MỐI TÌNH ĐẦU NGHỊCH TẬP HỆ THỐNG

Bên tai chậm rãi truyền tới tiếng đàn dương cầm mềm nhẹ du dương, Lam Cảnh có chút giãy dụa hoảng hốt mở ra hai tròng mắt, trước mắt ẩn ẩn tầng tầng lớp bóng chồng lên nhau, khiến cho cô không khỏi cảm thấy có chút không thật.

Cô… đang ở nơi nào?

Lam Cảnh nằm ở trên giường cũng không nhúc nhích, theo bản năng thân thể căng cứng lẳng lặng lắng nghe động tĩnh xung quanh. Phát hiện trừ bỏ tiếng đàn dương cầm vẫn như trước vang lên không còn thanh âm nào khác truyền đến, cô lúc này mới thoáng thả lỏng một chút.

Cô nhớ rõ ràng bản thân đã bị đám người kia đẩy mạnh vào trong bầy tang thi… Lam Cảnh nâng tay lên trước mắt, nhìn thấy bàn tay tinh tế trắng nõn của chính mình, không khỏi trở nên hoảng hốt. Chẳng lẽ bản thân trước kia thường xuyên nằm mơ được trở lại thưở đi học đã hóa thành sự thật?

… Cô thật sự sống lại?

Nhưng vì sao bản thân lại ở nơi này? Lam Cảnh muốn ngồi dậy, huyệt thái dương lại đột nhiên truyền tới một trận đau nhức. Cô kêu lên một tiếng đau đớn, cố nén xuống thanh âm sắp phát ra.

Đúng lúc này một bàn tay trắng nõn thon dài bỗng nhiên áp vào vầng trán của cô, xúc cảm man mát khiến cho Lam Cảnh vẫn luôn bị vây trong trạng thái cực nóng theo bản năng khẽ than thở một tiếng thoải mái.

“Tốt quá, nhiệt độ tựa hồ giảm xuống một chút nha.”

Lam Cảnh rõ ràng nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm mềm nhẹ tựa như gió mùa xuân, không khỏi nâng mắt nhìn lại. Chỉ thấy thanh niên tuấn tú xinh đẹp nho nhã lúc này trên mặt mang theo sắc thái sầu lo, mội đôi phượng mâu như ngọc lưu ly ôn nhu trong suốt, sạch sẽ không nhiễm một hại bụi.

Thanh niên trên người giống như mang theo khí tức thánh khiết có thể gột rửa tâm linh, khiến cho người ta vừa gặp liền không thể quên đi.

Lam Cảnh nhất thời có chút hoảng hốt, người này… tựa hồ có chút quen thuộc.

Mặc dù có chút quen mắt, nhưng cũng không gây trở ngại tới sự cảnh giác của Lam Cảnh. Cô quay đầu hất ra bàn tay của thanh niên, lạnh lùng hỏi, “Cậu là ai?”

Đối phương hơi hơi sửng sốt, thu tay, lộ ra một tươi cười thản nhiên mang theo ôn nhu, “Tôi là Lăng Mộ Ngôn, là bạn cùng bàn với cậu. Bất quá bởi vì hôm nay vừa mới chuyển đến trường, cậu không nhớ rõ cũng rất bình thường.”

Lăng… Mộ Ngôn? Lam Cảnh kìm lòng không được nhìn về phía hắn, khi thấy lúm má đồng tiền nhợt nhạt hiện bên môi hắn, trong lòng thả lòng một chút. Hóa ra là hắn, thời điểm vừa mới trọng sinh, suy nghĩ trong đầu cô rất hỗn loạn, hoàn toàn không chú ý đến người đột nhiên ngồi xuống bên cạnh mình là học sinh mới chuyển trường.

… Hình như cũng là nam sinh kiếp trước cô có cảm tình, chẳng qua ngày đầu tiên mạt thế giáng xuống, đối phương đã bị người của Lăng gia đón đi, sau đó bọn họ chưa từng gặp lại.

Lam Cảnh nghĩ như vậy, trào phúng gợi lên khóe môi, con ngươi rét lạnh, không nghĩ tới bản thân cư nhiên còn có tâm tư rảnh rỗi suy nghĩ những thứ này.

