vân đáp khẽ: “Ừm…”

Y vẫn nhắm mắt, giọng vừa mềm vừa nhẹ, nũng nịu vô cùng, cứ như đang mơ màng vậy.

Sợ quấy rầy y nên Quách Vị không dám lên tiếng nữa, cậu mím môi cười ngu ngơ.

Khi ý thức dần chìm vào bóng tối, một dấu chấm than nhỏ chợt nhảy ra trong đầu. Ban nãy cậu chưa kiểm tra thử sự thật về lời Vương Đồng nói trong lớp mấy hôm trước.

Vô thức nhớ lại, vẫn chẳng có bất kỳ ấn tượng gì về nó.

Thực tiễn mới là cách duy nhất để chứng thật, quả nhiên mấy tin đồn nhảm nhí kia chẳng đáng tin chút nào.

Khuya, Quách Vị dần choàng tỉnh bởi chuỗi tiếng động sột soạt liên hồi bên cạnh.

Khi cậu nghiêng đầu nhìn, Nguyễn Diệc Vân nhanh chóng nhận ra.

“Xin lỗi, làm ồn đến em à?” Nguyễn Diệc Vân nói, động tác cũng khựng lại, “Anh không sao, không động đậy nữa.”

Quách Vị tức thì hiểu ra. Cậu vươn tay ôm người bên cạnh.

“Không đau nữa.” Giọng cậu khàn đi vì buồn ngủ, ngữ điệu chậm rãi, “Cơn đau mau biến mất nào.”

Nguyễn Diệc Vân bật cười.

Quách Vị nhắm mắt lại, bàn tay vỗ nhẹ từng nhịp lên lưng Nguyễn Diệc Vân.

Nguyễn Diệc Vân chỉnh lại tư thế, nghiêng người quay mặt về phía cậu để cả hai kề sát nhau hơn.

“Hình như đỡ nhiều rồi.” Y nói với Quách Vị.

Mắt Quách Vị vẫn nhắm nghiền, cũng mỉm cười.

Tay cậu trượt dọc theo mái tóc Nguyễn Diệc Vân xuống sống lưng rồi lại mơn trớn ngược lên, cứ thế vài lần như đang dỗ dành một bé mèo ngoan có bộ lông mượt mà.

Nguyễn Diệc Vân nằm im chủ động áp sát vào cậu, hôn lên cằm cậu.

“Em tốt quá, sao em lại tốt thế chứ.” Y nói, “Anh ngày càng thích em rồi.”

Quách Vị cười ngờ nghệch: “Ngủ đi thôi.”

Nguyễn Diệc Vân gật đầu, một lát sau lại không kìm được động đậy.

“Còn khó chịu sao?” Quách Vị hỏi, “Thấy đau à?”

Nguyễn Diệc Vân không thừa nhận: “Vẫn ổn.”

Quách Vị nghĩ ngợi một lúc, nói: “Hay chúng ta trò chuyện nhé, dời sự chú ý.”

“Em không buồn ngủ ư?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.

“Buồn ngủ.” Quách Vị đáp, “Nhưng cũng có thể trò chuyện với anh, sáng mai em không có tiết.”

Nguyễn Diệc Vân vẫn cảm thấy câu trả lời này của cậu buồn cười, bờ vai run run, làn hơi ấm nóng phả vào da Quách Vị.

“Trò chuyện gì?” Y lại hỏi.

Quách Vị suy tư thật nghiêm túc, “Hồi nãy em nằm mơ, chợt nghĩ đến một chuyện.”

“Chuyện gì?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.

“Lần trước anh nói với em thuốc anh uống hồi nhỏ gây ảnh hưởng đến anh.” Quách Vị nói, “Giờ anh dậy thì lần nữa, có khi nào là do nó không?”

Suy đoán này hơi khiên cưỡng, Quách Vị chỉ nói bừa thôi chứ không xem là thật.

Nguyễn Diệc Vân nghe, không biết có phải đang nghĩ về nó không mà hồi lâu vẫn lặng thinh.

“Lần trước anh chỉ nói một nửa, rốt cuộc thuốc nó đã ảnh hưởng gì tới anh thế?” Quách Vị đưa ra nghi vấn.

“… Chuyện này dài lắm, hơi phức tạp.” Nguyễn Diệc Vân rằng, “Nếu kể rõ đầu đuôi chắc chúng ta khỏi ngủ luôn.”

“Ồ vậy à.” Quách Vị gật đầu, “Tên thuốc là gì? Em tự tra xem.”

Ít nhiều gì đây cũng là một sự cố, ắt hẳn không chỉ vài đứa bé bị ảnh hưởng nên nhất định sẽ có người thảo luận về nó, dễ dàng tìm thấy trên mạng thôi.

“Anh không nhớ, cũng mười mấy năm rồi.” Nguyễn Diệc Vân bảo, “Em đừng kêu anh nhớ lại, hễ suy nghĩ là anh sẽ tỉnh táo ngay, không ngủ được nữa.”

Quách Vị nghĩ thầm, xem ra đề tài mình khơi ra chẳng có gì thú vị cả.

“Vậy anh muốn trò chuyện về gì?” Cậu hỏi Nguyễn Diệc Vân.

Nguyễn Diệc Vân ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Hay em hát ru anh ngủ đi.”

Quách Vị ngạc nhiên vài giây, sau đó hắng giọng, đỏ mặt cất tiếng: “Ngủ đi nào~ ngủ đi nào~ cục cưng thân yêu của em ơi~”

Nguyễn Diệc Vân cười ngặt nghẽo, toàn thân lại run run.

“… Phản tác dụng rồi.” Mặt Quách Vị nóng bừng, “Hát dở lắm phải không?”

“Sao em đáng yêu thế.” Nguyễn Diệc Vân nâng tay ôm má cậu, hôn cái chóc lên môi cậu, “Hay lắm, anh thích chết mất!”

Sáng hôm sau, hiếm khi nào Quách Vị không dậy nổi.

Cậu chỉ tỉnh táo được một thoáng ngắn ngủi vào buổi sáng, nghiêng người nhìn Nguyễn Diệc Vân đang ngủ say bên cạnh một lúc, chẳng mấy chốc lại lim dim.

Đến tận trưa mới mở mắt, bấy giờ Nguyễn Diệc Vân cũng dậy rồi, đang nằm bên cạnh nhìn cậu cười.

Nguyện vọng nhỏ nhoi ấp ủ lần trước đã được thực hiện vào ngày hôm nay.

Cậu đứng trước bồn rửa mặt đánh răng súc miệng, nhìn vào gương nở nụ cười với đối phương, sau đó trao nhau nụ hôn the mát vương mùi kem đánh răng bạc hà.

Lúc rời đi, Nguyễn Diệc Vân đứng trước cửa sổ dõi mắt theo cậu. Quách Vị nhảy từ hòn non bộ xuống, cũng xoay người ngẩng đầu nhìn, Nguyễn Diệc Vân cười tặng cậu một nụ hôn gió.

Quách Vị nhảy cẫng lên bắt lấy nụ hôn trong không khí rồi “nhoàm” một tiếng nuốt luôn vào bụng.

Cậu lại đi học muộn.

Bước đi thoăn thoắt đến chỗ ngồi của mình trước ánh nhìn của cả lớp, đón nhận ánh nhìn ngờ vực của Vương Đồng.

“… Làm hòa rồi à?” Cậu ta hỏi.

“Đâu có.” Quách Vị đặt cặp xuống, “Bọn tôi đâu có cãi nhau, chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi.”

Vừa nói vừa ngồi xuống, cậu lấy điện thoại trong túi ra gửi tin nhắn cho Nguyễn Diệc Vân.

– Em đến lớp rồi!

Gửi xong thì ngẫm nghĩ một lúc, nhấp vào thông tin cá nhân của Nguyễn Diệc Vân, sửa biệt danh thành “Vợ” với vẻ mặt thẹn thùng.

Biểu cảm của Vương Đồng trông cực kỳ ngộ nghĩnh: “Anh ấy giải thích sao với ông?”

“Anh ấy khó chịu trong người nên đến bệnh viện khám, sợ tôi lo lắng nên mới không nói ra.” Quách Vị đáp.

Vương Đồng khoanh tay trước ngực, trầm ngâm.

“Thật đó.” Quách Vị nói, “Anh ấy không gạt tôi đâu.”

“Anh ấy khó chịu chỗ nào?” Vương Đồng hỏi tiếp.

“Đau nhức do dậy thì, dạo này cao lên nữa.” Quách Vị trả lời.

“Hả?” Lần này Vương Đồng nói khá to khiến người xung quanh đều nhìn sang.

Cậu ta vội hạ giọng: “Ông nói gì? Chắc chắn chứ?”

Quách Vị gật đầu không giải thích thêm, dù sao cậu cũng không rõ nguyên nhân cho lắm.

So với việc này, điều cậu để tâm hơn là tại sao Nguyễn Diệc Vân còn chưa trả lời tin nhắn của cậu.

Lạ thật đấy.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc