MỐI TÌNH ĐẦU NGHỊCH TẬP HỆ THỐNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần này Lăng Mộ Ngôn tỉnh lại ở trong phòng y tế, hắn nằm trên giường bệnh, chịu đựng cơn đau đầu để xem tin tức trong đầu.

Lần này hắn xuyên đến thế giới kể về câu chuyện nữ chủ sau khi trọng sinh, không tiếc hết thảy trả giá để báo thù. Nữ chủ Tần Tình trước khi sống lại bị em gái cùng cha khác mẹ đoạt đi tất cả, cuối cùng bị bắt hiến tặng trái tim, chấm dứt sinh mạng ở trên bàn phẫu thuật. Sau khi sống lại quyết tâm báo thù, vì thế thậm chí không tiếc rời đi người yêu Lăng Mộ Ngôn thiện lương một lòng chỉ yêu độc nhất mình, cũng lợi dụng nam chủ Cảnh Mục Lê để báo thù Tần gia.

Cảnh Mục Lê, sinh ra trong gia đình quyền quý, sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, là người thừa kế duy nhất của Cảnh gia. Về sau Cảnh gia bởi vì bị mấy đại gia tộc liên hợp chèn ép mà buộc phá sản, Cảnh gia từng một thời huy hoàng tựa như hoa vàng ngày mai, cứ như vậy rời khỏi vũ đài lịch sử.

* hoa vàng ngày mai: việc đã qua

Mà Tần Tình sau khi sống lại biết được nam nhân đã từng có nhân sinh thay đổi nhanh chóng này cũng không bởi vì vậy mà suy sụp, ngược lại ở vài năm sau liền trở thành nhân vật có thể một tay che trời.

Bởi vậy Tần Tình bắt đầu cố ý vô tình tiếp cận Cảnh Mục Lê, vì biết rõ tính cách lãnh tâm lãnh tình của y, cũng không có ý đồ nhắc nhớ, báo cho y biết kết cục tương lai của Cảnh gia, mà thờ ơ lạnh nhạt chờ đến sau khi Cảnh gia suy tàn mới lôi kéo y một phen, từ đó về sau cùng Cảnh Mục Lê trở thành đồng bọn hợp tác. Hai người bọn họ tại trong quá trình chung đụng nảy sinh tình cảm, vì thế sau khi thành công báo thù liền thuận theo tự nhiên ở chung một chỗ.

Đáng nhắc tới chính là, mối tình đầu Lăng Mộ Ngôn bị Tần Tình vứt bỏ tưởng rằng Tần Tình là một nữ nhân ham mộ hư vinh, bởi vì ghét bỏ nữ nhân ngại bận yêu phú mà quật khởi chí tiến thủ, cuối cùng một tay thành lập ra công ty Lăng thị để báo thù nữ chủ. Song Tần Tình đối với mối tình đầu cho dù đau lòng nhưng vẫn như trước không hề hối hận, vì thế Lăng Mộ Ngôn cuối cùng vẫn bị nam chủ chỉnh cho thành vật hi sinh, ảm đạm xuất ngoại.

* ngại bần yêu phú: sợ nghèo yêu giàu

“Đây là lần đầu tiên ta gặp được nữ chủ tam quan bất chính như vậy.” Lăng Mộ Ngôn câm nín nửa ngày, rốt cuộc mặt không chút thay đổi nghẹn ra một câu như vậy, “Ta có thể đổi thế giới khác được không?”

[Vậy Ngôn Ngôn cậu muốn xuyên đến thế giới thú nhân hay là thế giới nam nhân sinh tử, hoặc là…]

“… Ta vừa rồi cái gì cũng không có nói.” Lăng Mộ Ngôn nghiêng mặt qua một bên, “001 ngươi thật sự là càng ngày càng khiến cho người ta chán ghét.”

001 nhất thời kinh hãi, [Ngôn Ngôn, chuyện này thật sự không phải là lỗi của người ta a QwQ Thật sự là do quy định như vậy, 001 không có quyền sửa chữa a! Hu hu hu, cầu đừng chán ghét _(:3″ ∠)_]

“Ngươi, shhh…” Lăng Mộ Ngôn vừa muốn nói gì đó, đầu càng thêm phát đau. Hăn vươn tay vô lực sờ sờ cái trán, nhiệt độ nóng bỏng truyền tới khiến cho hắn không khỏi nhăn lại hàng lông mày, “Ta hiện tại đang phát sốt?”

[Đúng vậy, ‘Lăng Mộ Ngôn’ của thế giới này thể chất rất yếu, cực kỳ dễ sinh bệnh.]

“… Loại hình ốm yếu?” Lăng Mộ Ngôn đột nhiên nhớ tới cái thế giới mạt thế kia, “Cùng trước kia giống nhau, cũng là thể chất yếu ớt sao?”

[Nhưng mà thân thể của nguyên chủ thế giới này không dễ điều trị, cho nên Ngôn Ngôn cậu phải chú ý thân thể nhiều một chút.]

Lăng Mộ Ngôn nhướng mày, “Phải không?”

[Đúng vậy, ‘Lăng Mộ Ngôn’ trong nguyên văn thẳng tới vài năm sau thân thể vẫn như trước thập phần không tốt.] 001 hiếu kỳ nói, [Lại nói tiếp, Ngôn Ngôn a, cậu định sử dụng phương pháp của nữ chủ để công lược nam chủ sao?]

“Ta vì sao phải sử dụng phương pháp kia?”

[Bởi vì phương pháp này là đơn giản nhất cũng hữu dụng nhất đi? Hơn nữa thiết lập của cậu ở trước khi chia tay chính là loại hình đơn thuần thiện lương.] 001 nhức đầu, [Tôi không nghĩ ra được biện pháp thứ hai để công lược…]

Lăng Mộ Ngôn lãnh đạm nói, “Đó là vì ngươi ngốc.”

[… QwQ]

“Như vậy ta hiện tại đang ở trong phòng y tế của trường học?” Lăng Mộ Ngôn lục lọi một chút trí nhớ, xoa huyệt thái dương nói, “… Bởi vì phát sốt?”

[Đúng vậy, hơn nữa hiện tại đúng là thời điểm nữ chủ vừa mới sống lại, đang chuẩn bị tiếp cận nam chủ.]

Lăng Mộ Ngôn cảm thấy đầu càng thêm đau, “Vì thế lại phải một lần nữa ôn lại sinh hoạt vườn TSo…”

001 đang chuẩn bị đáp lời, cửa phòng y tế liền bị đẩy ra.

“Mộ Ngôn, anh đỡ hơn chưa?” Cô gái một thân quần áo đồng phục thoạt nhìn thập phần thanh thuần sạch sẽ đi tới, nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn đã tỉnh không khỏi sửng sốt, sau đó trên mặt mang theo lo lắng hỏi han.

Lăng Mộ Ngôn khẽ ho vài tiếng, cười yếu ớt lắc lắc đầu.

“Hay là anh xin phép về trước đi…” Cô ngồi xuống bên giường của Lăng Mộ Ngôn, trong con ngươi màu đen trong suốt hiện lên một tia đau lòng, nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Nhưng mà anh muốn về cùng em a, Tình Tình.” Lăng Mộ Ngôn lộ ra tươi cười ngượng ngùng, “Không được sao?”

“Mộ Ngôn —–”

“Tình Tình, anh đã không có việc gì, em không cần lo lắng.” Lăng Mộ Ngôn khó chịu nhíu nhíu mày, lại vẫn cố gượng cười an ủi nói.

“Đứa ngốc, đã khó chịu như vậy, còn nói bản thân không có việc gì?” Tần Tình nắm tay hắn, đau lòng nói.

Lăng Mộ Ngôn cầm ngược lại tay của cô, thỏa mãn cười cười, “Anh quen rồi, không sao.”

Tần Tình nhìn khóe môi tràn ngập ý cười thỏa mãn của hắn, trong lòng tê rần. Nếu một đời trước, một đời trước Mộ Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh cô thì có bao nhiêu tốt? Vì cái gì… lại chạy tới nước Mỹ xa xôi kia?

Đó là… khoảng cách cho tới sắp chết cô cũng không thể nhìn thấy hắn a.

“Tình Tình em làm sao vậy? Có phải hay không cũng cảm thấy không thoải mái?” Lăng Mộ Ngôn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức đem tay mình rút ra, tự trách nói, “Đều tại anh, rõ ràng sinh bệnh còn cách em gần như vậy…”

Nói xong hắn liền ngồi dậy chuẩn bị xuống giường.

Tần Tình bắt lấy tay hắn, “Anh còn đang phát sốt mà chạy loạn cái gì, cơ thể của em tốt như vậy, làm sao có thể bị lây bệnh?”

“Nhưng mà Tình Tình giống như không thoải mái…”

“Mỗi lần anh phát sốt em đều ở bên cạnh trông chừng, anh đã bao giờ nhìn thấy em bị anh lây bệnh chưa?”

Lăng Mộ Ngôn chớp mắt vài cái, con ngươi màu đen ướt sũng nhìn cô, “Thật sự?”

Tần Tình bất đắc dĩ gật gật đầu, sau đó duỗi ra ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc cái trán của hắn, “Không cần nghĩ loạn, khi nào thì anh cũng suy nghĩ cho bản thân một chút a.”

Lăng Mộ Ngôn đem thanh âm phóng mềm, “Vậy Tình Tình ở trong này với anh có được không?”

Tần Tình dở khóc dở cười, “Được, anh ngủ tiếp một lát đi, tan học em sẽ gọi anh, ngoan.”

Lăng Mộ Ngôn lúc này mới vừa lòng nhắm lại hai mắt, hắn nắm chặt bàn tay của Tần Tình, tựa như sợ hãi cô sẽ chạy mất.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền chìm vào giấc ngủ.

Dương quang ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, thanh niên tuấn tú chìm vào giấc ngủ tinh thuần tốt đẹp giống như thiên sứ. Tần Tình cứ như vậy thất thần nhìn hắn, đột nhiên nhịn không được vươn tay ra chạm vào khuôn mặt của hắn.

Một đời này, bọn họ có phải hay không có thể thuận lợi ở chung một chỗ cả đời?

Tần Tình đem tay của hắn áp sát vào trên mặt mình, ôn nhu nở nụ cười. Đợi em đem tất cả những gì Tần gia thiếu nợ em đòi lại, em sẽ buông xuống tất cả, giống như anh mong chờ, chúng ta cùng nhau đi thăm thú cảnh đẹp thế giới. Tới Provence thăm vườn hoa oải hương, tới Venice chèo thuyền, tới Alps leo núi, tới Romania ngắm thác nước, tới đảo Saipan thưởng thức sóng thủy tinh, lại tới thắng cảnh trên không trung nổi danh ở Bolivia kia để xem xem rốt cuộc có bao nhiêu xinh đẹp, cuối cùng thời điểm chúng ta kết hôn liền nắm tay đi thăm thú biển Aegean…

Cho nên Mộ Ngôn, chờ em một thời gian, được chứ?

Đừng đi Mỹ, đừng rời khỏi em…

Nha, liền quyết định như vậy a? Không được đổi ý…



“Ừm…” Lăng Mộ Ngôn thời điểm tỉnh lại, sắc trời đã mờ mịt. Hắn mơ hồ ngồi dậy, trên tay đột nhiên truyền đến cảm giác lôi kéo, không khỏi quay đầu lại nhìn, phát hiện Tần Tình đang ghé vào bên giường ngủ, tay của mình cùng tay của cô vẫn còn gắt gao đan chặt vào nhau.

Mà động tác lôi kéo này cũng làm cho Tần Tình tỉnh giấc, cô dụi dụi đôi mắt, hỏi, “Mộ Ngôn, anh tỉnh rồi?”

Lăng Mộ Ngôn xin lỗi cười cười, “Anh hình như đã ngủ rất lâu?”

“Không có, anh mới ngủ một lát mà thôi.” Tần Tình cười cười, “Cảm giác thế nào? Em muốn nghe lời nói thật nha.”

Lăng Mộ Ngôn mím môi nhịn không được bật cười, “Nói như anh trước kia hay nói dối lắm ấy, lần này thực sự không có việc gì, thật sự.”

Tần Tình sờ sờ cái trán của hắn, “Xem chừng đã thật sự hạ sốt, ừm, chúng ta trước hết đi về nhà, nếu cảm thấy không thoải mái nhớ phải nói cho em biết, biết không?”

Lăng Mộ Ngôn con ngươi cong cong, gật gật đầu.

Hai người liền kề vai vừa đi vừa tán gẫu, thời điểm đi ngang qua vườn hoa lại đột nhiên phát hiện phía trước có đám người đang đứng thành vòng tròn, xem ra đã xảy ra chuyện gì đó.

Lăng Mộ Ngôn cùng Tần Tình liếc mắt nhìn nhau một cái, không khỏi có chút tò mò đi tới chỗ đám người ở phía trước.

“Cảnh học trưởng, anh phải tin tưởng em, em thật sự không có…” Vừa mới lại gần, Tần Tình liền nghe thấy một đạo thanh âm điềm đạm đáng yêu, thần sắc lập tức lạnh xuống.

Chỉ thấy đám người kia đang vây xung quanh một nam hai nữ, một nữ sinh trong đó thoạt nhìn cả người ướt đẫm chọc cho người ta càng thêm trìu mến, chính là em gái cùng cha khác mẹ của Tần Tình – Tần Tuyết.

“Còn nói không có? Cô rõ ràng chính là cố ý ngã xuống hồ!” Một nữ sinh thoạt nhìn khí thế kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, “Bằng không chẳng lẽ là do Tô Mạch Nhiễm tôi cố ý đẩy cô xuống?”

“Em cũng đâu nói là Tô học tỷ chị đẩy em xuống hồ, em không phải ý tứ này.” Tần Tuyết sốt ruột lắc lắc đầu, “Em chỉ là, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Tô Mạch Nhiễm nhướng mày, cười nhạo nói, “Ngay cả nói cũng lắp ba lắp bắp như vậy, tưởng rằng giả bộ đáng thương thì tôi sẽ mềm lòng? Buồn cười.”

Tần Tuyệt không ngừng chịu đả kích lui về sau từng bước, thân thể lung lay sắp đổ tựa như sắp không chống đỡ được, cô không thể tin mở to hai mắt nhìn, trong cong ngươi thủy quang trong suốt, “Tô học tỷ, chị như thế nào có thể nói như vậy? Em, em không có…”

Trong đám người đã bắt đầu có tiếng nghị luận, mà phần lớn đều là đồng tình Tần Tuyết sau đó khiển trách Tô Mạch Nhiễm ngang ngược vô lý. Tần Tình con ngươi màu đen lạnh nhạt, cảm giác thập phần buồn cười. Trước kia cô cũng từng cho rằng như vậy, cảm thấy em gái thân ái của mình là một người đáng thương, vì vậy vô luận có cái gì đều sẽ chia sẻ cho đối phương một nửa, chính là…

Cuối cùng người đoạt đi trái tim của cô cũng là cô ả. Nhớ tới câu nói: ‘Chị gái, chị vẫn luôn luôn yêu thương tôi, vì vậy chị sẽ lưu lại trái tim của mình cho em gái đúng không? Chị gái thật tốt a.’ từng vang lên bên tai, Tần Tình liền hận tới mức muốn bóp cổ đối phương, sau đó vừa thưởng thức biểu cảm kinh hoảng trên gương mặt cô ả, vừa đem trái tim rách nát của cô ả hung hăng móc ra, nhìn xem trái tim của cô ả rốt cuộc có bao nhiêu xấu xa đen bẩn —–

“Tình Tình, em ổn chứ?”

Thanh âm lo lắng của Lăng Mộ Ngôn gọi thần trí của cô quay trở lại, lúc này mới phát hiện ra trong lòng bàn tay mình không biết từ khi nào đã bị móng tay đâm chảy máu.

Cô cúp mi mắt lắc lắc tay, sau đó khẽ cười nói, “Không đau chút nào, không cần lo lắng.” Làm sao đau bằng lúc bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn trái tim của chính mình bị moi ra?

… Mày nói đúng không, Tần Tuyết?

~ ~ ~ ~ ~

* vườn hoa oải hương, Provence (Pháp): được mệnh danh là xứ sở hoa oải hương



* Venice: thường gọi ‘thành phố của các kênh đào’ và La Serenissima, là thủ phủ của vùng Veneto và của tỉnh Venezia ở Ý



* núi Alps: là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu, kéo dài từ Áo, Ý và Slovenia ở phía Đông, chạy qua Ý, Thụy Sĩ, Liechtenstein và Đức tới Pháp ở phía Tây



* thác nước, Romania: là một quốc gia tại đông nam châu Âu, trong tiếng Việt thường được gọi là Rumani



* sóng thủy tinh, đảo Saipan (Quần đảo Bắc Mariana):



* Bolivia: tên chính thức Cộng hoà Đa dân tộc Bolivia, được đặt theo tên nhà cách mạng Simón Bolívar, là một quốc gia nằm kín trong lục địa ở trung tâm Nam Mỹ. Nước này có biên giới với Brasil ở phía bắc và phía đông, Paraguay và Argentina ở phía nam, Chile và Peru ở phía tây



* biển Aegean: là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolia, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ

Bình luận

Truyện đang đọc