MỐI TÌNH ĐẦU HẠN ĐỊNH


Vương Đồng vừa nói xong, toàn bộ phòng kí túc xá rơi vào yên tĩnh, mọi người sôi nổi bắt đầu tự hỏi loại giả thiết này đến cuối cùng có bao nhiêu khả năng.
Dẫn đầu đánh vỡ sự im lặng, là Quách Vị người có quan hệ thân mật nhất với Nguyễn Diệc Vân.
“Sao có thể chứ,” vẻ mặt cậu bất đắc dĩ, nói trong bất lực, “Những người đó sức tưởng tượng cũng thật sự quá phong phú đi mất thôi, bọn họ không có việc gì làm sao? Nói về chuyện tình yêu của bản thân mình hay tập trung sự chú của mình vào đối tượng của mình không phải tốt hơn à? Làm gì mà lúc nào cũng soi mói chuyện của người khác, anh thật là chịu không nổi mà!”
Vương Đồng vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Lúc chú vừa mới cùng Nguyễn Diệc Vân ở bên nhau, anh đã nhắc nhở chú rồi, về điểm chút soi mói này hiện tại mới chỉ là bắt đầu.

Chú muốn chống lại cũng không được, từ từ tạo thành thói quen đi.”
“Anh thật ra cảm thấy, loại suy đoán này cũng không phải không có căn cứ đâu,” Kim lão đại nói, “Anh đối Nguyễn Diệc Vân cũng coi là có chút hiểu biết đi, các chú biết cậu ta là ở một mình một phòng đơn phải không?”
“Biết chứ,” Quách Vị nói, “Anh ấy nói đó là bởi vì nguyên nhân liên quan tới Phermone của bản thân rối loạn, trường học biết tới thể trạng của anh ấy nên mới sắp xếp như vậy.

Chú suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế?”
Thấy cậu lo lắng, đêm qua Nguyễn Diệc Vân vừa mới nói cho cậu nghe tình trạng thân thể của mình.
Nguyễn Diệc Vân còn nói lúc nhỏ có mắc bệnh hen suyễn, đã sử dụng qua một loại thuốc đặc hiệu, sau đó đã ngừng do tác dụng phụ của thuốc.

Loại thuốc kia vượt quá tiêu chuẩn, đối thân thể anh tạo ra một ít ảnh hưởng, nhưng nó không nghiêm trọng.

Chậm rãi điều trị, tương lai sẽ theo thời gian trôi qua dần dần hồi phục.
Trong quá trình gần đây, Phermone của anh cũng không ổn định, vì phòng ngừa anh hưởng tiêu cực tới các bạn học khác.

Sau khi trường học đã trải qua tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ đã cấp thuận đơn xin ở riêng của anh.
Ký túc xá Omega thực sự rất nghiêm khắc, dù là ban ngày ban mặt thì Alpha cũng không được cho vào, trường học sao có thể dễ dàng bố trí sắp xếp cho một Alpha đó? Vạn nhất lỡ xảy ra chuyện gì đó, tới khi ấy không phải tạo ra một vụ bê bối lớn hay sao?
“Ngộ nhỡ có thể là bởi vì cậu ta thật sự quá xinh đẹp, ở lại kí túc xá Alpha thì có chút không an toàn?” Kim lão đại nói.
Quách Vị trong lúc nhất thời không có cách nào phản bác lại.
“Nói thật thì, vóc dáng của cậu ta ở trong các Omega có hơi cao quá,” Kim lão đại tiếp tục nói, “Cũng không quá chênh lệch so với chú đúng không? Cao xấp xỉ với các Beta tầm trung.”
Quách Vị bĩu môi.


Cậu ngượng ngùng nói, gần đây cậu phát hiện sở dĩ cậu khi đúng chung cùng Nguyễn Diệc Vân có lợi thế chiều cao, là bởi vì cậu luôn là đeo kèm miếng lót đệm khí trong giày hoặc đi giày thể thao tăng chiều cao, đế giày cao hơn so với của Nguyễn Diệc Vân ít nhất bốn năm centimet.

Dựa vào điều này, nếu hai người đều đi chân trần, Nguyễn Diệc Vân có khả năng so với cậu cao hơn một chút.
“Lý do này của chú thật vớ va vớ vẩn,” Lão tam lắc đầu, “Nếu thật là bởi vì cậu ta lớn lên quá xinh đẹp, sắp xếp cho cậu ta một phòng đơn ở ký túc xá Alpha không phải đơn giản hơn sao? Kể cả là có tệ như thế nào, thì cùng lắm là xếp vào ở ký túc xá Beta của chúng ta cũng còn tốt hơn là ký túc xá Omega.”
“Quá chuẩn,” Vương Đồng gật gật đầu, “Cái tên xấu xa nhà chú, đừng vì người yêu trong mơ của mình là hoa đã có chủ mà nảy sinh ý nghĩ không tốt.”
“Nói quá chuẩn,” Quách Vị gật đầu, “Chú có phải cực kỳ hy vọng anh ấy sẽ là Alpha đúng không?”
“Sao có thể chứ, anh cũng chỉ tùy tiện nói mấy câu thôi,” Kim lão đại cười mỉa, “Giả thiết này không phải do Vương Đồng đưa ra hay sao?”
“Không liên quan anh đâu,” Vương Đồng vội vàng xua tay, “Anh không đẻ ra giả thiết này, chỉ là người khuân vác giả thiết này.

Đơn thuần kể lại cho các chú nghe thôi.”
“Tóm lại, đều là những lời nói vô căn cứ!” Quách Vị kết luận, “Có quá nhiều ăn no rửng mỡ lo chuyện bao đồng!”
Quách Vị cho rằng, nếu là mọi người đều có thể giống như cậu vậy, ăn cơm no xong thì có thể cùng người yêu xinh đẹp ngọt ngào đáng yêu dịu dàng tay trong tay tản bộ ở sân trường, những tin đồn lung tung nhảm nhí đó căn bản là sẽ không có chỗ để sinh trưởng.
“Anh nói đúng,” Quách Vị kéo tay Nguyễn Diệc Vân, nhẹ nhàng thở dài, “Em ngay từ đầu đã không nên trả lời lại, thật sự là không có việc gì làm rồi đâm ra tự mua việc vào người, không duyên không cớ trực tiếp gia tăng tư liệu sáng tác cho bọn họ.”
“Ít nhất anh nếm thử tư vị này rồi,” Nguyễn Diệc Vân an ủi cậu, “Đem chân tướng sự việc bày ra hết ở trước mặt những người đó nhưng bọn họ một hai phải nhất định phải đi đường vòng, đó là tổn thất của chính bọn họ.

Chúng ta làm tốt việc mà mình nên làm, không thẹn với lương tâm.”
“Ừm,” Quách Vị gật đầu tỏ vẻ hiểu được, “Cũng ảnh hưởng không đến chúng ta.”
Nguyễn Diệc Vân cười cười với cậu, tiếp đến cúi đầu đưa tay lên che miệng, híp mắt ngáp một cái.

Khi anh buông tay xuống, hốc mắt đã trở nên ươn ướt.
“Anh mệt à?” Quách Vị hỏi.
Hiện tại mới 8 giờ tối, còn lâu mới đến giờ ngày thường bọn họ đi ngủ.
Nguyễn Diệc Vân lắc đầu: “Không sao đâu.”
Anh vừa nói chuyện vừa xoa nhẹ đôi mắt, lau đi một chút nước mắt dính trên lông mi.

“…… Nhung trông anh thoạt nhìn giống như rất mệt mỏi,” Quách Vị lo lắng, “Có phải hôm nay có nhiều tiết quá phải không, rất mệt à?”
Cả ngày hôm nay đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Nguyễn Diệc Vân từ 7 giờ rưỡi sáng đã bắt đầu đến vừa rồi mới kết thúc xong các tiết học, cơm cũng chưa kịp ăn với nhau.
“Chắc là vậy đi,” Nguyễn Diệc Vân gật gật đầu, “Trở về ngủ một giấc là tốt rồi.”
“Vậy ngươi về sớm một chút đi, em đưa anh về.” Quách Vị nói xong, dừng bước chân, xoay người đi về hướng ký túc xá của Nguyễn Diệc Vân.
Nguyễn Diệc Vân lại như là không quá nguyện ý: “…… Còn sớm mà.”
Quách Vị nhìn gương mặt anh, bỗng nhiên mở to hai mắt.
“Sao vậy?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“Trên cằm anh mọc hai cục mụn này!” Quách Vị nói.
Nguyễn Diệc Vân nhíu mày, im lặng nâng tay lên che kín cằm.
Quách Vị vẻ mặt ngạc nhiên, lớn tiếng cảm thán: “Hóa ra anh cũng sẽ mọc mụn nè!”
“…… Là người ai cũng đều sẽ nổi mụn thôi.” Nguyễn Diệc Vân bất mãn mà lẩm bẩm.
Quách Vị đã nhận ra anh không vui, vội vàng vì hành vi thất lễ mới vừa rồi cứu chữa: “Không rõ đâu, chúng ta đứng quá gần mới có thể nhìn thấy! Anh nhìn em này, em nơi này nơi này cũng có mụn, so với cái của anh còn to hơn nhiều!”
Nguyễn Diệc Vân nhẹ nhàng thở dài, nhanh chóng lại mỉm cười, nói: “Có đứng gần quá à? Chúng ta hôm nay hình như còn chưa có thật sự đứng quá gần nhau đâu nhỉ?”
Quách Vị hiện tại rất có kinh nghiệm, biết Nguyễn Diệc Vân nói những lời này, là muốn hướng cậu đòi một cái hôn.

Cậu đương nhiên không có lý do cự tuyệt.
Từ ngày đó ở bên ngoài ký túc xá Nguyễn Diệc Vân lần đầu tiên thử hôn sâu, bọn họ mỗi một lần hôn đều trở nên càng ngày càng sâu, càng ngày càng lâu, càng không thể tách rời.
“Anh có thể là vì không nghỉ ngơi tốt,” Nguyễn Diệc Vân dán môi lên bờ môi của cậu rồi nhẹ giọng nói, “Cho nên mới mệt rã rời, còn cục mụn nhỏ.”
“Vẫn là về sớm một chút đi.” Quách Vị nói.
Nguyễn Diệc Vân dùng hai tay ôm lấy hai bên má của cậu, đồng thời lấy trán của anh tựa lên trán của cậu: “Cái chính là anh không muốn rời xa em, bây giờ phải làm sao đây?”
Quách Vị ôm anh, nhỏ giọng dỗ anh: “Bây giờ trở về lập tức ngủ một giấc, sáng ngày mai em tới đón anh cùng đi canteen.”
“Không,” Nguyễn Diệc Vân lắc đầu, “Em cùng về với anh đi.”
Quách Vị chần chờ một chút.
Nguyễn Diệc Vân lại đem môi hôn tới, ở trên da cậu hôn chóc một cái, tạo ra một chút vệt nước nhỏ gần như hòa tan trong gió đêm.

“Anh biết cách làm như nào để không bị phát hiện,” anh nói lúc ngắt quãng giữa nụ hôn môi, “Đến đi mà.”
Quách Vị đã gần như sắp gật đầu.
“Đến đi mà.” Nguyễn Diệc Vân lại lần nữa lặp lại, giọng điệu đáng thương vô cùng.
Quách Vị ngả người về phía sau, đứng thẳng dậy tạo ra khoảng cách với anh, lại hít một hơi thật sâu: “Em đưa anh trở về, chúng ta ngày mai gặp lại.”
Nguyễn Diệc Vân mím môi, nhìn về phía cậu trong ánh mắt thêm vài phần tủi thân.
Quách Vị dời đi ánh mắt.
“Em không thể tới đâu, em sợ sẽ muốn làm một số chuyện ảnh hưởng tới việc anh nghỉ ngơi.” Cậu nói với Nguyễn Diệc Vân.
“Chuyện gì vậy?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
Thấy cậu không trả lời, Nguyễn Diệc Vân lại lần nữa tiến tới gần, hôn hôn cậu, lại truy hỏi: “Chuyện gì nào, em nói xem?”
Quách Vị không hề báo hiệu trước đột nhiên lui về phía sau một bước.

Trọng lượng cơ thể Nguyễn Diệc Vân đều đang dựa trên người cậu bỗng mất đà lảo đảo ngã phía trước, thiếu chút nữa té sấp mặt.
“Thật xin lỗi!” Quách Vị vội vàng duỗi tay đỡ anh.
Nguyễn Diệc Vân sau khi đứng vững lắc lắc đầu, thở dài nói: “Thôi thôi, vậy trở về đi.”
Đem Nguyễn Diệc Vân đưa về ký túc xá, Quách Vị rào trước đón sau, lúc gửi cho Nguyễn Diệc Vân một tin nhắn dài dằng dặc câu từ ngàn tuyển vạn chọn mềm mỏng dễ nghe.
Truyện chỉ được đăng ở wordpress và wattpad tên meo40cm vui lòng tìm đọc hàng chính chủ để ủng hộ mình.
Cậu nói với Nguyễn Diệc Vân.

Cậu rất vui khi có thể cùng Nguyễn Diệc Vân thân mật cùng ỷ lại, ở sâu trong nội tâm cậu tất nhiên là vô cùng nguyện ý và khát vọng làm bạn cùng Nguyễn Diệc Vân.

Chỉ là, cậu làm một nam Beta, rất khó để khống chế hoàn toàn bản thân không thèm muốn một ít chuyện kia.

Lúc này ở cùng anh xem ra là không quá thích hợp, cũng là không tôn trọng đối với Nguyễn Diệc Vân.

Cậu đương nhiên sẽ hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, ở một thời khắc thích hợp hơn, hai người đều đã làm đủ công tác chuẩn bị tâm lý, có thể phát sinh thêm một bước nữa một cách càng tự nhiên hơn.

Trước đó, cậu không muốn có cơ hội mà do mình quá mức xúc động, khiến người yêu chịu tổn hại, hy vọng Nguyễn Diệc Vân có thể hiểu những băn khoăn của.

Cậu lần đầu tiên yêu đương, rất nhiều thời điểm lời nói hay việc làm đều không đủ thoả đáng, nếu có chỗ nào làm Nguyễn Diệc Vân cảm thấy không thích, hoặc cảm thấy không vui, nhất định phải nói cho cậu biết, cậu sẽ nỗ lực sửa.

Sau khi ấn xuống gửi đi, Nguyễn Diệc Vân phá lệ không có lập tức trả lời.
Quách Vị ý thức mơ màng dần dần trong lúc vẫn khẩn trương chờ đợi.
Nguyễn Diệc Vân trả lời lại là vào lúc 3 giờ sáng.
—— Không cần nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Được ở bên cạnh em, thì làm bất cứ chuyện gì anh đều cảm thấy thực vui vẻ.

Em hoàn toàn không cần miễn cưỡng chính mình.
—— Hôm nay em cảm thấy không vui phải không?
—— Anh yêu em
Quách Vị ngày hôm sau tỉnh lại, mơ mơ màng màng cầm lấy di động, tức thì hoàn toàn tỉnh táo.
Lăn lộn cua quào tay chân đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào cùng xúc động một lúc lâu, cậu rốt cuộc chú ý thời gian những tin nhắn đó gửi tới.
Rất kỳ quái, là anh vẫn luôn không có ngủ, hay là nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy?
Quách Vị không khỏi lo lắng.
Mới sáng sớm, cậu gửi cho Nguyễn Diệc Vân một tin nhắn chào buổi sáng, sau một lúc lâu không có nhận được hồi đáp.

Chuyện không hợp lý chút nào, Nguyễn Diệc Vân hôm nay nói buổi sáng có tiết học, cũng hẹn cậu đi ăn sáng trước giờ lên lớp.
Cậu mang theo hoài nghi cùng lo lắng rửa mặt rồi lấy balo đi ra cửa, mới vừa đi vào canteen, đã nhận được điện thoại Nguyễn Diệc Vân gọi tới.
“Xin lỗi, anh ngủ quên, mới vừa tỉnh,” âm thanh Nguyễn Diệc Vân ngập tràn sự áy náy, còn mang theo một chút ngái ngủ, “Có khả năng không kịp ăn sáng.”
Quách Vị nhìn thoáng qua thời gian: “Kịp, kịp mà, anh muốn ăn cái gì, em mang tới cho anh!”
Nguyễn Diệc Vân hơi có chần chờ.
Quách Vị còn nói thêm: “Em rất muốn gặp anh!”
Lời này quá dùng chuẩn, Nguyễn Diệc Vân lập tức cười: “Được thôi.”
Hai người hẹn ở cửa ký túc xá gặp nhau.

Chờ gác điện thoại, Quách Vị trong lòng đặt ra càng nhiều dấu hỏi, cũng một phần lo lắng.
Tóm lại cảm thấy Nguyễn Diệc Vân có gì đó không đúng lắm.


Bình luận

Truyện đang đọc