MONG MÀ KHÔNG ĐƯỢC CŨNG ĐỪNG CẦU XIN

Cao Vinh suy nghĩ một lát, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Anh có nghĩ đến khả năng kia. Nhưng anh lại không đoán ra nguyên nhân, ngồi trên giường suy tư một chút, quyết định chả hơi đâu mà lo sợ vớ vẩn, sau này quan sát nhiều chút là được.

Nếu như Tôn Duệ thực sự có ý với mình, Cao Vinh nghĩ thầm, vậy cứ ở nhà đối phương cũng có chút quá phận. Phòng kia của anh đã thu xếp được hòm hòm, tầm tháng nữa có thể vào ở. Vẫn không được thì đến nhà ba mẹ ở nhờ một tháng cũng được.

Tôn Duệ trốn về phòng, hoàn toàn không biết phản ứng ban nãy đã để lộ ra một phần tâm tư vừa nảy mầm của mình. Hắn chỉ nghĩ, cái hành vi thần kinh ban nãy lại lần nữa phá tan nát hình tượng của hắn... Nếu như hình tượng của hắn vẫn chưa chìm đến đáy vực.

Tôn Duệ rất chờ mong cùng Cao Vinh đến đoàn phim ngày mai. Một là chính hắn cũng thấy hứng thú, thứ hai, hắn muốn gia tăng cơ hội ở chung. Như vậy sau này liền có thêm đề tài tán gẫu, không phải sao?

Sáng sớm ngày hôm sau, Cao Vinh đúng giờ mà rời giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ra, vừa ngẩng đầu liền thấy Tôn Duệ "vừa vặn" đi tới cửa.

"Ai nha, tôi cũng vừa mới dậy. Có vẻ rất đúng giờ nha?"

Cao Vinh nhìn quầng thâm mắt nhạt nhạt của Tôn Duệ cùng với tình trạng đầu tóc không giống như mới tình ngủ: "... Cậu tỉnh bao lâu rồi?"

"!?" Tôn Duệ khiếp sợ, làm sao Cao Vinh biết hắn hơn một tiếng đồng hồ trước đã rời giường!

"Cũng không phải chuyện gì quan trọng, không cần để ý như vậy. Giấc ngủ vẫn quan trọng hơn." Cao Vinh cũng không nói gì thêm, chỉ thuận miệng kết thúc đề tài này.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tôi ngủ đủ giấc rồi! Đại khái là... Đồng hồ sinh học. Đúng, lúc quay chương trình hay phải dậy sớm, liền dưỡng thành thói quen luôn."

"Thế à?" Cao Vinh cười cười, "Vậy cậu cũng quá vất vả rồi."

Anh chỉ tuỳ ý khách sáo một câu, nhưng tâm lý Tôn Duệ đã bắt đầu không yên. "Thế à?"... Câu nghi vấn? Là nghi mình nói dối sao? Cho nên "vất vả rồi" là nói mỉa à?

Nhìn thấy biểu tình bắt đầu trở nên xoắn xuýt của Tôn Duệ, Cao Vinh nhanh chóng ngăn cản đầu óc không biết suy tưởng đi đâu của hắn: "Cậu vất vả như vậy, chúng ta thuận tiện trên đường đi mua chút đồ ăn sáng? Tôi lúc đó dừng ở ven đường một chút, cậu xuống mua, như vậy không mất thời gian đỗ xe, thế nào?"

"A, được, được." Tôn Duệ đáp ứng liên tục.

Sau mười phút, đúng như vừa nãy bàn bạc, Cao Vinh ngồi chờ trong xe còn Tôn Duệ ra ngoài mua đồ. Anh vừa quay đầu, không cần nhìn kỹ cũng biết là Tôn Duệ, cách thật xa đã thấy đối phương mang theo hai túi đầy, mặt tươi cười chạy bước nhỏ tới. Bọn họ không giống như đến đoàn phim tham quan mà như chuẩn bị đi chơi cùng học sinh tiểu học hơn.

"Chà chà, có lâu quá không?"

"Không lâu lắm."

"Thế này thì anh ăn kiểu gì?" Tôn Duệ ngồi trên ghế phó lái, đem sữa đầu nành mình mua đặt ở chỗ giữ ly trên xe.

"Tôi chưa ăn vội, này, lấy mấy cái. Cậu ăn trước đi." Kỳ thực, Cao Vinh cũng vì muốn chặn miệng Tôn Duệ một chút, thuận tiện lấp đầy cái bụng hắn. Hàng này nhất định kè kè theo anh, khẳng định không kịp ăn điểm tâm. Ngẫm lại, cơ thể đối phương so với mình yếu kém lắm, còn đau dạ dày nữa, vì cùng mình đến đoàn phim mà ngã bệnh... Cao Vinh sẽ không thể không tự trách.

Chính Tôn Duệ cũng đem cái "dạ dày không khoẻ" mình tự bày ra quăng đi mất, lúc này vui vẻ ngồi trên ghế phó lái gặm cơm nắm.

Hắn ăn một lát, lại liếc mắt nhìn nhìn Cao Vinh, cảm thấy để người ta lái xe, bản thân ngồi ăn ngon lành bên cạnh thì thật không có lương tâm cho lắm.

Vì vậy, lúc Cao Vinh dừng xe chờ đèn đỏ, anh phát hiện trước mặt mình nhiều hơn một cốc sữa đậu nành, ống hút còn suýt chọc vào mũi anh.

"Sao vậy..."

"Anh uống đi. Chỉ có mình tôi ăn ăn uống uống, thật không tiện."

Cao Vinh liếc mắt một cái, phát hiện đây là cốc mà Tôn Duệ đã uống qua.

Anh do dự một chút, Tôn Duệ lập tức chủ động nói, tự cho rằng âm thanh đã thể hiện sự tiếc nuối vừa đủ: "Ay, thật không tiện, không phải tôi không muốn đưa cốc mới... Nhưng là, chỗ này không có nơi để ấy..."

Kỹ năng diễn tệ hại. Cao Vinh thầm phê phán.

"Không sao, tôi cũng không khiết phích." Cao Vinh cúi đầu uống một hơi, miệng chạm vào ống hút đã dùng qua của Tôn Duệ.

"A..."

Cao Vinh không nhìn cũng có thể cảm giác thấy ánh mắt tha thiết chờ mong của Tôn Duệ bên cạnh. Nếu như nói tôi qua anh chỉ có hoài nghi, sang nay anh đã có thể khẳng định tâm lý Tôn Duệ thực sự có chút kỳ quái...

"Cảm ơn."

"Không cần, cảm ơn gì ở đây." Tôn Duệ nỗ lực khắc chế biểu tình vui sướng, hoảng hốt đem cốc đặt lại trên giá ___ cái này chẳng nhẽ là hôn gián tiếp trong truyền thuyết! "Anh khát cứ nói với tôi, tôi giúp anh cầm, như vậy không ảnh hưởng anh lái xe,..."

Cái trình độ diễn này, nghĩ gì đều lộ hết lên mặt. Cao Vinh muốn giả như không thấy cũng khó khăn.

Là thật hay giả? Tại sao lại như vậy? Cao Vinh nghĩ không ra. Đừng nói là anh, ngay chính Tôn Duệ cũng chả hiểu nổi. Cho nên nói, tình cảm là một thứ khó hiểu. Làm sao bây giờ? Lập tức rời ra ngoài? Hay là lặng lẽ từ chối? Cao Vinh trong đầu có chút lo lắng.

"Ra là quay trong trường quay, tôi cứ tưởng là lấy ngoại cảnh..." Xe lái đến khu vực gần kề thành điện ảnh, Tôn Duệ mới nhận ra. Nơi này cùng hướng với nơi quay bộ phim trước đây, không xa lắm. Nghe nói chỗ này so ra thì tiên tiến hơn chút xíu, Tôn Duệ chưa bao giờ đến.

"Phải quay nội cảnh ở đây, như là cảnh trong nhà cùng bệnh viện, còn có một cảnh ngắn trên sân khấu. Xong sẽ quay ngoại cảnh ở một khu nghỉ mát cạnh bờ biển."

"Cạnh biển?" Tôn Duệ kêu lên, "Tại phụ cận thành phố S à? Lúc đó tôi có thể qua chơi không?"

"Đúng vậy, nhưng lúc đó cậu có rảnh không?"

"À, đúng, lúc đó chưa quay xong chương trình... Cũng không có cách khác..." Tôn Duệ thiếu chút nữa quên mất mình còn việc quan trọng hơn. Tổ chương trình dự định kha khá hoạt động tuyên truyền cùng họp báo, hắn cũng là liên tục bận rộn. Đây là lần đầu tiên bận thế này sau khi hắn vào giới.

Cao Vinh phát hiện tâm tư của đối phương, vốn không muốn có quá nhiều trao đổi với Tôn Duệ. Nhưng anh thấy Tôn Duệ lộ ra biểu tình bóng xì hơi, bộ dạng phờ phạc như một động vật nhỏ tội nghiệp, thật sự khó để không mở miệng an ủi hắn một chút.

"Yên tâm, lúc đó sẽ chụp ảnh gửi cho cậu."

"Vậy cũng tốt." Tôn Duệ cười đến rất thoả mãn.

Cao Vinh trong lòng vô cùng khó xử, anh phát hiện muốn cự tuyệt Tôn Duệ là một việc hết sức khó khăn...

"Tôi có việc muốn bàn bạc cùng đoàn phim ở bên kia," Cao Vinh đỗ xe xong, khoa tay một chút chỉ cho Tôn Duệ, "Cũng phải hơn một tiếng đồng hồ, cậu cũng không cần chờ, có thể đi dạo xung quanh. Xong việc, tôi tới đón cậu?"

"Được, anh cứ làm việc đi, không cần để ý đến tôi," Tôn Duệ phất phất tay, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng quay lại mở cửa xe Cao Vinh, lấy túi đồ ăn nhét vào tay anh, "Thiếu chút nữa thì quên mất! Anh không ăn thì tôi mua làm gì?"

"Được. Cảm ơn nhiều. Vậy hẹn gặp lại." Cao Vinh không nhịn được mà cười một chút. Tôn Duệ tuy rằng "có ý đồ riêng", nhưng ánh mắt vẫn trong suốt. Cho nên cái dạng ân cần này của hắn làm cho anh vừa có chút mắc cỡ, lại có chút vui vẻ không rõ lý do

Nhìn theo Cao Vinh, Tôn Duệ đi vòng vòng tại chỗ một chút, suy ngẫm về biểu hiện ban nãy của bản thân, có làm giảm hình tượng gì hay không. Mà cuối cùng, hắn đưa ra kết luận___ không có. Đều hoàn hảo.

Tôn Duệ nhất thời cảm thấy thoải mái, nhẹ chân bước đi, chuẩn bị đi dạo xung quanh, cuối cùng, đến gần giờ hẹn, qua bên Cao Vinh tìm anh.

Bình luận

Truyện đang đọc