MỐI TÌNH ĐẦU - MÔNG DIỆN HÀM NGƯ

Thi Thanh ngồi lên chuyến tàu mà cô đã đặt trước đó sang thành phố bên cạnh, sau khhi xuống cô bắt một chiếc taxi tới khu dân cư gần công

ty, phòng ở là cô đã thuê từ trước rồi, cô rất hiếm khi làm ra những hành động vượt ra ngoài tầm tay, trừ thi thoảng nói dối và mời mọc Ninh Cẩn tới nơi ở của mình ra.

Những thứ này đều khiến cô cảm thấy vui vẻ, vế trước là thói quen trước nay của cô, mà vế sau là một sự cố đẹp đẽ ngoài ý muốn.

Chỉ là đối với Ninh Cẩn mà nói có lẽ không vui vẻ gì cho cam, nhất

là bản thân cô không từ mà biệt, chỉ có thể hi vọng sau này đừng gặp lại cậu nữa, tránh khỏi bị tẩn một trận.

Căn phòng mà cô thuê rất nhỏ, là một chung cơ đơn giống như căn hộ trước kia, cũng không phải là cô không có tiền thuê căn rộng lớn hơn, nhưng

cô không thích, cô thích căn phỏng nhỏ hẹp như thế này, sẽ khiến cô cảm thấy rất thoải mái, nhất là ánh sáng đừng

có tốt quá, sẽ ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của cô. Ban ngày ở công ty đã đủ sáng rồi, quay về nơi ở cô chỉ muốn giấu mình trong nơi tăm tối mà thôi.

Cửa sổ ở nơi này rất rộng, nhưng xung quanh đều là tòa nhà cao tầng, vì vậy cũng chẳng có mấy ánh nắng, rèm cửa rất dày, kéo vào là tối đen tối mò, cô rất vừa lòng.

Dọn dẹp, tắm rửa xong, đã là đêm khuya rồi, nằm lên giường cô cảm thấy cơ thể mình trong bóng tối vẫn còn vương vấn cảm giác, những nơi được Ninh Cẩn chạm vào, hôn

lấy, bú liếm, dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ và mùi hương của cậu, giữa hai chân dườnhư vẫn có cảm giác bị dị vật nhồi đầy.

Điều này có hơi tồi tệ.

Vì cô không định đi tìm Ninh Cẩn nữa, cũng không định đi tìm người khác, cũng là nói có những chuyện trước kia khiến

cô vui vẻ, nhưng hiện tại lại trở thành chuyện cầu mà không được. Điều này rất chi là tồi tệ.

Có lẽ đồ chơi nhỏ có thể thay thế.

Nghĩ tới điều này, cô cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Chỉ có điều lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, dường như đang bò ngang dọc trên cơ thể cô, tất cả những nơi bị bò đến gợi lên từng đợt sóng triều.

Cuối cùng cô không thể không dùng tay để giải quyết dục vòng. Giải quyết xong cô đã mất ngủ luôn rồi.

Dứt khoát mở điện thoại lên mua chút đồ chơi nhỏ.

Lăn lộn đến mãi nửa đêm cô mới ngủ được, sau đó nhanh chóng vùng dậy, cô chỉ ngủ được ba tiếng đồng hồ, hơi buồn ngủ, nhưng cô không muốn ngủ nữa, dứt khoát xuống dưới lầu đi dạo làm quen với môi trường xung quanh, tiện thể ăn luôn bữa sáng, cuối cùng tới tổng bộ báo

cáo, cũng làm quen với môi trường mới luôn.

Tới thời gian làm việc, cô được đồng nghiệp đưa đi làm quen lần

nữa, cô có diện mạo đẹp, người trông thấy cô sẽ quay lại nhìn thêm một cái, thi thoảng cũng có người chạy tới tìm

cô trao đổi, dường như cô đã thay đổi thành người khác, lúc này gương mặt mang theo nụ cười mỉm ấm áp như xuân, vô cùng kiên nhẫn trả lời tất cả các câu hỏi, tình tình cô dịu dàng như vậy, khiến đồng nghiệp đều liếc mắt nhìn.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi cô và đồng nghiệp đã thân quen hơn rồi, quan hệ không xa không gần, có thể trò chuyện với nhau, thi thoảng cũng

sẽ cùng nhau đi ăn khuya đại loại như vậy, đa số cô đều từ chối, vì cô còn phải về nhà chơi game.

Đồ chơi nhỏ của cô cũng tới rồi, đó là một chiếc dương v*t giả chạy bằng điện.

Sờ lên có xúc cảm mềm mại trong cứng rắn.

Mấy ngày này cô bị hồi ức giày vò sắp điên rồi, đồ chơi nhỏ vừa tới, sau khi khử trùng cho nó, cô mang vào phòng tắm dùng thử.

Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là Ninh Cẩn. Đệt.

Cô thầm mắng một tiếng, nhưng lại cảm thấy điều này có trợ giúp tới đồ chơi nhỏ, vậy cô dứt khoát để mặc hồi ức hai ngày

hôm đó tràn khắp trong đầu.

Mượn sự trợ giúp của hồi ức, cô nhanh chóng khiến bản thân mình nóng lên, đầu v* dựng đứng, thân dưới cũng rỉ ra nước, lúc này cô mới cắm cây dương v*t giả kia vào trong thân thể, sau đó cô mở mắt ra, mặt

lạnh tanh rút nó ra, quan sát dịch thể bên

trên, cô không khỏi thở dài, sau đó cô vẫn dùng tay giải quyết, tắm rửa rồi ngủ luôn.

Không giống, hoàn toàn không giống.

Cũng không phải là không thoải mái, chính là không có loại cảm giác đó.

Thi Thanh từ bỏ việc dùng đồ chơi nhỏ thỏa mãn

bản thân, cô xoay đầu đắm chìm vào trò chơi và công việc, mượn nó để làm tê dại bản thân.

Đây là cô đang cưỡng chế cai nó đi.

Làm như vậy cũng rất có hiệu quả, đẳng cấp trong game của cô cao lên rất nhiều, mà cô cũng trong thời gian ngắn ngủi tích lũy được một lượng khách quen, đa số là quý bà.

Con người cô rất kỳ lạ, cực kỳ thu hút các quý bà yêu thích, khách quen của cô chín phần là quý bà, người trẻ lại không thích tìm cô lắm.

Quý bà cũng thường ra tay hào phòng, bọn họ rất

có tiền, bởi vậy, doanh số của Thi Thanh nhanh chóng tăng vọt lên, hoa hồng được chia cũng không ít.

Cô khá thích thành phố này, phồn hoa lại lạnh lùng.

Sau khi vào thu, đột nhiên cô sinh ra suy nghĩ muốn định cư ở nơi

này, sau khi tìm hiểu phát hiện học lực đủ để đăng ký hộ khẩu, cho nên

cô rút bớt thời gian rảnh đi xem nhà, thứ này thực sự là phải xem xét cho đàng hoàng, cô dùng thời gian nghỉ ngơi hai tháng

trời, chạy đông chạy tây mới quyết định được, sau khi giao tiền cọc, gánh trên lưng món trả góp mấy chục năm trời.

Nhà cô mua là nhà thô, sửa sang lắp đặt nội thất mất rất lâu. Chuyện lắp đặt nội thất này cô giao cho công ty của một quý bà quen

biết, đối phương còn rất săn sóc chiết khấu cho

cô, Thi Thanh đương nhiên phải nhân ngày nghỉ, mời đối phương tới một nhà hàng cao cấp dùng bữa bày tỏ cảm ơn.

Quý bà kia rất hài lòng đối với hành động này của Thi Thanh, lúc ăn cơm còn hỏi cô có bạn trai hay không, nhìn điệu bộ là muốn giới thiệu bạn trai cho cô.

“Cháu có người mình thích rồi.” Thi Thanh trả lời như vậy. “Hả? Thế sao? Trông như thế nào vậy?” Quý bà tò mò hỏi. “Ưa nhìn ạ.” Thi Thanh trả lời.

“Bao nhiêu tuổi rồi? Trước mắt đang theo

ngành nghề nào vậy? Có suy nghĩ gì với cháu không? Có cân nhắc

tới việc tiếp xúc sâu hơn không?” Quý bà nhiệt tình hệt như bố mẹ đang giục kết hôn vậy.

Thi Thanh uống một hớp rượu vang để che giấu, lúc này cô mới chậm rãi nói: “Cậu ấy vẫn đang là sinh viên, không dễ tiếp xúc lắm, dù sao thì tuổi tác cũng không phù hợp, đợi sau này cháu gặp được người khác

mà mình thích, chắc sẽ tiếp xúc sâu hơn ạ.” “Sinh viên? Thành niên chưa?”

“Bây giờ học năm ba ạ.” Thi Thanh trả lời.

“Vậy thì có gì chứ?” Quý bà cười cười, “Đã hơn hai mươi rồi nhỉ? Vậy cũng đâu có chênh lệch với cháu nhiều đâu, hiện giờ chẳng

pahỉ đang thịnh hành tình chị em sao, nếu cháu thự sự thích thì xông lên thôi, nếu như hai đứa kết hôn, dì sẽ gửi một bao lì xì to.”

“Cậu ấy còn nhỏ ạ.” Thi Thanh che mặt.

“Con trai dì khá là thành thục, cũng năm ba, gương mặt không

tồi đâu, cháu có muốn nhìn thử không?” Bỗng nhiên quý bà kia nói.

Suýt nữa thì Thi Thanh phun rượu lên mặt bà ấy, dáng vẻ của cô quá đổi ngạc nhiên, chọc quý bà cười như hoa nở.

“Dì đừng đùa nữa ạ, tuy hiện giờ tự do yêu đương, nhưng môn đăng hộ đối vẫn rất quan trọng đó, nếu không sau này chắc chắn sẽ sinh ra rất nhiều bất đồng, tổn thương đến tình cảm.” Thi Thanh liên tục xua tay, vẻ khóc không được cười không xong.

“Đi nhìn thử đi, vừa hay con trai dì nó được nghỉ về nhà, dì đã bảo

nó tới đưa đón chúng ta rồi.” Nhìn dáng vẻ của quý bà rất nghiêm túc. Thi Thanh: “….”

Giữa đường bà còn gọi cho con trai một cuộc, nghe quý bà khuyên lơn với an ủi cảm xúc của đối phương, Thi Thanh cảm thấy

có lẽ đối phương không muốn tới, dù sao thì có tiền lại có sắc, chắc chắn trong trường học nhìn và tiếp xúc với rất nhiều các em gái

xinh đẹp, đúng là không cần cố tình đi tìm một người phụ nữ vừa già vừa nghèo mạt rệp như cô, Thi Thanh yên tâm rồi.

Bầu không khí tiếp sau đó rất vui vẻ, cười cười nói nói tới khu vực đậu xe, quý bà chỉ vào chàng trai đứng bên cạnh chiếc xe nói: “Dì không lừa cháu đúng không, con trai dì cũng khá là đàng hoàng đấy.”

Nói xong chàng trai kia nhìn qua đây.

Thi Thanh: “….” Ôi mẹ tôi ơi, sắp bị tẩn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc