MỐI TÌNH ĐẦU - MÔNG DIỆN HÀM NGƯ

Ninh Cẩn ngẩng đầu lên nhìn cô, từ dưới nhìn lên trên đường cong của cô rất đẹp, cuộn sóng nhấp nhô, đường cong của cơ thể con người

là đẹp nhất đặc biệt nhất, cậu không thể không

cảm thán, chỉ là cậu không biểu hiện ra, mà dùng ánh mắt hoang mang nhìn cô:

“Chẳng phải chị muốn sao?”

Bống chốc Thi Thanh cạn lời, không ngờ cô lại bê đá đập vào chân mình.

Lúc Ninh Cẩn dùng ánh mắt ngây thơ nhìn cô, tay cũng chẳng dừng lại, sờ mó khắp trên đùi cô, nắn bóp, thuận theo đường cong bên dưới mà trượt vào giữa hai chân cô, vuốt ve â.m đế cũng

gần như đã sưng đỏ kia lên.

Nhìn đến dây, bỗng Ninh Cẩn lại cảm thấy mình được

rồi, cơ thể dường như đã tiến vào trạng thái cực hạn, nơi đó không có mệt mỏi và buồn chán, chỉ có sức lực và dục vọng vô cùng.

Thi Thanh còn định tìm cớ gì đó để gạt qua, bờ môi của cậu đã dừng ngay trên âm môi nóng bừng tê dại của cô, liếm mút ướt át êm ái làm dịu đi cảm giác đau đớn, Thi Thanh hệt như người bị nghiện, cho

dù đã mệt không chịu nổi, cho dù biết như thế này

sẽ càng thêm đau, nhưng lúc này cô lại bất giác trầm mê vào

trong đó, bàn tay ấn lên đầu cậu biến thành vuốt ve, mặc cho cậu hôn lên cơ thể mình, như chuồn chuồn đạp nước từ vùng kín lên trên, tiến thẳng tới bầu v* của cô, cậu vừa dịu dàng liếm láom vừa

cắm chày thịt đã cứng vào trong cơ thể cô, bên trên vẫn là liếm mút dịu nhẹ, mà bên dưới đã là những cú nắc mạnh mẽ, hành vi

mâu thuẫn thế này lại có thể xuất hiện trên cùng một

người. Dường như trên dưới cậu bị hai người kiểm soát, cảm giác

kỳ quặc này khiến Thi Thanh chìm vào trong đó, cô phối hợp với động tác của cậu, ưỡn ngực đẩy hông lên, mặc cho đối phương công kích vào mình.

“Phụt phụt phụt...”

Tiếng nước chát chúa dần vang lên, hệt như nhạc nền cho tiếng thở dốc.

Giọng nói của cô càng khàn hơn, nhưng cũng càng nhẹ hơn, cô thực

sự không dám dùng sức để rên nữa, cổ họng sẽ đau, thực sự không phát ra nổi âm thanh.

Gương mặt cô càng đỏ lên, Ninh Cẩn nhìn thấy cô như vậy càng cày ác hơn.

“Anh có thể bắn vào bên trong không?” Ninh Cẩn đỡ lấy eo cô, khiến cô luôn đối diện với tư thế va chạm này.

“Hôm nay…có thể….Ư~”

Dáng vẻ Thi Thanh nhìn cậu hệt như phiến lá đung đưa sắp rơi xuống, mang theo mấy phần mê li mất hồn.

Được sự đồng ý của cô dường như đã mở ra cánh cửa của thế giới mới, Ninh Cẩn cảm thấy chày thịt của mình được bao bọc

dường như đã có ý thức độc lập hưng phấn nóng rực lên, cơ thể của

cô hệt như đốm nửa đốt cháy cậu, cậu mất đi lý trí, điên cuồng tấn công cơ thể cô, hệt như đang thăm dò liệu cô có bằng lòng

hay không, nếu như cô nói không vậy thì coi như cậu thất bại rồi.

Thi Thanh bị sức sống tràn trề vô hạn này của cậu làm cho

kinh ngạc, khoái cảm mãnh liệt quá mức và cảm giác đau đớn xa lạ nào đó gột rửa khắp cơ thể cô, cô cũng cảm thấy

ngạc nhiên vì sự cho phép của mình, nhưng trên người cậu, cô luôn sẽ đưa ra quyết định hứng thú nhất thời thay đổi cuộc sống của mình.

Dường như cô đã quen với chiếu lệ này rồi, cô chẳng

hề có ý nghĩ từ chối, càng nhiều hơn là cảm giác đong đưa giữa sung sướng và đau đớn, cảm giác mâu thuẫn lần này này lại

kích thích khiến đại não của cô mất hồn, khiến cô chỉ có thể dựa vào việc bắt được bờ vai cậu mới cảm thấy ở trên thế gian này vẫn còn có nơi cho cô dừng chân.

Những cú dập ngày càng mãnh liệt, hai cơ thể va chạm vào nhau vang lên tiếng phạch phạch vàng mạnh hơn, cuối cùng tới mức độ gần như ma sát ra tia lửa, hai người đều vui sướng đến đỉnh điểm, hai tiếng than thỏa mãn vang lên rồi cùng nhau hạ xuống, bọn họ sóng vai nhau nằm trên

sô pha, ngắm nhìn chiếc lá bị gió thổi bay ngoài cửa sổ.

Bỗng Thi Thanh bật cười: “May mà nơi này là vườn riêng, nếu không sẽ bị ối người vây xem đấy.”

“Vậy sau này chị ở đây luôn được không?” Ninh Cẩn hỏi. “Không được.” Thi Thanh xua tay.

Ninh Cẩn sờ lên bụng cô: “Nếu chị mang thai thì liệu có kết hôn với anh không?”

“Không biết được.”

“Lần này đừng uống thuốc tránh thai được không?” “Được.”

Hai người nằm đó hơn mười phút mới đi tắm, có mang thai hay không Thi Thanh không để bụng lắm, đối với cô mà nói tự mình nuôi nấng một đứa trẻ không khó khăn gì, hơn nữa kỹ thuật phá thai lại tiên tiến như vậy, nếu phát hiện ra sớm

làm phẫu thuật cũng không tổn thương lắm, thực sự chẳng có gì phải lo, nhưng nếu có thật, có lẽ cô sẽ không lỡ phá nó đi.

Chuyện này phải xem vận may thôi.

Mấy tháng sau kinh nguyệt của Thi Thanh cuối cùng cũng tới, điều này khiến Ninh Cẩn thất vọng không thôi, nhưng điều khiến cậu cảm thấy vui mừng không phải

có hay không, ví dụ như thi thoảng Thi Thanh cho phép cậu bắn vào trong, cũng cho phép cậu tiến hành một số cách làm tình thô bạo hơn.

Cùng với việc cô bằng lòng đính hôn với cậu, nhưng kết hôn vẫn còn xa vời.

Tóm lại, tương lai vẫn ngập tràn hi vọng.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc