MỐI TÌNH ĐẦU NGHỊCH TẬP HỆ THỐNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có ai từng nói với anh rằng anh rất phiền chưa?” Lăng Mộ Ngôn ôm cánh tay, có chút buồn bực trừng mắt nhìn y, “Anh cứ âm hồn bất tán như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?”

* âm hồn bất tán: ngang với câu ‘dai như đỉa đói’

Tịch Quân Duệ thở dài, “Trước đó tôi đã nói qua rồi a, chỉ là muốn cùng cậu kết giao bằng hữu mà thôi.”

Lăng Mộ Ngôn đối với lời này cười nhạt, “Có quỷ mới tin anh.”

Nói xong Lăng Mộ Ngôn liền nghiêng đầu qua chỗ khác. Ai ngờ vừa mới quay đầu, liền thấy Bách Hàm đang cô đơn đứng ở bên kia.

“… Tiểu Bách Thụ?” Cảm thấy cậu tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp, Lăng Mộ Ngôn thử gọi, “Em đứng đó làm cái gì? Mau tới đây a.”

Bách Hàm khựng lại một chút, im lặng ngẩng đầu lên, biểu tình dường như có chút lo lắng, trong đôi mắt thâm trầm xẹt qua một tia sáng. Chờ khi Lăng Mộ Ngôn nhìn kĩ lại, lại phát hiện ra trên khuôn mặt cậu mang theo ý cười nhàn nhạt.

Chẳng lẽ nhìn lầm rồi? Lăng Mộ Ngôn buông xuống tâm tình.

“Lăng học trưởng, không ngờ anh cùng Quân Duệ quen nhau a.” Bách Hàm đi tới cười nói, không hề nhìn thấy một tia ý tứ miễn cưỡng.

Nghe vậy Lăng Mộ Ngôn không khỏi khẽ nhíu mày, ghét bỏ nói, “Anh cùng người này không quen biết gì hết.”

Mà nghe thấy hắn nói như vậy, Tịch Quân Duệ trực tiếp không thèm để ý đến ánh mắt bình tĩnh mang theo chút gợn sóng trông mong của Bách Hàm, vội vàng hướng Lăng Mộ Ngôn phản bác: “Như thế nào lại không quen? Chúng ta hiện tại không phải là bằng hữu hay sao?”

Lăng Mộ Ngôn liếc mắt nhìn y một cái, “Ai là bằng hữu của anh, tôi đã đồng ý sao?”

“Chính là vừa rồi a.” Tịch Quân Duệ vẻ mặt lộ ra biểu tình cậu đừng hòng chống chế, “Cậu cũng không có phản bác a, đây không phải chính là cam chịu sao?”

Lăng Mộ Ngôn: “…”

“Quân Duệ, sao anh lại ở đây? Thực khéo nha, cũng tới giải sầu sao?” Bách Hàm đem chai nước trong tay đưa cho Lăng Mộ Ngôn, sau đó quay đầu nhìn về phía Tịch Quân Duệ, bình tĩnh hỏi.

Tịch Quân Duệ nhíu mày, xem nhẹ cảm giác không thích hợp dưới đáy lòng, hướng cậu hơi nâng cằm, lãnh đạm đáp, “Tôi tới để nói rõ ràng với cậu.”

Bàn tay để phía sau lưng của Bách Hàm lập tức xiết chặt lại, “… Nói rõ ràng?”

“… Kỳ thực chính là muốn cùng cậu nói một tiếng xin lỗi.” Tịch Quân Duệ dư quang liếc qua Lăng Mộ Ngôn, thấy hắn như cười như không nhìn mình, sắc mặt không khỏi thay đổi, “Cho nên không bằng chúng ta tìm một chỗ…”

Bách Hàm cũng nhìn thoáng qua Lăng Mộ Ngôn, không biết nghĩ tới cái gì, trầm mặc một chút rồi vẫn đáp ứng.

Lăng Mộ Ngôn chỉnh chỉnh vành mũ, đối với hai người khẽ gật đầu, ngữ khí lười biếng nói, “Vậy hai người cứ đứng ở đây nói chuyện đi, không tiện quấy rầy, tôi đi trước.”

Tịch Quân Duệ nhất thời cau mày, còn không chờ y lên tiếng, Bách Hàm đã mở miệng trước, “Lăng học trưởng, không cần đâu, hai người bọn em lập tức sẽ nói xong, không bằng…”

Lăng Mộ Ngôn khóe miệng gợi lên một nụ cười yếu ớt, vỗ vỗ mũ của cậu, “Không sao, anh ở phụ cận đi loanh quanh một hồi, hửm? Ngoan.”

Bách Hàm bảo vệ chiếc mũ, buồn bực trừng mắt liếc hắn một cái, “Lăng học trưởng, em không còn nhỏ nữa, được chứ?”

Lăng Mộ Ngôn mặt mày cong cong, học mèo chiêu tài hướng cậu làm ra động tác phất phất tay, sau đó xoay người tiêu sái rời đi.

Tịch Quân Duệ nhìn hỗ động giữa hai người, tròng mắt thoáng sầm xuống.

Chờ đến khi bóng lưng của Lăng Mộ Ngôn biến mất hoàn toàn, Bách Hàm lúc này mới khôi phục thần sắc bình tĩnh, “Quân Duệ, anh đến tìm em muốn nói cái gì?”

Tịch Quân Duệ kiêu căng ngạo mạn liếc cậu, lạnh lùng nói, “Trước kia tôi đã nói qua, hy vọng cậu đừng tới tìm tôi nữa. Tôi nghĩ rằng chúng ta đã nói rõ ràng, tôi chưa từng thích qua cậu.”

Bách Hàm sắc mặt hơi hơi tái nhợt, móng tay không khỏi đâm sâu vào trong lòng bàn tay, “Hôm nay, hẳn là anh đến tìm em đi?”

Tịch Quân Duệ trên khuôn mặt lộ ra ý cười trào phúng, “Nếu cậu thông minh một chút, đại khái có thể nhìn ra tôi muốn đến tìm ai.”

Bách Hàm nâng mắt sâu kín nhìn y một cái, khóe miệng kéo ra một độ cong miễn cưỡng, nhẹ giọng hỏi, “Cho nên… anh lần này muốn nói cho em biết, anh lại coi trọng Lăng học trưởng?”

Lại? Tịch Quân Duệ nghe xong chữ này, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Y không khỏi cau mày lại, muốn cường điệu cái gì đó, “Không phải lại, mà là…”

Mà là cái gì?

… Y thật sự chỉ muốn Lăng Mộ Ngôn làm bạn giường của mình hay sao?

Chính là thời điểm nhìn thấy hắn, cùng hắn gặp mặt, bản thân sẽ cảm thấy rất sung sướng; phát hiện ra hắn đối với mình phản cảm, trong lòng sẽ không được thoải mái; luôn lơ đãng nhớ đến hắn, thậm chí mỗi đêm sẽ mơ thấy thân ảnh của hắn… Loại cảm xúc mới lạ khiến cho Tịch Quân Duệ có chút tâm phiền ý loạn rồi lại không bỏ xuống được này chưa từng xuất hiện trên người những người khác.

Loại cảm xúc như vậy, là cái gì?

Tịch Quân Duệ thoáng sửng sốt, đột nhiên cảm thấy được bản thân giống như hiểu ra cái gì đó.

[Đinh, Tịch Quân Duệ đối với người chơi độ hảo cảm tăng lên 70.]

Bách Hàm cúp mắt hỏi, ngữ khí càng thêm bình tĩnh, “Em có điểm nào không tốt? Chưa từng cự tuyệt anh bất cứ điều gì, mà Lăng học trưởng đại khái chưa từng bao giờ cho anh sắc mặt tốt. Vì sao anh ngược lại lại coi trọng anh ấy?”

“Tôi chính là thích cậu ấy như vậy, không được sao?” Tịch Quân Duệ đột nhiên bị quấy rầy suy nghĩ, không khỏi mất đi kiên nhẫn, quay đầu nhìn về hướng khác, “Cậu cũng không cần biết nguyên nhân…”

Bách Hàm đột nhiên kích động cắt đứt lời nói của y, “—– Đương nhiên không được! Tịch Quân Duệ, tôi nói cho anh biết, Lăng học trưởng không phải là người để anh có thể nhúng chàm!”

Tịch Quân Duệ nhìn thấy cậu bộc lộ ra một mặt chưa từng bao giờ xuất hiện tại trước mặt mình, có chút kinh ngạc, sau đó là tức giận vô cùng, “Cậu nói cái gì?!”

“Đúng vậy, trước kia tôi không có tự trọng!” Bách Hàm lộ ra một nụ cười thê lương, “Vô luận anh làm ra chuyện gì quá phận, tôi đều chưa từng phản kháng qua, cho đến bây giờ vẫn luôn yên lặng chấp nhận, thậm chí là vui vẻ chịu đựng. Nhưng hiện tại tôi không muốn bị coi thường nữa!”

“…”

“Lăng học trưởng nói đúng, anh căn bản không đáng để cho tôi yêu thích. Cho nên tôi hiện tại đã nghĩ thông suốt, anh có thể an tâm, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa —–” Bách Hàm hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định lại mềm mại, “Nhưng mà! Đồng dạng, anh căn bản cũng không xứng đáng để thích Lăng học trưởng!”

[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất: Chia rẽ tra công tiện thụ! Độ hoàn thành của nhiệm vụ là 25%, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng!]

Tịch Quân Duệ con ngươi đen láy dấy lên lửa giận, “—– Bách Hàm!”

“Như thế nào, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?” Bách Hàm lau đi nước mắt không biết từ khi nào rơi xuống, a một tiếng, bật cười, “Người không chuyên nhất giống như anh, có tư cách gì đi thích Lăng học trưởng? Đấy là chưa nói đến, Lăng học trưởng thích con gái, cho dù có thích nam nhân thì cũng phải là một nam nhân ôn nhu săn sóc, đối với anh ấy toàn tâm toàn ý. Mà anh, căn bản nửa điểm cũng không xứng với anh ấy.”

* chuyên nhất: trung thành trong tình yêu cùng hôn nhân

Thời điểm nói xong một câu cuối cùng, trong giọng nói của Bách Hàm mang theo tràn ngập trào phúng.

… Toàn tâm toàn ý?

Tịch Quân Duệ thâm trầm liếc mắt nhìn Bách Hàm, thấy sâu bên trong đôi con ngươi kia là tự giễu mang theo ẩn ẩn bi ai, y không khỏi có chút mờ mịt.

Lăng Mộ Ngôn có phải hay không cũng nghĩ như vậy? … Cần phải toàn tâm toàn ý?

[Đinh, Tịch Quân Duệ đối với người chơi giá trị trung khuyển tăng lên 50, xin người chơi chú ý.]

Lăng Mộ Ngôn đang ở phụ cận đi dạo đột nhiên bị một cô gái quấn lấy, nghe thấy thanh âm thông báo như vậy, không khỏi đầy đầu mờ mịt ngẩng lên nhìn về phương hướng bên kia. Tuy rằng biết giá trị trung khuyển cùng độ hảo cảm có thể tăng lên, nhưng tăng như vậy có phải hay không quá nhanh?

Cô gái cười hì hì ngăn ở trước mặt hắn, “Soái ca, nói cho tôi biết tên của anh đi ~”

Lăng Mộ Ngôn một tay cắm trong túi quần, gợi lên ý cười lười biếng, “Vậy cô tên là gì?”

“A? Tôi là Lạc Thiên Nhã.” Lạc Thiên Nhã ưỡn ngực, thoải mái đem tên của mình nói ra, “Lúc này anh có thể nói ra tên của mình đi?”

Lăng Mộ Ngôn có chút kinh ngạc cẩn thận đánh giá đối phương, sau đó làm như cảm thấy hứng thú, nhướng lên hàng lông mày, thanh âm trầm thấp tao nhã tựa hồ tiếng đàn cello vang lên, “Tôi là Lăng Mộ Ngôn, hân hạnh.”

Lạc Thiên Nhã đột nhiên lui về phía sau vài bước, ôm ngực, “Làm sao bây giờ, đột nhiên muốn đem anh giới thiệu cho bạn tốt của tôi, a a a —–!”

Lăng Mộ Ngôn buồn cười nhìn cô, “Vì vậy, cô muốn hỏi tên của tôi để giới thiệu cho bạn tốt làm quen hay sao?”

Lạc Thiên Nhã ngượng ngùng gãi đầu, sau đó bội phục hướng hắn giơ lên ngón tay cái, “Đúng vậy a, anh làm sao đoán được?”

