MONG MÀ KHÔNG ĐƯỢC CŨNG ĐỪNG CẦU XIN

Cao Vinh ở phòng kế bên, tựa hồ cũng nghe được cách hai vách tường một tiếng hét, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như Tôn Duệ lại lên cơn.

Tôn Duệ nhất định không nghĩ tới hình tượng bản thân đã bị biến chất đến thành ra như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Duệ xuất hiện cùng hai vành mắt đen, doạ Cao Vinh nhảy dựng.

Cao Vinh từ trong bếp đi ra, kinh ngạc nói: "Không phải tối qua cậu đi ngủ sớm sao?"

"Tôi... Tôi mất ngủ." Tôn Duệ đáp.

"Căng thẳng vì phải quay chương trình?" Cao Vinh cười nói, "Cậu cũng không đến nỗi vậy chứ?"

"Tôi cũng không biết..."

"Cùng ăn chứ?" Cao Vinh chỉ chỉ vào phòng bếp ____ anh phát hiện, từ lúc mình vào ở nhờ đến nay, hai câu thường nói với hắn nhất chính là "Tôi ngủ đây" và "Cùng ăn nhé?".

Tôn Duệ do dự một chút, rồi ra vẻ quyết tâm: "Ăn chứ." Chuyện ngày hôm qua đã cho hắn một bài học, bây giờ trong yếu nhất vẫn là cơm ăn, cảm xúc gì kệ một bên đi.

Huống hồ, hắn cũng không phải loại ăn chung vài bữa đã xấu hổ ngượng ngùng... nhỉ.

Để Tôn Duệ ăn xong, Cao Vinh liền vào nhà bếp rửa bát, rửa một lúc liền cảm thấy có một ánh mắt dán vào người mình, vừa ngẩng đầu ____ đã thấy Cơm Nắm ngồi trong phòng khách, thè lưỡi khéo léo nhìn mình, bên cạnh nó còn có quả bóng chày, chỉ thiếu viết lên trên mặt ba chữ lớn "Ra ngoài chơi".

"Mày chờ một chút." Cao Vinh thở dài, trong nhà lần này có tận một người một mèo một chó.

Buổi ra mắt cũng coi như đem lại cho Cao Vinh chút tiếng tăm, hai ngày trước có không ít người đến nói chuyện, cũng có một số nhà sản xuất phim nói bóng gió bày tỏ ý tứ có thể sẽ hợp tác. Anh cũng không quan tâm là mình tự làm hay có người nhờ anh làm đạo diễn, chỉ cần kịch bản không quá tệ, anh có thể cân nhắc. Nói trắng ra, có người đầu tư cho thoải mái hơn so với việc tự chạy đông chạy tây kéo tài trợ nhiều lắm, có chút không tự do nhưng Cao Vinh cũng có thể làm quen.

Khoảng thời gian sau đó, Cao Vinh dự không ít tiệc, nhưng ngoài ra anh cũng không có việc gì khác, trước khi chờ hợp đồng quay mới, có thể yên tâm mỗi ngày chăm chó rờ lông mèo, cũng coi như tìm được một khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có trong năm.

Tiểu Hoa đã đến đây một thời gian, nhưng cũng chỉ ở lại trong phòng. Bắt đầu từ hôm nay, Cao Vinh mỗi ngày đều ôm nó ra gặp mặt Cơm Nắm. Thái độ hai đứa này có thể nói là hoàn toàn ngược nhau, Cơm Nắm cứ một mặt ngốc xít dí sát vào Tiểu Hoa, mà Tiểu Hoa lại tạc mao, tràn đầy địch ý, hầm hè không ngừng. Cao Vinh cũng không dám thả nó xuống đất, chỉ có thể ôm ôm cho nó đi một vòng, để nó quen mặt Cơm Nắm, vào lúc Tiểu Hoa xoè vuốt muốn nhảy ra lại nhanh chóng bế nó vào phòng.

Xem ra đây cũng không phải chuyện dễ dàng.

Là một người rất có trách nhiệm, sau khi chăm sóc chó xong, Cao Vinh liền chụp cho Cơm Nắm một bức ảnh, gửi cho Tôn Duệ, báo cáo "Mọi thứ đều bình thường."

Cao Vinh ngồi trên ghế xem điện thoại, cảm thấy trong phòng này chưa bao giờ yên tĩnh đến thế. Lúc Tôn Duệ ở nhà ồn ào vô cùng, không nói bản thân hắn, mà lúc xem máy tính cũng không đeo tại nghe, cực kỳ ồn. Cao Vinh dung điện thoại bật một chút nhạc, cảm thấy cũng không phải cảm giác này, lại tắt đi.

Kỳ thực, trước kia ở nhà cũ, mỗi tối của anh đều yên tĩnh như vậy. Mới chưa được bao lâu, mà Cao Vinh đã cảm thấy không quen vắng vẻ thế này, tốc độ hình thành một thói quen quả thật kinh người.

Không để anh chờ lâu, nguồn gốc ồn ào của anh đã nhắn lại.

"Cơm Nắm ngoan chứ?"

"Ít nhất nó cũng không gây rối..." Cao Vinh trả lời, "Cậu đến chưa? Thế nào, mọi thứ đều thuận lợi chứ?"

"Đã gặp bên chương trình rồi. Oa, trước khi quay chính thức cũng đã có máy ảnh chụp lén rồi, rõ ràng nổi hơn mùa đầu nhiều."

"Chắc chắn là vậy rồi, độ phổ biến tăng mà."

"Anh coi này, buổi trưa, lúc chuẩn bị quay còn có người không tới, giờ vẫn còn người chưa có mặt." Tôn Tuệ nhắn, còn gửi một tấm nãy tiện tay chụp được. Cao Vinh liếc qua liền nhận ra một vài người.

"Đây là MC này... Ủa, không phải đây là nữ diễn viên khá nổi gần đây sao, cô ấy cũng được mời đến à, chương trình này không phải vừa đâu."

"Ai biết được, nhưng tôi cũng bắt đầu làm việc rồi!" Tôn Duệ kích động nói, "Lúc đó, tôi sẽ nói cho anh biết địa điểm, nhưng anh không được để lộ đâu đấy."

Cao Vinh vốn dĩ cũng thực sự hứng thú, huống hồ, lúc này anh cũng không thể nói "Cậu không nói tôi cũng có sao đâu", vì vậy đáp: "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi."

Lòng hư vinh của Tôn Duệ được thoả mãn, trước hắn có khoe tin tương tự vào group chat của đám bạn ở nhà, bọn nó chỉ ha hả vài câu "Mày có tiền đồ đấy" sau gì cũng không hỏi tiếp, thoạt nhìn đối với cái chương trình này chả dậy nổi tẹo hứng thú nào, có nói thêm thì cũng hỏi là sao nữ này sao nữ kia gặp ngoài đời ra sao.

So sánh với cái đám kia, Cao Vinh vẫn tốt nhất. Tôn Duệ cảm động nghĩ.

Lúc này, Cao Vinh ở thành phố S hoàn toàn không biết tẹo gì về việc tự nhiên dành được hảo cảm của Tôn Duệ.

Sau mấy ngày, "hình thức ở chúng" mới của hai người cũng đi vào quỹ đạo ____ Cao Vinh báo cáo tình hình Cơm Nắm cùng gửi mấy tấm hình của nó cho Tôn Duệ, còn Tôn Duệ thì mỗi ngày tràn đầy phấn khởi tâm sự với Cao Vinh về chuyện xảy ra ở chương trình. Đánh chữ không đủ thể hiện sự phấn khởi, còn gửi voice chat qua. Cao Vinh vừa xử lý bưu kiện, xem xét chọn kịch bản, vừa đặt di động sang một bên, bật mấy đoạn voice chat Tôn Duệ gửi, tuy rằng vừa nghe vừa cười khổ, nhưng thế nào cũng nghe hết.

Chương trình cũng không theo mô hình loại trừ, dùng ngày làm đơn vị, người kết thúc nhiệm vụ cuối cùng phải nhận phạt, sau khi nhiệm vụ kết thúc thì người về đầu nhận được một phần quà nhỏ. Tuy nhiên, phần lớn cũng do tổ sản xuất lên kế hoạch, làm theo kịch bản. Thực hiện nhiệm vụ thì người chơi có thể tự do phát huy. Tôn Duệ phần lớn thời gian đều kể cho Cao Vinh nghe hôm nay hắn đã làm những gì, tham gia trò chơi một cách vô cùng nghiêm túc.

Trong thành phố chạy tới chạy lui, rất nhanh, ảnh chụp cùng tin tức mùa hai "Nhiệm vụ trạm tiếp theo" đã lan truyền trên mạng, mọi người dồn dập kêu tổ sản xuất chia sẻ chút gì đó, nhưng đương nhiên, lúc mới đầu, nhân viên trong tổ sẽ không tiết lộ cái gì. Tại địa điểm quay, fan biết được cũng do ngẫu nhiên trên đường gặp, tổ sản xuất cũng biết là đã đến thời cơ, bắt đầu mới tung poster cùng thông tin chính thức của mùa hai, đương nhiên, bao gồm danh sách những người tham ra. Sau đó, không ít người hào hứng kể rằng họ đã ngẫu nhiên gặp tổ quay phim trên đường, cũng như có thật nhiều bình luận về các thành viên tham gia mùa này.

Không giống như mùa một, gần như toàn những người không có danh tiếng tham gia, lần này người tới vẫn có thể gán cho cái danh nổi tiếng. Mặc dù không phải là nghệ sĩ cực hồng gì, nhưng ít nhiều gì tên tuổi cũng được biết đến. Trong tổ hợp này, Tôn Duệ thực sự là mờ nhạt, mọi nguời sững sờ, tìm tòi nửa ngày cũng không thấy bối cảnh gì. Sau, vẫn có nguời mắt tinh nhớ ra "Đây không phải là người đóng vai phụ trong bộ phim mới ra rạp gần đây à", vì vậy mọi người lại lội về tìm kiếm. Mò ra được, tầm một năm trước, Tôn Duệ từng đóng một vai nam thứ, thậm chí cả mấy phim chỉ đóng vai quần chúng cũng tìm ra. Với kết quả này, mọi người vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc ___ nguời này từ đâu bỗng dưng nhảy ra vậy.

Tôn Duệ "debut" làm diễn viên, kỹ năng diễn xuất quả là một lời khó nói hết, nhiều nguời tò mò xem qua phim trước đây hắn đóng cũng không biết phát biểu ra sao. Nhưng tại bộ phim chiếu rạp gần đây, không biết là do phần diễn quá ngắn hay là do có yếu tố hài kịch phụ hoạ, vai phụ này của hắn lại chiếm được chút cảm tình khan giả. Ôm tâm tình hiếu kỳ cùng muốn hóng chuyện, không ít nguời tìm đến follow weibo của Tôn Duệ, muốn tìm tòi một chút về cái người mới tham gia mùa hai này.

Tôn Duệ vốn không thường dùng weibo, mở ra xem thông tin là chính, còn bản thân cũng không đăng gì. Lúc này tự nhiên được chú ý, làm cho hắn vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng lướt lướt xem trước đây bản thân có chuyển phát cái gì ngu ngốc không, sau đó xin một cái chứng nhận tên thật( *chắc kiểu tài khoản người nổi tiếng có chữ V bên cạnh ha? Tớ cũng không biết phải gọi là gì), vui vẻ hứng khởi xem số người theo dõi mình không ngừng nhảy lên.

"Chúc mừng chúc mừng", đối với sự đắc chí của Tôn Duệ, Cao Vinh chân thành nói.

Ah cảm thấy, sau này Tôn Duệ hẳn nên phát triển theo hướng show tạp kỹ này, tốt nhất không nên gieo tai hại vào ngành điện ảnh.

Tôn Duệ, người vì muốn tìm vui mới trở thành minh tinh, tiến vào giới giải trí được hai năm, lúc này mới chân chính trải nghiệm cảm giác làm một "minh tinh" thực thụ.

"Rất thoải mái à?" Cao Vinh hiếu kỳ hỏi.

"Cũng không vui giống như tưởng tượng... Không có cảm giác gì mấy." Tôn Duệ tỉnh táo lại sau cơn kích động, hắn phấn khích không ngủ cả một đêm vì đạt được chú ý, nhưng qua hai ngày lại chả cảm thấy có gì nữa.

"Đều như vậy cả," Cao Vinh cười nói, tiện tay chụp một bức ngốc ngốc của Cơm Nắm gửi qua, "Đúng rồi... Đây là ảnh ngày hôm nay."

Bình luận

Truyện đang đọc