MỐI TÌNH ĐẦU - MÔNG DIỆN HÀM NGƯ

Cậu sống ngay trong một khu chung cư gần đó, phòng là cả một căn nhà khoảng gần 200 mét vuông, một người ở thì quá lớn, đồ gia dụng bên trong đều đầy đủ, sau khi cô chọn một căn phòng

dành cho khách, Ninh Cần bảo cô nói với chủ nhà một tiếng, sau đó đi dọn dẹp đồ đạc cho cô.

Thi Thanh gọi điện thoại nói cho chủ nhà biết:

“Tôi đã chuyển đi rồi, chìa khóa để lại trong phòng, dì có thể đi xem thử.”

“Ấy, cô nhanh thế, dì cũng có bảo cô chuyển đi vội thế đấu, người ta tới mua nhà cũng không nhanh như thế, chỉ lo rằng mai sẽ làm phiền đến cô thôi. Nhưng mà thì ra cậu trai kia là đến giúp cô chuyển nhà hả?”

“Nếu không thì sao?” Cô hỏi lại.

Đầu bên kia cười gượng một tiếng: “Dì còn tưởng cô tìm được

trẻ vị thành niên….Khục khục, cô hiểu đấy, như thế không ổn lắm.” “Cậu ta thành niên rồi.” Thi Thanh trả lời.

“Thế hử, nhìn không giống lắm, nhưng mà cũng phải, trẻ con bây

giờ trông đều non cả.” Chủ nhà lại gượng cười một tiếng, sau đó chào tạm biệt Thi Thanh rồi cúp luôn, tiếp đó là xóa luôn số điện thoại.

Ninh Cẩn dọn dẹp đồ đạc xong chạy tới, khóe mắt liếc thấy danh bạ lác đác mấy người của cô, không

có ghi chú bố mẹ, anh chị em, đa số đều là cấp trên, ông chủ, đồng nghiệp gì đó.

“Xong rồi.” Cậu lên tiếng.

“Cảm ơn.” Thi Thanh quay đầu nói.

“Khách sáo gì chứ, nhưng mà chẳng phải chúng ta nên lưu lại

số điện thoại sao? Như thế thì tôi cũng dễ hỏi chị sau khi tan làm muốn ăn gì.” Vốn cậu định nói là tan ca về nhà, nhưng

suy nghĩ đến việc khi nói ra chữ này sẽ bị phản bác, vậy nên cậu loại bỏ hai chữ về nhà đi, không cần phải vội như thế sau này kiểu gì chẳng có cơ hội nói như vậy.

“Tôi muốn ăn gì thì sẽ tự mua.” Thi Thanh nói.

Thi Thanh không phải là đồ ngu, làm sao có thể không biết được trong lòng cậu đang nghĩ cái gì.

Trên thực tế ngay từ khi bắt đầu cô đã biết rồi, chỉ là biểu hiện

của đối phương không khiến người ta phiền, mà khi ấy cô lại nổi hứng lên thuận thế phát triển như hiện tại, nhưng cũng chỉ có thể dừng

lại ở đây mà thôi.

Giống hệt như chủ nhà kia nói, cho dù có thực sự hẹn hò đi chăng nữa, độ tuổi này của cậu cũng không phù hợp.

Càng đừng nói đến việc cô chẳng hề có chút hứng thú nào đối với hẹn hò yêu đương.

Mắt thấy đối phương còn đang nghĩ cách để trao đổi

số điện thoại, Thi Thanh nở nụ cười, đứng dậy ghé sát vào lồng ngực của cậu, nói: “Ở chỗ này, chắc cậu đã có thể chuẩn bị xong rồi chứ?”

Tất cả những lời kia đều bị nuốt về, cho dù hai người đã từng có tiếp xúc thân mật, nhưng cậu vẫn sẽ thấy khẩn trương.

Cậu đã bắt đầu cảm thấy điên tiết, người này đúng là không có tim.

Nhưng có điên tiết cỡ nào thì vẫn không thể nào khống chế nổi bản thân đắm chìm vào trong đó.

Có những lúc Ninh Cẩn cũng thấy kì lạ, trông người này thì cực

kì lạnh nhạt, nhưng hành động còn nhanh nhẹn hơn cả cậu, tinh lực mạnh mẽ kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm, cô chỉ dựa sát vào cậu, cậu đã thần hồn đảo điên, cô cúi đầu nhìn câu, trong ánh mắt mang theo chút dịu dàng hiếm có.

“Đợi đã….” Bỗng nhiên Ninh Cẩn cảm thấy khó chịu, rõ ràng đây là sân nhà cậu, sao khí thế lại dễ dàng bị cô đè xuống thế.

“Trân trọng thời gian đi nha.” Thi Thanh đỡ lấy gáy cậu, mái tóc ngắn ngủn mang theo cảm giác châm chích, nhưng chất tóc của cậu rất mềm mại, hơi hơi giống cảm giác như đang sờ chó.

“Chị có thể ở luôn chỗ này, cũng tiết kiệm được tiền thuê nhà, tuy không nhiều lắm nhưng

coi như là một khoản, chị có thể tiết kiệm nó để mua nhà hay gì đó.” Bỗng nhiên Ninh Cẩn bắt đầu sắp xếp nhà ở của mình.

“Đương nhiên, nếu như chị muốn nộp tiền thuê nhà cho tôi cũng được, tôi có thể cho chị một cái giá hữu nghị, tất nhiên tôi

cũng không nói là để chị lấy thân gán nợ, không nhất thiết phải thế.”

Cậu càng nói càng cảm thấy có vấn đề, bỗng nhiên cậu bắt đầu trở nên kích động: “Thì bình thường tôi chẳng có bạn bè nào cả, có mỗi

mình ở nơi này, ngay cả người chơi game cùng tôi cũng không có, nếu như chị bằng lòng ở nơi này, cuối tuần chơi game cùng tôi là được rồi...”

Cậu càng nói càng cảm thấy mình có ý đồ khác, tuy quả thực là cậu có ý đồ khác.

“Tôi không có ý gì khác đâu, chính là…ờ...” Cậu chưa nói xong mặt đã đỏ bừng.

Thi Thanh cười nói: “Tôi hiểu.”

Chỉ ba chữ đơn giản đã vỗ về được nội tâm đang kích động của cậu, cậu bỗng thở phào một hơi, lại thấy Thi Thanh rất lão luyện, còn săn

sóc, khoan dung, trừ bỏ chất lượng giấc ngủ rất lạ lùng ra.

“Nhưng mà tôi đã tìm được nhfaf rồi, có lẽ tháng sau sẽ chuyển đi.” Thi Thanh nói tiếp.

“Tháng sau sao?”

Giờ đã là cuối táng rồi, cách sang tháng sau chỉ còn ba bốn ngày, chẳng trách cô chỉ để cho cậu thời gian mấy ngày, thì ra đã sớm chuẩn bị phải rời khỏi rồi.

“Khoảng tầm mùng một tháng sau.” Thi Thanh trả lời thêm, bỗng nhiên cô cảm thấy hốt hoảng, cô nhận ra sao hôm nay bản thân mình không nói dối, điều này hoàn toàn không hợp với bản tính của

cô, cô là người thích nói dối, thích nói dối ở nơi không quan trọng để kiếm thú vui.

Bởi vì đều là việc nhỏ nhặt không đáng kể, cũng sẽ không bị người ta bóc mẽ.

Có lẽ là chàng trai này quá thẳng thắn, khiến cô động lòng trắc ẩn, cho nên cũng sẽ muốn dùng chân thành để đáp lại.

Cô đoán bản thân tìm cậu tới là vì tò mò, hoặc là một loại sai lầm

nào đó, giờ giảm bớt tổn thất vẫn còn kịp, đi ra khách sạn ở là được rồi.

Cô lùi về sau một bước, cách xa Ninh Cẩn một chút, ngồi về phía sau, sau đó cầm mấy trái nho trên bàn lên ăn, cô là kiểu sẽ bứt từng quả nho một ra ăn, nhét vào miệng nhai thật kỹ rồi mới

nuốt, đồng thời còn cầm thêm một quả trên tay nghịch ra đủ hình dạng.

Nhìn có vẻ hơi thong dong nhưng lại có cảm giác rất

trịnh trọng, chỉ cần nhìn cô ăn đồ, cũng là cảnh tượng vui tai vui mắt.

Ninh Cẩn nhìn chằm chằm cô rất lâu, cho dù trong lòng đã đoán ra từ sớm, nhưng sau khi tận tai nghe thấy cô nói xong, lồng ngực cậu vẫn khó tránh khỏi cơn tức giận khó hiểu.

Nhưng lần này cậu không đè xuống được, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Sau khi Thi Thanh ăn được hai quả nho, lúc này cô mới mở điện thoại ra định tìm một khác sạn, đặt trước một căn phòng cái đã, may

mà cô không có nhiều đồ, có thể nhẹ nhàng xách đồ phi thẳng ra khách sạn.

Cô chọn một khách sạn quen thuộc, định gọi điện qua đó đặt phòng luôn, còn chưa kịp ấn phím gọi đi, bỗng nhiên trước mắt tối

om, cô ngẩng đầu lên đã thấy Ninh Cẩn đến trước mặt mình tự lúc nào, cậu cúi người xuống cướp lấy điện thoại của cô.

“Hiếm khi có ngày nghỉ, chị đừng nghịch điện thoại nữa, chơi

trò khác đi.” Giọng nói của cậu trở nên bình tĩnh, dường như đang cố đè nén thứ gì đó.

Cậu vẫn chưa tu luyện tới trình độ vui buồn không lộ ra

mặt, Thi Thanh có thể dễ dàng nhìn thấy cảm xúc tức giận tột cục xuyên qua đôi mắt cậu.

Cô hơi ngạc nhiên, lại cảm thấy hợp tình hợp lý, có lẽ là bởi vì cậu còn trẻ, mà người trẻ tuổi thì luôn

kích động vì những việc không đâu như thế này.

Đương nhiên cũng không phải nói đại đa số người

trẻ không như thế, dù sao thì trên thế giới này vẫn tồn tại loài sinh vật có tên em bé khổng lồ.

Cô chưa kịp từ chối đã bị cậu bế ngang lên, vì để tránh bản thân mình ngã xuống cô vô thức vòng lên cổ cậu, trơ mắt nhìn bản thân bị bế vào trong phòng, nhìn ra được căn phòng này là phòng

ngủ chính, rất lớn, đầy đủ đồ đạc, mà còn ngập tràn hơi thở cuộc sống. “Đây là phòng cậu à?”

“Ừ.” Cậu bật một tiếng từ trong hốc mũi.

Lúc Thi Thanh quan sát căn phòng này, thì đã tới bên giường rồi, cô bị ném lên trên đó, giường rất mềm mại, chăn đệm rất dày, cũng không đau đớn gì. Cô cảm giác bản thân đã hõm xuống chăn, mà chàng trai trước mặt đang

cởi quần áo, cơ thể đẹp đẽ lộ ra, cô thưởng thức một lát, không khỏi cảm thán nói: “Tốc độ cởi quần áo của cậu nhanh thật.”

Dường như tâm trạng của Ninh Cẩn không tốt lắm, lúc này không có thời gian trả lời cô, mà bò thẳng lên giường rồi đến bên

cạnh cô, đè lên bả vai cô, hai đùi kẹp lấy chân cô, hệt như sợ cô chạy mất vậy.

Thi Thanh không chỉ không hoang mang, mà còn

nở nụ cười nhạt, giơ tay lên vuốt ve gương mặt của cậu, cảm giác được cơ mặt cứng ngắc của cậu, cô càng chắc chắn lúc này con người

này đang tức giận.

“Cậu muốn làm ở chỗ này à?” Cô hỏi. “Ừ.”

“Bắt buộc phải ở trong phòng cậu sao? Vì sao thế?” Thi Thanh cảm thấy tò mò.

Min: hóng chương sau không he he 1/4 vui vẻ nha bà con.

Bình luận

Truyện đang đọc