“Loại thủ đoạn này tôi đã thấy qua rất nhiều lần, tất nhiên phải đoán được.”

Lạc Thiên Nhã: “…”

“Nhưng mà tôi đối với bạn tốt của cô không có hứng thú… Trái lại lúc này lại cảm thấy cô rất có ý tứ, làm sao đây?” Lăng Mộ Ngôn nheo lại phượng mâu, bên trong con ngươi lộ ra một tia ý cười trêu chọc.

Lạc Thiên Nhã mở to hai mắt, kinh hách âm thầm lui về phía sau vài bước, lắp bắp nói, “Bình, bình tĩnh a, thân ái… tôi cũng không muốn vì tranh đoạt một nam nhân mà cùng khuê mật của mình ‘đổ vỡ’ a!”

* khuê mật: bạn thân con gái

Lăng Mộ Ngôn khó nhìn ra có chút tiếc nuối, thở dài, “Vậy sao, thế thì thật đáng tiếc.”

Lạc Thiên Nhã vội vàng gật đầu như giã tỏi, “Đúng vậy đúng vậy, cho nên anh phải bình tĩnh a!”

Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, “Hay là tôi giới thiệu bằng hữu của tôi cho cô?”

Lạc Thiên Nhã cười gượng xua tay, “Không không không, không cần đâu, ha ha.”

“A, chúng ta xem như có duyên gặp mặt, không bằng kết giao bằng hữu đi?” Lăng Mộ Ngôn hướng về phía Lạc Thiên Nhã chớp chớp mắt, lịch sự vươn tay ra, “Lần đầu gặp mặt, tôi là Lăng Mộ Ngôn, rất vinh hạnh được quen biết cô, tiểu thư xinh đẹp.”

Lạc Thiên Nhã sửng sốt một chút, nhẹ nhàng cầm lấy tay của hắn, “Xin chào, tôi là Lạc Thiên Nhã.”



“Tịch Quân Duệ, tôi chỉ muốn hỏi một câu.” Bách Hàm yên lặng nhìn y, “Anh thật sự yêu thích Lăng học trưởng sao?”

… Yêu thích?

Tịch Quân Duệ bên trong con ngươi đen láy xẹt qua một tia mờ mịt, y chỉ muốn hắn mà thôi… loại cảm giác như vậy có tính là yêu thích hay không?

Bách Hàm khinh thường trào phúng, “Anh cũng không biết đi? Bởi vì anh đối với Lăng học trưởng căn bản không phải thật tâm yêu thích.”

“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?” Tịch Quân Duệ sắc mặt đã khôi phục lại bĩnh tĩnh, ngữ điệu không nhanh không chậm, nói, “Chuyện này hình như không liên quan gì tới cậu.”

“Đương nhiên không liên quan gì tới tôi, nhưng tôi cùng Lăng học trưởng là bạn tốt… Anh thực sự muốn trốn tránh vấn đề tôi đặt ra?”

Thời điểm Bách Hàm đang muốn nói tiếp, đột nhiên dư quang lại nhìn thấy cái gì đó, cậu hơi hơi sửng sốt, không khỏi thở dài, sau đó tiến về phía trước vài bước. Dùng ánh mắt mềm mại xen lẫn chân thành nhìn Tịch Quân Duệ đang sửng sốt vì hành động bất thường của mình, Bách Hàm cầu xin nói: “Quân Duệ, em cũng không yêu cầu anh quay lại với em, chính là… có thể để cho em ôm anh một cái được không? Chỉ một lần cuối cùng, có thể sao?”

Tịch Quân Duệ không kịp nghĩ ra đối phương rốt cuộc muốn làm gì, liền theo bản năng phản bác, nói, “Tôi nói rồi, tôi chưa từng bao giờ thích cậu.”

Bách Hàm: “…”

Sau khi lấy lại tinh thần, Tịch Quân Duệ lúc này mới có chút lúng túng, nghiêng đầu qua một bên. Nhớ đến Lăng Mộ Ngôn tựa hồ rất để ý đến Bách Hàm, y cân nhắc một chút, vẫn mang theo một tia không tình nguyện, gật gật đầu.

Mà sau khi bị Bách Hàm ôm lấy, y lập tức liền hối hận.

~ ~ ~ ~ ~

* mèo chiêu tài:



__________

Bình luận

Truyện đang đọc