MỘT ĐỜI TRỌNG SINH MUỐN ĐƯỢC YÊN ỔN!


Nghe thấy Thất Hoàng tử đến thì Lưu Linh Nhã e thẹn, nàng ta nhiều lần thử qua quả thật Thất Hoàng tử cũng có tình ý với nàng ta.
Lẽ ra Thất Hoàng tử nhắm đến chính là Lưu Lam Nhược kia, nhưng đích tỷ của nàng ta luôn mơ mộng đến Thái tử, vị trí Thái tử phi bao năm vẫn trống kia.
Với thứ nữ như Lưu Linh Nhã thì chỉ cần là một trắc phi của Thất Hoàng tử cũng xem như là trèo cao.
“Nhi nữ xin phép cáo lui trước.” Lưu Linh Nhã lễ phép đi về phía viện mình.
Lưu Cảnh nhìn theo bóng dáng thứ nữ của mình, cảm thấy yên tâm hơn vị đích nữ bên kia.
Thất Hoàng tử bên này ông cũng có thể xem xét lại, ban đầu ông muốn ủng hộ Thái tử.

Dù sao thi vị trí Thái tử đã bén rễ, nhổ lên rất khó, chưa nói đên Tạ gia phía sau lưng.
Nhưng Thất Hoàng tử cũng không phải không có khả năng, dù sao thì Thái tử vẫn là một kẻ chưa biết âm mưu gì nhiều, còn vị Thất Hoàng tử này có thể xem như là lựa chọn rất tốt.

Ngôn Tình Xuyên Không
“Lưu đại nhân, ngài khỏe chứ?” Thất Hoàng tử khiêm tốn hỏi thăm.
“Thất Hoàng tử, hữu lễ.” Lưu Cảnh hành lễ với Thất Hoàng tử.
“Thất lễ, hạ quan đã để người đợi lâu rồi.

Không biết Thất Hoàng tử đại giá quan lâm là có chuyện?” Lưu Cảnh lăn lộn quan trường nhiều năm, quả thực là người biết nhìn mặt.
Hoàng Điệp biết bản thân mình muốn lăn lộn tranh giành với Thái tử là điều không dễ.

Chuyện ngôi cao trao cho Thái tử là sớm muộn, hắn muốn tranh thì chỉ có thể nhận được sự ủng hộ của quần thần.
“Lưu đại nhân quá khách khí rồi.


Hôm nay ta đến là muốn bàn chuyện về Lưu nhị tiểu thư.” Hoàng Điệp giọng nói vô cùng kính cẩn khiêm nhường.
“Là… tiểu nữ của hạ quan? Chẳng hay là ngài…” Lưu Cảnh trong lòng thầm đánh động.
“Thật ra là ta cũng có chút giao tình với Lưu nhị tiểu thư, chỉ là… Không biết ý của Lưu đại nhân.” Hoàng Điệp thực sự là đang thăm dò.
Lưu Cảnh chính là một trong những vị trọng thần triều đình, ông ta hiện tại còn chưa có động tĩnh.

Lưu đại tiểu thư đúng là người mà hắn chọn làm Vương phi của hắn.
Nhưng sau một hồi theo dõi, hắn nhận ra vị Lưu đại tiểu thư kia tâm cơ tuy có thừa nhưng đều đặt lên người của Thái tử.

Hắn suy nghĩ nếu lấy Lưu đại tiểu thư kia cũng chỉ là thêm người nháo chuyện với mình.
Trái lại vài lần tiếp xúc, hắn cảm thấy vị Lưu nhị tiểu thư tuy xuất thân có chút thấp, cưỡng ép cũng có thể là Trắc phi của hắn.

Lấy thứ nữ của Lưu gia, còn không phải là ban ân huệ cho họ sao.
Chưa kể đến, Thái tử kia lần lữa không nạp phi cũng chưa có chính thất, thế lực bên ngoài dòm ngó quá nhiều.

Hắn nhân lúc vị Thái tử kia chưa có động tĩnh, nên một bước nạp chút nhân lực, lấy một thứ nữ cũng không xem là quá uất ức bản thân.
Huống hồ Lưu Linh Nhã kia tâm cơ không thua kém tỷ tỷ của nàng ta, lại còn có ý với hắn.

Chi bằng phen này nạp một Trắc phi, vừa làm cho mọi người giảm bớt chú ý tới hắn, cũng là chuẩn bị căn cơ một chút.
Nếu Lưu Lam Nhược không lấy được Thái tử, không phải là Lưu đại nhân chỉ còn một lựa chọn thôi sao.
Trong lòng Hoàng Điệp khi đưa ra lựa chọn này cũng đã tính toán với Mẫu phi của mình.
“Này… Ngài muốn nạp Nhã nhi ở vị trí nào?” Lưu Cảnh cẩn thận hỏi.
“Trắc phi, chỉ sau Chính phi.” Hoàng Điệp khẳng khái trả lời.
“Hàn phi bên kia đồng ý sao? Hạ quan cảm thấy Nhã nhi gả cao rồi.” Lưu Cảnh vô cùng nghiêm túc, chuyện nạp một Thứ nữ ở vị trí Trắc phi có phải là quá cao không.
Hàn phi bên kia suy tính gì mà lại đồng ý? Nếu nạp chẳng phải nên là Lưu Lam Nhược, đích nữ sao?
“Chuyện cưới gả hạ quan sẽ bàn bạc với nữ nhi cùng mẫu thân nàng.

Thất Hoàng tử cho hạ quan chút thời gian.” Lưu Cảnh vẫn chưa muốn ra quyết định.
Hoàng Điệp nhíu mày, quả nhiên lão cáo già này không dễ gì thuyết phục.

Thực sự hắn muốn nữ nhân của hắn ai cũng cần hữu ích.
Tranh chấp hậu viện không phải hắn không biết, nhưng càng tranh đấu không phải hắn càng có lợi sao?
“Không lẽ cảm thấy Nhã nhi gả cho bổn Hoàng tử là thiệt thòi sao?” Hoàng Điệp cũng chỉ muốn nhấn mạnh thân phận của cả hai có sự chênh lệch.
“Hạ quan nào dám, nhưng chuyện hôn sự trọng đại, còn là với hoàng thất.

Hạ quan quả thật thụ sủng nhược kinh.” Lưu Cảnh khéo léo tìm lý do biện bạch.


“Vậy Lưu đại nhân cứ từ từ suy nghĩ.” Hoàng Điệp cũng không bức ép Lưu Cảnh.
Nhưng ánh mắt của hắn lóe lên tia tính toán, chẳng qua là vì Lưu Cảnh chưa biết phải ứng phó thế nào.
Hoàng Điệp cũng không nói gì, nhấp một ngụm trà rồi cáo từ hồi phủ.
Vừa lên xe ngựa, hắn đã bực dọc.
“Hừ, chỉ là một thứ nữ, ta đích thân đến đã là nể mặt.

Lão ta còn muốn gì chứ?” Hoàng Điệp tức giận.
“Thất Hoàng tử nguôi giận, lão ta ngu ngốc là chuyện của lão ta.

Thất Hoàng tử không cần bận tâm như vậy.” Tiểu Tích Tử, thái giám bên cạnh Thất Hoàng tử lên tiếng an ủi.
“Sao ngài không thử để Mẫu phi ngài cầu một thánh chỉ ban hôn, không phải tốt hơn sao? Ông ta cũng không trở tay kịp.” Tiểu Tích Tử suy nghĩ.
“Ban hôn? Quá có mặt mũi.

Vương phi của ta còn chưa nạp đâu.” Hoàng Điệp đã dự định vị trí Vương phi cho người khác.
Nếu ban hôn thì quá thể diện cho Trắc phi, ngày sau Chính phi của hắn phải như thế nào?
“Nếu là đều cùng ban hôn?” Tiểu Tích Tử tiếp tục cúi đầu ra kiến nghị.
“Vị ca ca đáng kính bên kia còn chưa có thành hôn, ta bên này lại nạp hai vị vào cửa? Còn ra cái gì?” Hoàng Điệp nhíu mày càng sâu.
Không phải là hắn không nghĩ tới, nhưng trên đầu hắn còn có Thái tử.

Hắn nạp Trắc phi đã là vượt mặt Thái tử.
“Vậy ngài tác động một chút có phải…” Tiểu Tích Tử không hổ là tâm phúc của Thất Hoàng tử.
Hắn ta cũng chính là người mà Hàn phi chọn ở cạnh hỗ trợ Thất Hoàng tử, cho nên kiến nghị của hắn trước giờ đều được Hoàng Điệp coi trọng.
“Ý ngươi?” Hoàng Điệp hơi giãn mặt.
“Hoàng hậu sắp tới sẽ cùng công chúa đi Tĩnh Thanh tự cầu an.


Sau đó chẳng phải là tới yến hội thưởng hoa hàng năm sao? Chỉ cần trong hôm đó Thái tử có người thương trong lòng… chẳng phải…” Nói đến đây, Tiểu Tích Tử cúi xuống một chút và dừng lại.
Hoàng Điệp suy nghĩ.
Đúng vậy, chỉ cần Thái tử có hành vi vượt mức quy củ, lại dám cùng cô nương gia làm chút ám muội.

Lúc đó hình tượng Thái tử sẽ bị kéo xuống, chuyện hôn sự có phải sẽ được giải quyết không.
Nghĩ đến đây, Hoàng Điệp lại thấy Tiểu Tích Tử thuận mắt hơn.
“Người nói có lý.” Hoàng Điệp gật gù.
“Còn chuyện bên Tĩnh Thanh tự?” Hoàng Điệp chợt nhớ gì đó.
Tiểu Tích Tử nhanh chóng tiến lên bẩm báo: “Phía Lưu đại tiểu thư có động tĩnh, dường như muốn ra tay ở Tĩnh Thanh tự.”
“Mục tiêu là ai?” Hoàng Điệp cũng lờ mờ đoán ra nhưng vẫn muốn chắc chắn.
“Dường như nhắm vào Công chúa Uyển Như.” Tiểu Tích Tử cũng không tra được quá nhiều, đối phương làm việc quá cẩn trọng.
“Uyển Như?” Hoàng Điệp cảm thấy thú vị hơn rồi.
Ai mà không biết Hoàng Uyển Như chính là viên ngọc bảo bối trong tay Đế Hậu chứ, đây là muốn làm gì?
“Bố trí người theo dõi, tùy thời có thể góp lửa.

Nếu chúng thành công thì chúng ta góp một mồi lửa để chuyện tốt hơn, còn nếu chúng thất bại chúng ta tương trợ cứu Công chúa.

Dù thế nào chúng ta cũng sẽ được lợi.” Hoàng Điệp cười cười đắc ý.
“Vâng, thuộc hạ sẽ sắp xếp.” Tiểu Tích Tử cúi đầu đáp..


Bình luận

Truyện đang đọc