MỘT ĐỜI TRỌNG SINH MUỐN ĐƯỢC YÊN ỔN!


Lưu phủ sau khi biết sự tình không ổn, Lưu Cảnh tức giận tới mức muốn bóp ch3t đứa nghiệt nữ kia.
“Hừ, khóc khóc, chỉ biết khóc.

Chuyện không thành, mang họa cho cả Lưu gia.

Lẽ ra lúc đó ngươi nên đập đầu đến chết tạ tội, may ra Lưu gia có thể lưu danh ngươi.” Ông ta tức giận.
“Tướng công, sao người lại nỡ nói với nữ nhi như vậy, con bé cũng là vì Lưu gia ta.” Tống thị lên tiếng bảo vệ nữ nhi của mình.
Lưu Lam Nhược lúc này khóc đến sưng mắt.

Nàng ta không biết sai sót ở đâu, mọi thứ đều theo kế hoạch, nhưng đến cuối cùng lại không thấy Phong Hạo Nguyên xuất hiện.
“Phụ thân, nữ nhi đều làm theo lời người, nhưng Phong Hạo Nguyên kia đến bóng dáng còn không thấy, nữ nhi cũng là bị hãm hại.” Lưu Lam Nhược uất ức nói.
Lưu Cảnh làm sao không biết là Lưu Lam Nhược bị người hãm hại chứ? Nhưng thứ ông ta quan tâm chính là thể diện, mang tiếng thế kia thì ông ta mặt mũi nào có thể nhìn đồng liêu.

Chưa kể, người sau màn hãm hại Lưu Lam Nhược là đang muốn vả vào mặt Lưu gia, ông ta lại không thể tra ra.
Ông ta dám chắc chuyện này không thể là Công chúa kia làm ra, nếu nàng ta đã biết thì chỉ cần bắt Lưu Lam Nhược là được rồi, cần gì lôi Dư tiểu thư bên kia vào.
Giờ thì hay rồi, người hại mình là ai còn không biết, thêm danh xấu trên lưng, Lưu gia lần này bị hại thảm.

Đã không tìm được người bí ẩn sau màn thì ông ta chỉ có thể trút giận lên Lưu Lam Nhược.

Dù sao, chuyện này không thành thì Lưu Lam Nhược sợ là chết không toàn thây.


Còn Lưu gia cùng lắm liên lụy vì quản giáo không nghiêm, giờ thì hay rồi, Lưu Lam Nhược không làm sao, Lưu gia cũng không hề bị triệu vào cung.
Người ngồi trên kia còn có thể điềm tĩnh như vậy chắc chắn là đang tìm cách đối phó để bọn họ thảm hơn.

Lưu Cảnh không thể cứ thế ngồi chờ chết được, ông không phải con cá nằm trên thớt chờ người tới làm gì làm.
“Hừ, mẫu tử các người vô dụng hết chỗ nói.

Tìm Tống gia xử lý đi, Lưu gia bên này giữ thân không được, còn có thể làm gì? Lưu Lam Nhược tạm thời ở trong viện tử không được ra ngoài.

Đế Hậu chưa có biểu hiện không có nghĩa ngươi được tha.” Lưu Cảnh nhanh chóng xoay chuyển.
Dù sao Tống gia bên kia cũng là gia tộc lớn, chuyện này cần họ giúp một tay, làm sao có thể để mình Lưu gia đứng ra gánh vác.
Còn có Phong gia bên kia, ông còn chưa tính sổ, cùng mưu tính nhưng đến phút cuối lại lật mặt, đây là ý gì?
Hiện tại chuyện ông cần làm chính là vào cung thỉnh tội, bước này nên chủ động vẫn hơn.

truyen bjyx
“Tự lo liệu đi, ta còn việc đừng làm phiền ta.” Lưu Cảnh nói xong phất áo rời đi.
Mẫu tử Tống thị khóc lóc thảm thiết, Tống thị nhanh chóng để thân cận đi về Tống gia một chuyến.

Dù bà ta hồ đồ thế nào cũng biết chuyện lần này quan trọng, mình bà ta cũng không thể xử lý, nhà mẹ chính là chỗ dựa duy nhất của bà ta.
“Nữ nhi đừng lo lắng, có mẫu thân ở đây.

Ngoại tổ phụ của con bên kia còn đó, chúng ta không sợ, ta xem ai dám nói gì nữ nhi của ta.” Tống thị được nuông chiều thành thói, một đường thuận lợi, bà ta chưa từng chịu qua loại ấm ức này.
Lưu Lam Nhược vẫn thút thít khóc, nàng ta hiểu rõ, chuyện lần này nói nhỏ không nhỏ, nói to không to.

Nếu nặng chính là đồi phong bại tục, ảnh hưởng nơi trang nghiêm, nàng ta chỉ còn cách cạo đầu đi tu.

Nói nhẹ chính là vì bị hãm hại, nhận thay hậu quả cho Công chúa, nhưng danh dự của nàng ta xem như hủy.

Dù là thế nào nàng ta cũng chịu thiệt, mà chuyện nữa chính là kéo theo thù hận của Ôn gia bên kia.
Lưu Cảnh rời phòng Tống phu nhân liền về thư phòng của mình, sau một hồi suy nghĩ cũng cho gọi Lưu Linh Nhã đến.
“Nữ nhi thỉnh an phụ thân.” Nàng ta hành lễ vô cùng quy củ, cử chỉ lại nhẹ nhàng.
“Phụ thân gọi con đến, có lẽ con cũng hiểu vài phần rồi chứ?” Lưu Cảnh nhìn Lưu Linh Nhã đánh giá.
“Nữ nhi ngu muội, không hiểu ý phụ thân.” Lưu Linh Nhã cẩn trọng đáp.
Lưu Cảnh nhìn cử chỉ nho nhã, thái độ không có gì chê trách lại vô cùng hiểu chuyện.


Ông gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

“Đại tỷ con bên kia xem như hủy rồi.

Lưu gia này về sau có lẽ chỉ còn có Nhã Nhi mới có thể giúp đỡ.

Thất Hoàng tử bên kia…” Ông ta tỏ vẻ sầu não nói.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Lưu Linh Nhã, ông muốn thứ nữ này của ông có thể bồi dưỡng.
“Đại tỷ chỉ là gặp chút sự cố, nữ nhi tin phụ thân cùng mẫu thân đã có tính toán.

Chỉ cần Lưu gia an ổn nữ nhi nguyện nghe theo sắp xếp, mãi mãi tôn kính đại tỷ.” Lưu Linh Nhã quỳ xuống nói.
Nàng ta biết đây là cơ hội của nàng ta, Lưu Lam Nhược bên kia tạm chưa thể làm gì.

Nhưng nàng ta thì khác, nàng ta có Thất Hoàng tử chống lưng, thứ nàng ta thiếu chính là danh phận.
Hiện tại, phụ thân muốn lợi dụng nàng ta triệt để chỉ có thể để nàng ta đầu nhập vào dòng chính, cho nàng ta đứng dưới danh nghĩa nhị tiểu thư, nữ nhi thân sinh của Tống thị, chính thất Lưu gia.

Tuy thân phận vẫn không bằng Lưu Lam Nhược, chí ít vẫn được người coi trọng, mà vị trí Trắc phi kia có thể nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Được, Linh Nhã, con nên nhớ Lưu gia chính là chỗ dựa của con.

Lưu gia còn, con mới có thể được mọi người nể trọng.” Lưu Cảnh trầm giọng nhắc nhở.
“Nữ nhi nhớ rõ, một giây một phút cũng không quên.” Lưu Linh Nhã cúi đầu sát đất như muốn tỏ lòng đã hiểu rõ.
“Con về đi.” Lưu Cảnh ra hiệu cho nàng ta lui ra.
“Nữ nhi đã biết.” Lưu Linh Nhã từ từ lui ra ngoài.
Đi trên đường về lại phòng mình, Lưu Linh Nhã nở nụ cười đắc ý, đây là do Lưu Lam Nhược tự làm tự chịu mà thôi.
Phải nói là nàng ta xem như có quý nhân phù trợ, đêm đó có một nam nhân tìm nàng ta, đưa nàng ta một phong thư, trong đó ghi rõ kế hoạch của Lưu gia.

Lưu Linh Nhã đọc xong cảm thấy chấn động không thôi, ban đầu nàng muốn tới bẩm báo Công chúa, muốn Công chúa nhìn phần công lao bẩm báo mà cho nàng chút địa vị.
Tuy nhiên nàng ta còn chưa ra khỏi phòng, lại có một phong thư ném vào, nàng ta vẫn không biết là ai.

Nhưng bên trong phong thư kia là nói thiệt hơn chuyện nếu Lưu Lam Nhược thành công một bước thành danh, thì thứ nữ như nàng ta là gì chứ?
Nàng ta theo lời trong thư, lôi kéo Dư Ôn Ngọc đến phòng Công chúa, sau đó bản thân vờ như thấy đại tỷ thì e ngại rời đi.

Mà Dư Ôn Ngọc kia thấy Lưu Lam Nhược luôn được đến phòng Công chúa thì ngưỡng mộ đi theo.

Mọi chuyện còn lại quả thực Lưu Linh Nhã cũng không biết, bằng cách nào mà hai người kia lại diễn ra một màn xấu hổ như vậy.
“Lưu Lam Nhược, ta nhẫn.

Ta muốn tận mắt thấy ngươi thê thảm.” Lưu Linh Nhã như nhìn ra tương lai của bản thân, cũng nhìn thấy tương lai của vị đại tỷ kia.
“Ngươi âm thầm đi báo với Thất Hoàng tử chuyện này đi.

Cũng nói rõ chuyện thế này, phụ thân ta chỉ còn cách đứng về phía ngài ấy, nói ngài ấy thu xếp sớm.” Lưu Linh Nhã thì thầm vào tai tỳ nữ theo mình.
“Vâng thưa tiểu thư.” Người tỳ nữ nhanh chóng đi ra.
Lưu Linh Nhã cứ thế ung dung một đường về lại phòng, nhưng nàng ta cũng chưa kịp đắc ý sớm đã chạm mặt Tống thị.
“Ngươi mới đi đâu?” Tống thị đang muốn đến phòng phu quân bàn chuyện của nữ nhi, còn muốn xoa dịu cơn tức giận của ông ấy lại gặp ngay Lưu Linh Nhã.
“Nữ nhi thỉnh an mẫu thân, nữ nhi vừa được phụ thân gọi đến.” Lưu Linh Nhã hơi lo lắng, quy củ hành lễ, cũng không dám đứng thẳng người..


Bình luận

Truyện đang đọc