MONG MÀ KHÔNG ĐƯỢC CŨNG ĐỪNG CẦU XIN

Cao Vinh không biết đêm nay đã về nhà như thế nào. Sau khi vào cửa, các loại hồi ức ồ ạt kéo đến, làm anh khó chịu đến không thở nổi. Anh mở bình rượu, cũng không ăn tối, chỉ an vị trên thảm trải sàn ở phòng khách, mượn rượu giải sầu.

An Diêu Địch thà chọn một lão khọm già gấp ba lần cô cũng không chọn anh. Cao Vinh càng nghĩ càng bực mình, nhưng lại không thể làm gì.

«Meooo~»

Một bé mèo tam thể lại gần, cà cà vào ống quần Cao Vinh, anh quay đầu nhìn nó.

«...Tiểu Hoa.»

Tiểu Hoa biết rằng tâm tình Cao Vinh lúc này đang không tốt, lấy đầu hết cọ lại cọ ống quần anh, chốc lát đã tự mình phát ra tiếng gừ gừ đáng yêu từ cổ họng, ra chiều thoải mái lắm.

Cao Vinh sờ sờ cái đầu lông xù nhỏ, tâm tình phức tạp.

Hồi đại học, anh nhặt được bé mèo hoang nhỏ này tại một trường học gần đó. An Diêu Địch cảm thấy nó thật đáng yêu, liền không đưa đến trạm cứu trợ mà quyết định cùng nuôi nấng. Nhưng mà sau này, phần lớn thời gian đều là do Cao Vinh chăm sóc.

Một mặt, nhờ vào công phu làm nũng của của tiểu Hoa, vết thương lòng của Cao Vinh được chữa khỏi chút ít. Mặt khác, lại vì vậy mà nghĩ tới lúc trươc, bây giờ cũng không nói được là cái tư vị gì.

Vốn dĩ muốn một người một rượu, uống đến sáng, nhưng Cao Vinh vẫn khống chế được. Nghĩ tới sáng sớm ngày thứ hai còn phải làm việc, nếu mà uống suốt đêm, thể nào trạng thái cũng không tốt được. Cuối cùng, tầm hơn ba giờ sáng, quyết định lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Việc cần làm cứ làm, theo đà mà tiếp tục quay phim, mục tiêu là kiếm được tiền lời, Cao Vinh rất tin tưởng hướng suy nghĩ này.

Nghĩ thì như thế, nhưng chấn thương hậu chia tay vẫn không thể tránh khỏi.

Ngày thứ hai ở trường quay, nhiệt độ không khí rất thấp.

Người ở chỗ này đều cảm thấy, tâm tình của Cao đạo hôm nay phi thường kém, siêu cấp kém.

Bình thường, khi xảy ra vấn đề, Cao Vinh còn có thể chỉ điểm hai câu. Ngày hôm nay, trong quá trình quay chụp, anh cơ bản không nói lời nào, sắc mặt vô cùng không dễ nhìn, có vấn đề cũng chỉ nói duy nhất một từ: «Làm lại.»

Nhưng rất may, anh cũng không phải loại giận cá chém thớt, mình khó chịu thì phát tiết lên người xung quanh. Dù bầu không khí trường quay có chút căng thẳng, quá trình vẫn rất thuận lợi. Các diễn viên thở phào nhẹ nhõm, chỉ có thể cố gắng làm tốt nhất phần diễn của mình.

Đa số mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có trợ lý của Cao Vinh mơ hồ đoán được. Ngày hôm qua, trước khi Cao đạo gặp An tiểu thư còn bình thường lắm, e rằng hai người này hôm qua đã xảy ra tranh chấp.

Tôn Duệ cũng biết —— hơn nữa, hắn là người duy nhất biết rõ chân tướng.

Cố hết sức quay lại cảnh chưa hoàn thành ngày hôm qua sau mười lần vỗ clapper board, Tôn Duệ ngó nghiêng xung quanh một chút, thấy không ai để ý tới mình, mới «vèo» một cái đến chỗ Cao Vinh.

«Anh có khoẻ không?»

Cao Vinh quanh đầu thật nhanh, liếc mắt nhìn hắn, miễn cưỡng nói: «Anh nói xem?»

«Cảnh lúc nãy ổn chứ? Khuya hôm qua tôi về nhà là luyện lại ngay, anh nhìn ra được không?»

«...» Nói thật, Cao Vinh phải nghe đi nghe lại đoạn thoại kia đến mòn cả tai rồi, liên tục quay nhiều lần, đến nỗi nhắm mắt một cái là lời thoại lại tự động tuần hoàn văng vẳng trong đầu.

«Cũng được.» Cao Vinh dối lòng mà nói ra một câu.

Tôn Duệ lập tức khoác lên mình một bộ tự mãn.

Cao Vinh không hiểu, cảnh đơn giản như vậy kéo tận hai ngày mới xong thì có gì để vui vẻ.

«Này, anh và An Diêu Địch quen nhau mấy năm rồi? Tôi có chút tò mò.» Tôn Duệ cũng không đi ngay, nhỏ giọng, vô cùng thần bí hỏi.

Vào thời khắc này mà tò mò hóng chuyện, chả khác nào đang xát muối lên vết thương của Cao Vinh, nhưng mà hôm nay phỏng chừng đã bình tĩnh hơn nhiều, nên anh nhịn —— Tôn Duệ này chính là tiền mặt hình người, Cao Vinh tự thôi miên bản thân.

«Bắt đầu quen nhau từ rất lâu rồi.» Cao Vinh thuận miệng ứng phó nói.

«Cái đó...»

Tôn Duệ còn muốn tiếp tục hóng hớt, khoé mắt vừa vặn nhìn thấy Lưu Tư Hiền cùng trợ lý của anh ta. Phần diễn của nam thứ hôm nay bắt đầu hơi muộn, buổi trưa mới tới cũng là bình thường. Tôn Duệ lập tức chả màng bát quái chi nữa, quay đầu, hai, ba bước đã đến phía bên kia.

Toàn thân hắn toả ra một thứ mùi ngọt nị của mấy người đang chìm trong tình ái, làm Cao Vinh nghẹn một trận, hận không thể đóng gói hắn cùng họ Lưu ném đi.

«Hôm qua thế nào?» Tôn Duệ tự nhiên mà chen vào giữa Lưu Tư Hiền và trợ lý.

«Cái gì?» Sắc mặt Lưu Tư Hiền thoáng có chút không hiểu gì.

«Gặp mặt bạn bè ấy.»

«À... Đều rất tốt. Ừm, sau khi tốt nghiệp, rất nhiều người đều đổi nghề, đã lâu không gặp bọn họ.» Lưu Tư Hiền dừng một chút, cười nói.

Tôn Duệ gật gật đầu, cũng không mảy may nghi ngờ, liên hỏi xem buổi tối đối phương muốn ăn cái gì. Nói chưa đến hai câu, Lưu Tư Hiền bị Cao Vinh thúc giục đi trang điểm. Tôn Duệ đối với điều này đặc biệt bất mãn: «Này, anh khó chịu vì thất tình, tôi hiểu, nhưng cũng đừng đem tâm tình hỏng mà phá hoại người khác chứ.»

Cao Vinh muốn bùng cháy, Tôn Duệ cứ mở mồm ra là lại nhắc thất tình này thất tình nọ, nếu không phải nhìn thấy biểu tình chân thành của hắn, Cao Vinh thật muốn cho là người này đang cố ý nói như vậy để chọc tức anh.

«Đến trường quay thì phải tranh thủ thời gian đóng phim, làm xong sớm càng có thì giờ cho hai người khanh khanh ta ta.»

Cao Vinh tỉnh bơ nói như vậy, quay đầu, lại ngồi lên ghế đạo diễn, nửa câu tán gẫu cũng không có thêm.

Buổi tối, sau khi quay xong, Tôn Duệ liền lôi Lưu Tư Hiền đi ăn bù cho ngày hôm qua, như một làn khói chạy đến vô tung vô ảnh. Cao Vinh muốn nhắc hắn «Về xem kịch bản nhiều nhiều chút» cũng không tìm được người.

Cao Vinh một tay thu đồ đạc, một tay cầm điện thoại đang không ngừng rung trên mặt bàn: «Vâng? Vừa nãy tôi đang quay phim, thật không tiện.»

«Có phải là Cao tiên sinh không ạ?»

«Vâng, có chuyện gì sao?»

«Tôi là trợ lý đương nhiệm của An Diêu Địch, anh gọi tôi tiểu Lưu là được. Tôi hiện tại đang ở S thị, muốn giúp cô ấy lấy một vài thứ, không biết ngài hôm nay có rảnh không?»

«À,» Cao Vinh trầm mặc một hồi, đắp ứng nói: «Có, buổi tối cô tới đi, địa chỉ cô biết chứ?»

«Không biết, nhưng tôi có thể đi hỏi.»

Cao Vịnh nhẹ giọng nói: «Đừng, cũng không cần thiết, như vậy lại phiền đến cô ấy. Để tôi nói đi, hoặc cô đến nơi thì gọi vào số này, vậy được chứ?»

«Vậy phiền phức cho ngài rồi.» Đối phương khách khí nói.

Cúp điện thoại, Cao Vinh thậm chí có điểm muốn cười. Cứ như vậy mà triệt để bị quăng đi, anh bây giờ vẫn không tự chủ được mà muốn trốn tránh, chỉ lo trợ lý của An Diêu Địch đem thảm trạng của anh báo cho cô.

Anh tuỳ tiện ăn một bát mỳ vằn thắn ở gần đoàn phim, rồi vội vàng lái xe vào thành phố, nghĩ phải nhanh chóng trở về, lấy đồ đưa cho trợ lý. An Diêu Địch muốn mang đi, liền để cô lấy, nếu cô không muốn, ném đi cũng được.

Về đến nhà, tiểu Hoa chậm rãi đi tới cửa kêu lên một tiếng, xem như là nghênh tiếp anh trở về. Cao Vinh không nhịn được mà nở nụ cười, tiện tay mở một hộp đồ ăn cho nó, sau đó liền bắt đầu lục tung đồ đạc, đem quần áo, đồ dùng của An Diêu Địch đều lấy ra, ném vào một cái thùng bìa.

Tâm tình tiểu Hoa thật tốt mà liếm đồ hộp, tình cờ ngẩng đầu liền thấy Cao Vinh đang tự chơi đùa đến một đầu đầy mồ hôi, nghi hoặc nhìn anh, không biết chủ nhân mình đang làm gì.

«Tiểu Hoa à, sau này mẹ con cũng sẽ không trở về,» Cao Vinh cùng tiểu Hoa tâm sự, «Cơ mà, hai ta cứ ở cùng nhau như vậy, cũng còn tốt lắm đúng không?»

Cao Vinh cũng không biết tiểu Hoa nghe có hiểu hay không —— mà có khi nó còn không nhớ tới An Diêu Địch. Lắc lắc đầu, anh tiếp tục thu dọn đồ đạc. Lúc trước, vào thời điểm bọn họ mang tiểu Hoa về, yêu thích mà tự gọi mình là ba mẹ của bé cưng —— nhưng mà bây giờ, anh cùng tiểu Hoa, xem ra là phải trở thành gia đình cha đơn thân rồi.

Cũng không lâu sau, chuông cửa liền vang lên. Sau khi vào cửa, trợ lý của An Diêu Địch gật đầu, cũng không nhiều lời, trực tiếp kiểm tra đồ vật trong thùng: «Có hơi nhiều, để tôi gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút.»

Cao Vinh gật đầu.

Rất nhanh, An Diêu Địch ở đầu kia điện thoại, chỉ huy trợ lý của cô lấy một vài đồ vật nhỏ, quần áo dứt khoát không mang đi một bộ nào, cô hiện tại toàn thân đều là hàng hiệu, còn được người ta tài trợ, như vậy liền coi thường những đồ trước đây.

«Vâng, đều tìm được... A...! Này, này, sao lại có một con mèo ở đây, doạ tôi hết hồn...!»

Tiểu Hoa bước đi lặng yên không một tiếng động, mới vừa ăn xong đồ liền từ trong góc đi ra, doạ sợ trợ lý của An Diêu Địch. Chính tiểu Hoa cũng giật mình, nếu không phải có Cao Vinh bên cạnh, phỏng chừng đã bị doạ sợ mà ngã xuống ghế sô-pha.

«À, vậy là cô cũng biết? Hả?... Là hai người cùng nhau nuôi?»

Cao Vinh nghe vậy, đột nhiên có chút sốt sắng. Chẳng lẽ An Diêu Địch muốn mang tiểu Hoa đi? Cô làm gì có thời gian chăm sóc động vật.

«À, là như vậy sao?»

Cao Vinh lắng tai nghe một lúc, cũng không nghe được cái gì. Mà trợ lý sau khi bỏ điện thoại xuống cũng không nhắc lại vấn đề này, Cao Vinh biết mình đã nghĩ nhiều quá rồi, có khi đối phương cũng không để tiểu Hoa ở trong lòng.

«Những thứ này là đủ rồi, chị An hiện tại cũng không thiếu thứ gì. Còn lại, hẳn ngài cũng biết nên xử lý thế nào, phiền phức ngài rồi.»

«Ừ.»

Bình luận

Truyện đang đọc