“Tôi ở ven đường phát hiện ra cậu, cậu lúc ấy ngã trên mặt đất phát sốt rất cao, dưới tình thế cấp bách đành đưa cậu về nhà của tôi, thực sự rất xin lỗi.” Tưởng rằng cô tức giận, Lăng Mộ Ngôn không khỏi có chút bất an xin lỗi.

Lam Cảnh khóe môi tràn ra lãnh ý nhàn nhạt, hóa ra trên đời này còn có người đơn thuần sạch sẽ tới như vậy sao? Đã thành thói quen đối với bất cứ chuyện gì cũng dùng thái độ thờ ơ, Lăng Cảnh lúc này không khỏi muốn biết, người giống như vậy nếu ở trong mạt thế sẽ sinh tồn như thế nào, mà đến lúc đó thế giới quan của hắn bị phá vỡ, sẽ lại như thế nào.

Giống như cảm nhận được bản thân đối với hắn quá mức chú ý, Lam Cảnh nhăn mặt nhíu mày thu hồi lại tâm tư.

“Cậu thật sự tức giận? Thực xin lỗi, lúc ấy hẳn phải đưa cậu đến bệnh viện, chỉ là tôi cảm thấy y thuật của bác sĩ gia đình nhà tôi có lẽ sẽ tốt hơn một chút, bởi vì chú ấy đem tình trạng thân thể hiện tại của tôi điều trị rất tốt.” Lăng Mộ Ngôn thấy cô lạnh mặt không hé răng, trong lòng lại hoảng loạn. Hắn thật cẩn thận giải thích, một đôi con ngươi màu đen có chút ẩm ướt lúc này tội nghiệp nhìn cô, cực kỳ giống với một con chó nhỏ bất lực đáng thương.

Lam Cảnh chính là lạnh lùng nhìn hắn, không có một tia dao động.

“Bằng không, tôi đánh đàn cho cậu nghe nhé?” Lăng Mộ Ngôn thử hỏi.

Lúc trước là hắn đánh đàn? Lam Cảnh nhăn mày, lúc này mới chú ý tới tiếng đàn dương cầm mà cô nghe thấy lúc vừa mới tỉnh không biết từ khi nào đã ngừng lại.

Nhưng chuyện này cùng cô có quan hệ gì. Lam Cảnh mạnh mẽ chống đỡ ngồi dậy, không thèm nhìn Lăng Mộ Ngôn ở một bên động tác muốn ngăn cản rồi lại do dự, có chút loạng choạng đứng lên.

“Cái đó… bác sĩ nói cậu hiện tại tốt nhất…” Lăng Mộ Ngôn khẩn trương theo sát phía sau cô, sợ cô không chú ý một cái liền ngã xuống cầu thang.

Lam Cảnh mặt không chút thay đổi vịn lấy tay vịn cầu thang, chậm rãi bước xuống tầng, trong lòng không kiên nhẫn thầm nghĩ nhà người này vì sao lại lớn đến như vậy.

“Lam Cảnh đồng học, cái đó…”

“Câm miệng.” Lam Cảnh buồn bực nghiêng đầu qua, bên trong lạnh lùng giấu diếm sát ý nói.

Lam Cảnh thanh âm vừa phát ra chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, không kịp làm ra phản ứng gì, cả người liền ngã về phía sau. Mà ngay tại thời khắc cô ngã xuống cầu thang, có một người đột nhiên nhào qua, bảo vệ cô.

Hai người lăn xuống cầu thang.

“Tôi vừa rồi chỉ muốn nói…” Lăng Mộ Ngôn đem Lam Cảnh gắt gao ôm vào trong ngực bảo hộ, sau khi thấy cô không có việc gì, mới lộ ra một nụ cười nhu hòa bất đắc dĩ, “Chân của cậu phát run, tốt nhất không cần đi lại, bằng không sẽ ngã sấp xuống.”

Lam Cảnh im lặng, vẻ mặt phức tạp nhìn người trước mắt đem cô bảo hộ rất tốt lại hoàn toàn không chú ý đến bản thân bị thương, không biết nên nói cái gì.

Rõ ràng vừa rồi cô còn muốn… giết hắn.

[Không hổ là Ngôn Ngôn! Chọn thời điểm nữ chủ vừa mới sống lại đồng thời đang trong giai đoạn phát sốt yếu ớt nhất để tiếp cận nữ chủ, quả nhiên hiệu quả rất tốt =w=]

Lăng Mộ Ngôn cũng không để ý đến 001, chần chờ nhìn Lam Cảnh đang bình tĩnh nhìn mình chằm chằm, nói: “Cái đó, Lam Cảnh đồng học…”

Lam Cảnh hơi hơi nhướng mày.

Chỉ thấy thanh niên tuấn nhã vẫn đang nằm dưới thân cô sắc mặt đỏ ửng, có chút quẫn bách nói, “Cái đó… Lam Cảnh đồng học có thể hay không, trước hết đứng dậy? Này, như vậy, tôi…”

Lam Cảnh nhìn hắn, khóe môi cư nhiên không tự giác hơi hơi nâng lên, có lẽ bởi vì đã lâu chưa từng cười qua, thoạt nhìn còn có chút cứng ngắc.

“Tôi không có khí lực.” Lam Cảnh thản nhiên lên tiếng, nhìn thấy thanh niên bộ dạng khó xử, trong lòng thế nhưng lại cảm thấy hắn thật đáng yêu.

Bất quá những lời này cũng là lời nói thật, thậm chí bây giờ đầu còn cảm thấy choáng váng mờ mịt có chút chóng mặt.

Lăng Mộ Ngôn mím môi mỏng, ngay cả hai vành tai cũng đỏ bừng lên. Tầm mắt của hắn có chút kích động nhìn loạn xung quanh, chính là không dám nhìn Lam Cảnh, lắp bắp nói: “Vậy, vậy cậu trước hết đừng nhúc nhích… chờ, chờ một lát, chốc lát nữa hầu gái sẽ tới, tới đây..”

Lam Cảnh cười khẽ một tiếng, sắc mặt vẫn lạnh như băng không chút tình cảm lúc này tựa hồ cũng thoáng chút trở nên nhu hòa, “Cậu rất sợ tôi?”

Lăng Mộ Ngôn mím chặt môi, nhất thời không hé răng.

“Cậu đang khẩn trương?” Lam Cảnh ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, ngữ điệu khẽ nâng lên, “Vì cái gì quan tâm tôi như vậy, hửm?”

Lăng Mộ Ngôn thân thể căng thẳng, cả kinh trừng lớn cặp phượng mâu trong vắt kia. Lam Cảnh thấy vậy, cảm giác bản thân tựa như đang dạy hư trẻ nhỏ, phát hiện ra thanh niên trở nên càng thêm đáng yêu.

“Tôi, tôi chỉ là…” Lăng Mộ Ngôn khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, quẫn bách giải thích, “Bởi vì Lam Cảnh đồng học là bạn cùng bàn với tôi a, còn là con gái… Ma ma nói con gái cần được bảo vệ.”

“Chẳng lẽ đối với bất cứ cô gái nào cậu đều đối xử như vậy?” Lam Cảnh bật cười, cảm thấy đối phương thật sự quá mức đơn thuần đáng yêu. Bất quá nghĩ đến Lăng Mộ Ngôn cũng từng như vậy bảo hộ qua những đứa con gái khác, trong lòng tựa hồ có chút không thoải mái.

Không lẽ đây là độc chiếm dục của con gái? Lam Cảnh nhíu mày.

Mà Lăng Mộ Ngôn bị câu hỏi này làm cho thoáng nhíu mày, có chút tránh né vòng vo quanh co đáp lời.

“Hửm?” Lam Cảnh âm cuối nâng lên, hơi hơi nheo lại đôi mắt hoa đào lãnh liệt lại nguy hiểm.

Lăng Mộ Ngôn nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên nhắm lại hai mắt, cam chịu hô lên, “Tôi, tôi chỉ đối với một mình Lam Cảnh đồng học như vậy!”

Lam Cảnh sửng sốt, dùng hai tay chống bên tai của hắn hơi hơi nâng lên thân thể, thấp giọng hỏi, “Cậu nói cái gì?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Lăng Mộ Ngôn cũng không còn khẩn trương giống như lúc trước. Hắn hít sâu, vẫn không dám mở mắt ra, Lam Cảnh chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi vừa dày vừa dài lại cong vút như cánh bướm của hắn đang run rẩy, run rẩy tới mức khiến cho tâm can của cô cũng trở nên ngứa ngáy, “Tôi nhớ rõ ma ma từng nói qua, nam nhân tốt chỉ được thân mật với cô gái mà bản thân có cảm tình, cho, cho nên, tôi chưa từng cùng những cô gái khác gần gũi.”

“Cho nên… tôi là người đầu tiên?” Lam Cảnh thanh âm không khỏi thoáng nhu hòa, thấp giọng hỏi.

Lăng Mộ Ngôn vừa định há mồm, liền nghe thấy thanh âm âm lãnh ẩn chứa tức giận đột nhiên vang lên —–

“—– Buông Mộ Ngôn ra cho tôi!”

Lam Cảnh bị quấy rầy tâm tình không vui ngẩng đầu lên, chỉ thấy thanh niên tuấn mỹ vốn đứng ở cửa chính mang theo sắc mặt tối tăm lạnh như băng sải bước đi về phía bọn họ, thị huyết ẩn giấu thật sâu trong con ngươi màu lam đâm tới trên người cô.

Lam Cảnh nhướng mày, hơi hơi di chuyển thân thể.

Lăng Mộ Ngôn kích động đứng lên, theo bản năng ngăn ở trước người Lam Cảnh, “Mặc Duệ, cậu đã trở lại?”

Lăng Mặc Duệ cước bộ dừng lại một chút, cảm xúc không rõ nhìn hắn, “Mộ Ngôn, cô ta là ai?”

“Cô ấy?” Lăng Mộ Ngôn sắc mặt ửng đỏ, tự cho là giả bộ rất thản nhiên, đáp, “Cô ấy là bạn học kiêm bạn ngồi cùng bàn tớ vừa mới quen hôm nay, Lam Cảnh.”

“Vậy cô ta vì sao lại ở đây?” Lăng Mặc Duệ nguy hiểm nheo lại đôi mắt, “Cậu đưa cô ta tới?”

“Ừ, đúng vậy. Lam Cảnh đồng học phát sốt, tớ lo lắng nên nhờ bác sĩ Lục tới kiểm tra xem sao.” Lăng Mộ Ngôn lộ ra tươi cười ấm áp ôn nhu không giống dĩ vãng, giải thích nói.

Lăng Mặc Duệ trầm mặc một chút, có chút gian nan kéo lên khóe môi, “A, thật sao?”

Lăng Mộ Ngôn gật gật đầu, lại trừng mắt nhìn, “Mặc Duệ, cậu hôm nay như thế nào lại về sớm vậy? Gần nhất không phải rất nhiều việc sao?”

Lăng Mặc Duệ liếc mắt nhìn Lam Cảnh đứng sau hắn một cái, cúp mắt che dấu đi âm lệ trong con ngươi.

“Chẳng lẽ bọn họ vẫn còn bắt nạt cậu?” Lăng Mộ Ngôn trên mặt hiện lên tức giận, “Lăng Doanh bọn họ thực quá đáng, Mặc Duệ sao cậu không phản kháng?”

Lam Cảnh hơi hơi tựa vào tay vịn cầu thang, hai cánh tay ôm trước ngực, “Thật xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, bất quá tôi có chút đứng không nổi, ai đó có thể hay không tới đỡ tôi một chút?”

Lăng Mộ Ngôn vội vàng xoay người lo lắng đỡ lấy Lam Cảnh, “Không sao chứ? Nếu không để tôi đi gọi bác sĩ Lục tới đây nhìn xem?”

“Không cần, cậu chỉ cần phái người đưa tôi trở về là được rồi.” Lam Cảnh mặc dù cảm giác được ánh mắt tựa như kim châm đâm tới trên người mình, lại vẫn như trước không thèm nhìn Lăng Mặc Duệ, ngữ khí thản nhiên nói với Lăng Mộ Ngôn.

Thấy Lam Cảnh khôi phục thái độ lạnh lùng, Lăng Mộ Ngôn hơi hơi há mồm, cuối cùng không nói gì cả, chỉ là có chút ảm đạm gật đầu.

Trước khi rời đi, Lam Cảnh thoáng nghiêng đầu, tự nhiên đối với Lăng Mộ Ngôn ở bên cạnh mình nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn, không để ý tới con ngươi màu đen của Lăng Mộ Ngôn nhất thời sáng lên, xoay người ngồi vào trong xe.

Mà Lăng Mặc Duệ đứng ở cửa nhìn thấy hỗ động giữa hai người bọn họ, bàn tay buông xuống hai bên thân thể không khỏi xiết chặt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc