MỘT ĐỜI TRỌNG SINH MUỐN ĐƯỢC YÊN ỔN!


Trên đường tới Tĩnh Thanh tự, mỗi người đều ôm một mục đích riêng.

Chỉ có Hoàng hậu cùng Hoàng Uyển Như là trong tư thế nghênh tiếp địch.
“Như nhi, Mẫu hậu biết nhiều năm qua con chịu nhiều uất ức.” Hoàng hậu Tạ thị nắm lấy tay nữ nhi, cảm thấy đau lòng không thôi.
Hoàng Uyển Như vỗ vỗ tay bà muốn bà yên tâm.
“Nữ nhi không sao cả.

Có Phụ hoàng cùng Mẫu hậu cưng chiều, lại còn có Thái tử ca ca, con có gì mà uất ức.” Hoàng Uyển Như cười cười nói.
“Như nhi, là Mẫu hậu không tốt.

Con chịu bao nhiêu thiệt thòi mà ta lại không thể làm gì được.” Hoàng hậu nghĩ tới kết quả điều tra hôm trước mà khổ tâm không thôi.
Phong gia cùng Lưu gia vậy mà bày ra bao nhiêu ma trận để nữ nhi nhảy vào.

Hoàng hậu nghĩ tới chỉ cần nữ nhi trúng bẫy kia, dù mang thân phận Công chúa cũng không thể làm gì được.
Đây là không chỉ kéo Tạ gia mà còn kéo Thái tử xuống nước, Công chúa thì mãi mãi không ngóc đầu được.
Nữ nhi này vì hoàng vị của ca ca mà bị bọn người kia mưu tính, đã có một Phong gia cùng Lưu gia, thì các gia tộc khác ngồi im sao?
Tạ gia bà từ khi nào lại để bọn họ trèo lên đầu rồi.
“Sau này Tạ gia là chỗ dựa của con, Phụ hoàng cùng Mẫu hậu cũng là chỗ dựa của con.

Chỉ cần là ai đắc tội con, cứ theo ý con mà xử phạt, đừng lạm hình là được.


Ta ở sau lưng con dọn dẹp.” Hoàng hậu nhìn Hoàng Uyển Như, thẳng thắng tuyên bố.
“Mẫu hậu, người biết cả rồi?” Hoàng Uyển Như ánh mắt ửng hồng nói.
“Con nghĩ là ta không biết gì? Vậy hậu vị bao năm của ta ngồi uổng phí rồi.” Hoàng hậu cười vỗ vỗ muốn nàng yên tâm.
“Nữ nhi ngốc, Lý ma ma bên cạnh con, còn có Quế ma ma cạnh ta, có gì mà ta không biết.

Sau này muốn làm gì nói với ta một tiếng, nguy hiểm của thế gia không chỉ ở ngoài mặt.” Hoàng hậu dặn dò.
Hoàng Uyển Như suy ngẫm một chút, nàng cũng rất muốn nói với Mẫu hậu, nhưng nếu người hỏi nàng tại sao nàng lại biết thì làm sao? Nàng cũng không thể nói mình là oan hồn sống.
“Mẫu hậu, nữ nhi là tình cờ nghe họ bàn bạc… Sau đó nhất thời muốn trừng trị họ.

Ít nhất nữ nhi vẫn ăn miếng trả miếng họ nha.” Nói rồi Hoàng Uyển Như cười tươi hơn.
Nàng bịa một lý do hợp lý nhất, chỉ là hiện tại nàng còn chưa biết phải đối mặt sao với mọi người.

Âm mưu của họ còn trùng trùng, nàng càng không thể nói tại sao nàng biết trước mọi chuyện.
“Mẫu hậu, nữ nhi…” Hoàng Uyển Như lo lắng một chút.
Hoàng hậu Tạ thị đặt vào tay của Hoàng Uyển Như một lệnh bài hình tròn, hoa văn bên trên là hình khổng tước nổi.
“Đây… Phù Khổng Tước.” Hoàng Uyển Như tròn mắt.
“Còn biết cái này?” Hoàng hậu hơi bất ngờ.
Nữ nhi của bà không hề biết đến tranh quyền đoạt thế, lại không hề tiếp xúc với chốn thị phi tanh bẩn, làm sao biết được Phù này?
“Con… là nghe nói.” Hoàng Uyển Như biết mình lỡ lời.
Kiếp trước nàng biết nó thì đã là oan hồn, lúc đó chính Lưu Lam Nhược trộm Phù Khổng Tước trong tay của Thái tử ca ca, làm cho huynh ấy không huy động được ám vệ hộ thân.
Chính vì vậy mà Tạ gia chỉ bảo toàn được chi chính trốn về Nam Giang mai danh ẩn tích, còn Thái tử ca ca bị giam lỏng.
“Là ai nói?” Hoàng hậu nghi ngờ.
Phù Khổng Tước ngoài bà và Tạ gia thì cả Hoàng thượng cũng không hề biết.

Đây là lực lượng cuối cùng bảo vệ bọn họ, vì vậy chuyện người ngoài biết là không thể.
“Con không nhớ rõ… là một lần có nghe Lưu Lam Nhược tả qua về đồ vật này, nhưng lúc đó con không biết đó là gì.

Nay thấy nó giống như miêu tả con chợt nhớ.” Hoàng Uyển Như trợn mắt nói dối.
Lưu Lam Nhược à ngươi đừng trách ta, có trách là trách kiếp trước ngươi cái gì cũng biết.
Nhưng chợt nàng nhận ra, tại sao Lưu Lam Nhược lại biết nhiều như vậy? Là ai hỗ trợ nàng ta?
Bao năm làm oan hồn, nàng cũng chỉ thấy Thất đệ cùng đám người kia, còn phòng nàng ta Hoàng Uyển Như không thể xâm nhập vì quanh phòng đều là phù chú.
“Lại là Lưu tiểu thư kia?” Hoàng hậu nhíu mày.
Xem ra bà vẫn coi thường thực lực Lưu gia, có thể tra ra Phù Khổng Tước là chuyện không dễ gì.
Bà vẫn là bàn bạc với Tạ gia một chút.
“Phù Khổng Tước có thể điều động ám vệ, làm việc theo ý con.


Phù này chính là ngoại công làm cho con, số lượng ám vệ tinh anh trong tinh anh khoảng hai mươi người.

Tùy thời con điều động, chỉ một mực trung thành với con.”
Hoàng hậu chậm rãi giải thích.

“Chuyến đi này ta còn không biết bọn họ âm mưu gì sao? Chỉ là vẫn chưa biết thực lực họ ra sao? Tùy lúc gặp biến con có thể điều động họ, cũng tốt.” Hoàng hậu phòng ngừa vạn nhất.
“Mẫu hậu, còn người thì sao?” Hoàng Uyển Như không ngờ Mẫu hậu lại làm tới bậc này.
Hoàng hậu dịu dàng nhìn nàng.
“Hậu cung này vô cùng khó bước, ta là mẫu nghi thiên hạ còn sợ cho ta sao? Hậu cung hiểm ác ta còn có thể trải qua, chút sóng gió này đã là gì.” Hoàng hậu không muốn nữ nhi lo lắng cho mình.
Xem ra bao năm qua bà đã đánh giá thấp nữ nhi, chỉ muốn cưng chiều nữ nhi một chút, xuất giá gả thấp cũng được miễn nữ nhi vui vẻ không bị nhà chồng ức hiếp là được.
Nhưng xem ra, dù là gì họ cũng muốn đánh chủ ý lên người nữ nhi, cả đời bà chỉ có nữ nhi cùng nhi tử là mạng bà.

Hoàng hậu quyết tâm không để bất kỳ ai có ý định xấu với hai hài tử của mình.
Đây chính là điều mà người mẹ như bà phải làm.
“Nữ nhi làm Mẫu hậu lo lắng rồi.” Hoàng Uyển Như cúi đầu, ánh mắt phiếm
hồng.
“Sau này có gì, bàn bạc với Mẫu hậu, được chứ?” Hoàng hậu nhẹ nhàng hỏi.
“Vâng, Mẫu hậu.” Nàng nhẹ giọng đáp.
Nắm chặt Phù Khổng Tước trong tay, Hoàng Uyển Như biết bản thân cần lên kế hoạch chu đáo, Lưu gia cùng Phong gia chỉ là gia tộc đầu tiên bước lên đoạn đầu đài mà thôi.
Tĩnh Thanh tự nằm ở ngoại thành không xa, khung cảnh vô cùng tươi đẹp, lại ở trên triền núi cao.
Ở đây là nơi tu hành của các cao tăng đức cao vọng trọng.

Mỗi năm một lần, Hoàng hậu cùng mệnh phụ đều đến đây cầu phúc.
Hoàng Uyển Như cùng Hoàng hậu một thân y phục đỏ rực, uy áp quần phương, mệnh phụ cùng tiểu thư quan gia cúi đầu hai bên âm thầm hâm mộ không thôi.

“Miễn lễ đi.” Hoàng hậu lên tiếng.
“Về sương phòng chuẩn bị sẵn thay y phục đi, nửa canh giờ nữa là tới nghi lễ cầu an rồi.” Hoàng hậu hiền từ nói với Hoàng Uyển Như.
“Vâng, hoàng nhi đã nhớ.” Hoàng Uyển Như quy củ hành lễ rồi về sương phòng.
Mệnh phụ cùng tiểu thư danh gia ở đây thấy tư thái Công chúa thì lần nữa ngơ ngác.
“Không phải nói Công chúa học theo thư hương, lạnh nhạt lãnh đạm?”
“Nữ nhi nghe nói Công chúa luôn một thân thanh y, không thích ồn ào.”
“Suỵt, đừng nói nữa, người ta là Công chúa nha.

Còn sai sao?’
Quý mệnh phụ nhìn nhau rồi sau đó đưa nữ nhi về sương phòng chuẩn bị thay y phục.
Dù bên ngoài hoa lệ thế nào đi nữa thì vào cửa Phật mọi người đều phải mặc lam y.
Lam y đơn giản cũng chia theo cấp bậc đặc thù.
Hoàng hậu cùng Công chúa một thân Lam y đơn giản, nhưng lại không át nổi khí chất uy nhiêm, dẫn đầu nhóm mệnh phụ vào chính điện bắt đầu đại lễ cầu an.
Cho đến trưa, đại lễ mới tạm dừng, mọi người có thể thoải mái một chút, dùng ít cơm chay rồi lại bắt đầu lễ cầu an tiếp theo.
“Con ổn chứ?” Hoàng hậu lo lắng hỏi Hoàng Uyển Như.
Trước giờ nàng không thích tham gia những chuyện như thế này, bà biết nữ nhi mình còn trẻ, nghe đến tụng kinh thì sẽ buồn ngủ ngay.
Vậy mà nữ nhi của bà lại có thể an ổn qua một buổi, lại còn vô cùng thành tâm.
“Nữ nhi không sao.” Hoàng Uyển Như cười đáp.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Công chúa thiên an.” Một giọng nói nhỏ nhẹ trong veo truyền đến..


Bình luận

Truyện đang đọc