MỘT LẦN GẶP GỠ MỘT ĐỜI BÊN ANH


Sau khi kết thúc trực tiếp tổ tiết mục đã đến xin lỗi Tô Tinh Dã, Tô Tinh Dã cũng cười tỏ ý là không có vấn đề gì, nhưng mà Tiểu Thuần ở bên cạnh cô đen mặt suốt cả buổi làm cho nhân viên công tác của tổ tiết mục thật sự hoảng sợ, cứ tỏ vẻ xin lỗi mãi.
 
Lúc đã vào trong xe rồi Tô Tinh Dã mới nói với Tiểu Thuần: "Tiểu Thuần à, em đừng nổi giận với bọn họ nữa, dù gì thì cũng là người một nhà mà."
 
Sắc mặt Tiểu Thuần lúc này đã tốt hơn rất nhiều rồi, cô ấy ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô một cái. Thật ra lúc nãy là cô ấy cố tình đen mặt lại, lúc nãy bản thân cũng đã lĩnh ngộ sâu sắc, tổ tiết mục cue đến anh Thẩm, chị nhà mình không chừng là đã mừng tới nỗi hoa nở trong lòng. Dù sao thì hai ngày liên tục nhìn thấy cô lúc nào cũng càn quét trên bảng xếp hạng nhiệt độ, nói thật lòng cô ấy thấy người đại diện của anh Thẩm còn không xông xáo bằng chị nhà mình nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kỳ thật chuyện xảy ra hôm nay cô ấy cũng không thật sự nổi giận, mà chính là muốn tỏ thái độ cho tổ tiết mục nhìn thấy, cô ấy muốn để cho tổ tiết mục biết sở dĩ hôm nay Tô Tinh Dã trả lời câu hỏi đó cũng bởi vì lúc đó đang phát trực tiếp, cũng là vì lễ phép và tiết chế được. Chuyện này vốn dĩ là do bên đó làm không đúng, nếu như nghiêm túc xem xét thì các cô có thể truy cứu tổ tiết mục đã vi phạm giao ước, mà Tô Tinh Dã vốn dĩ không quen làm chuyện đen mặt với người khác, cho nên đôi lúc cô ấy vẫn phải ra mặt, nếu không thì những người khác sẽ cảm thấy bọn họ rất dễ bắt nạt.
 
"Được rồi, em không có giận nữa, nhưng mà chị thì rất vui đúng không?"
 
Tô Tinh Dã nhìn cô ấy nở nụ cười thật tươi rồi "Ừ" một tiếng.
 
Tiểu Thuần thật sự bất lực trước bộ dạng đáng yêu của Tô Tinh Dã rồi, nếu như cô có thể để tâm tới chuyện của mình như vậy thật là tốt biết bao.
 
Trên đường về Tô Tinh Dã còn nhận được tin nhắn Wechat của Lương Ý Châu.
 
Lương Ý Châu: Wow, em cũng thật là tiêu chuẩn kép quá đó! *icon chống nạnh*
 
Tô Tinh Dã hiểu ý của anh ấy chính là nói tới chuyện thứ hạng của bảng xếp hạng nhiệt độ, Thẩm Vọng Tân đang đứng đầu bảng xếp hạng, anh ấy xếp thứ hai, bảng phân tích nhiệt độ của hai người họ cực kỳ sít sao. Nói thật là nếu như hôm nay cô không đề cập tới Thẩm Vọng Tân, không chừng hôm nay anh ấy đã có thể ngược dòng chuyển bại thành thắng, nhưng hiện tại e là anh ấy không thể trở mình được nữa rồi, vậy nên anh ấy mới nhắn tin Wechat cho cô. Hai người họ hợp tác một thời gian lâu như vậy, Tô Tinh Dã đối với anh ấy coi như cũng có chút hiểu biết, cô cũng biết anh ấy là dạng người thích đi trêu chọc cho nên vui vẻ trả lời anh ấy.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Tinh Dã: Có rảnh em mời anh ăn cơm.
 
Đúng như Tô Tinh Dã đã đoán, Lương Ý Châu thật sự chỉ là đi trêu chọc một chút thôi, vậy nên lúc anh ấy nhìn thấy tin nhắn của cô nói muốn mời đi ăn cơm thì anh ấy sợ đến ngây người, anh ấy thật sự không ngờ mình vừa mới nói như vậy lại có thể cọ được một chút cơm của cô đó!
 
Lương Ý Châu: Được đó. Nếu như em dám lừa anh, anh lập tức treo em lên Weibo.
 
Tô Tinh Dã: Em không làm thế đâu.
 
Tiểu Thuần đưa Tô Tinh Dã tới tận thang máy sau đó mới ra về. Tô Tinh Dã nhập mật mã để mở cửa, ngay khi cô vừa mới đóng cửa lại chuẩn bị đưa tay lên mở đèn, thì cánh tay đột nhiên bị một đôi tay khác mạnh mẽ bắt được, ép cô sát vào vách tường. Cô bị dọa sợ tới mức tiếng la hét cũng kẹt lại trong cổ họng, nhưng rất nhanh sau đó cô ngửi thấy hơi thở quen thuộc nên kêu lên: "Thẩm, Thẩm Vọng Tân?"
 
Hơi thở nóng bỏng của người đó phả vào gáy cô, cô nghe được giọng nói trầm thấp của người đó: "Ngoan, gọi lại lần nữa đi."
 
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tâm tình của Tô Tinh Dã lập tức thả lỏng, cô vòng tay ôm cổ anh, chỉ chỉ lên trán anh cố ý hỏi: "Gọi gì hả anh?"
 
Thắt lưng bị bấm một cái không nặng không nhẹ làm cô không nhịn được kêu lên một tiếng, mà ngay khi môi cô vừa mới mở ra thì đầu lưỡi nóng bỏng của người đó đã lập tức xâm nhập, trong chớp mắt không khí trong khoang miệng đều bị hút sạch không còn chút nào, đầu lưỡi cọ xát với tường thịt vội vàng mà thâm nhập vào bên trong.
 
Tô Tinh Dã cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng lại không nỡ tách ra bởi vì hai người thật sự đã rất lâu rồi không gặp nhau. Hơn bốn tháng, ngay cả nói chuyện với nhau cũng là một loại xa xỉ. Thực ra vừa rồi cô còn vô số câu muốn hỏi anh, cô muốn hỏi có phải anh đã xem phỏng vấn trực tiếp của cô không, muốn hỏi anh sao lại về vào giờ này, muốn hỏi tại sao anh lại đột ngột trở về, nhưng bây giờ cái gì cô cũng không muốn hỏi nữa, chỉ muốn đáp lại nhiệt tình của anh thôi. Anh vội vã giống như chỉ có như vậy mới có thể bày tỏ được hết thảy những nỗi nhớ mong của hai người.
 
Thân thể cô bỗng chốc nhẹ bẫng, anh ôm lấy eo bế thốc cô lên, theo bản năng hai chân cô co lại vòng qua thắt lưng anh, hai người nương theo ánh trăng đi từ huyền quan tới sofa trong phòng khách, cả người cô ập lên trên ghế sofa mềm mại.
 
Đầu óc cô bắt đầu choáng váng, tim đập như sấm dậy, cô có cảm giác cả cơ thể mình không còn chút sức lực, nhanh chóng trở nên khô nóng, không khống chế được mà run rẩy. Cảm giác quen thuộc này xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của cô, nhưng trong khi cô nghĩ mình sẽ không dừng lại mà cũng không thể dừng lại được thì đôi môi của người đàn ông tách khỏi môi cô, giọng điệu của anh có chút kỳ lạ: "Anh về rồi."
 
Đôi mắt khô khốc của Tô Tinh Dã lại càng thêm chua xót, cô cố gắng nắm chặt hai cánh tay của anh đang đặt bên người mình, hơi thở quen thuộc của anh hoàn toàn bao vây lấy cô, cho cô một cảm giác an toàn khó tả.
 
Thẩm Vọng Tân cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn. Anh đang định đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng một đôi tay bé nhỏ đã nắm lấy tay anh vội vàng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
 
Anh bật cười: "Anh mới về tới, định mở đèn rồi đi tắm..."
 
Thẩm Vọng Tân còn chưa kịp dứt lời đã bị Tô Tinh Dã nâng người lên chặn lại, lần này là cô vội vàng hôn anh, vội vàng hút lấy tất cả những gì thuộc về anh.
 
Thẩm Vọng Tân sững sờ hết hai giây, giọng nói của anh cực kỳ khô nóng: "Anh chưa tắm đâu đó."
 
Tô Tinh Dã nhắm mắt lại, mượn bóng tối để che khuất đôi gò má đang ửng hồng: "Lát nữa tắm sau."
 
Sống lưng của Thẩm Vọng Tân bỗng chốc căng thẳng, trong nháy mắt anh đã hiểu được ý tứ của cô.
 
Bóng đêm thăm thẳm bên ngoài cửa sổ hòa quyện cùng ánh trăng như dòng nước miên man bất tận, phòng khách vốn luôn yên tĩnh giờ phút này lại phát ra những âm thanh yêu kiều, mềm mại, ghế sofa vững vàng trên mặt đất lúc này hơi xê dịch, nhiệt độ trong phòng nóng như thiêu đốt.
* * *

 
Tô Tinh Dã bây giờ giống như vừa được từ trong nước đem ra, Thẩm Vọng Tân gom gọn mái tóc dài mướt mồ hôi đang dán sát vào lưng cô gỡ ra, rồi dùng một cái mền nhung bọc cô lại. Cả người cô lúc này mềm nhũn tựa vào trong lồng ngực anh, đôi gò má của cô dán lên bả vai anh, nơi chóp mũi là mùi hương cô quen thuộc, làm cô cảm thấy an tâm đến kỳ lạ. Giọng cô bây giờ khàn hơn lúc nãy rất nhiều, nên lúc nói chuyện với anh không thể không nói nhỏ được, cô hỏi anh: "Không phải anh nói ngày 21 anh mới về sao?"
 
Thẩm Vọng Tân vuốt ve sau gáy cô: "Anh đóng máy trước thời hạn."
 
"Sao anh lại không nói em biết chứ?" Tô Tinh Dã hỏi anh.
 
"Anh muốn tặng cho em một bất ngờ mà." 
 
Tô Tinh Dã ôm chặt lấy anh, hai người cứ như vậy mà làm tổ trong cái chăn ấm áp ở trong phòng khách ôm nhau một hồi.
 
Thẩm Vọng Tân hôn lên mũi cô: "Anh ôm em đi tắm được không?"
 
Tô Tinh Dã "Ừm" một tiếng không kháng cự gì, bởi vì lúc này cô mệt tới nỗi không còn chút sức lực, động đậy một chút cũng không muốn nữa.
 
Vì thế Thẩm Vọng Tân lấy mền bọc cô lại, ôm ngang lên đi vào trong phòng tắm.
 
Tô Tinh Dã dựa người vào cạnh bồn tắm. Có lẽ là quá mệt mỏi rồi nên lúc này cô đang nhắm mắt lại, đôi gò má bị hơi nước nóng làm ửng hồng, thoạt nhìn có vẻ uể oải, mái tóc đen dài đang nằm trong tay người đàn ông được chà xát nổi lên lớp bọt trắng xóa, thoang thoảng hương thơm của dầu gội.
 
* * *
 
Tô Tinh Dã ngủ một giấc cực kỳ ngon lành, lúc thức dậy cô theo thói quen vặn vẹo thân mình một vòng, đột nhiên cảm thấy toàn thân đau tới mức nói không nên lời. Cô là bị cơn đau này làm cho tỉnh táo, sau khi mở to mắt một lúc cô mới nhớ lại vài chuyện xảy ra tối hôm qua, Thẩm Vọng Tân về rồi ư? Anh ấy thật sự đã về rồi!
 
Nghĩ tới đây cô dồn sức bật người ngồi dậy, vốn lúc nãy vừa mới trở mình toàn thân đều đau đến tỉnh táo, bây giờ bật lên như vậy cô lại đau đến kêu thành tiếng. Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều như vậy, cố nén lại cảm giác khó chịu, cô tung mền xuống giường đi chân trần ra khỏi phòng, vừa đi vừa gọi: "Thẩm Vọng Tân?"
 
Thẩm Vọng Tân đang nấu canh ở dưới lầu, nghe được tiếng bước chân của cô, anh vừa ra tới nhìn thấy Tô Tinh Dã đang đi chân trần đứng ở cầu thang thì lập tức đi qua: "Sao em không mang dép vậy chứ?"
 
Tô Tinh Dã dĩ nhiên là không kịp mang dép vào, cứ chân trần như thế mà chạy về phía anh, cả người lao vào trong ngực anh, đưa tay ra ôm chặt lấy anh.
 
Thẩm Vọng Tân có thể cảm nhận được rõ ràng cô dùng sức nhiều tới cỡ nào, anh giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: "Em làm sao vậy?"
 
Hai tay Tô Tinh Dã ở phía sau nhanh chóng siết chặt hơn: "Em còn tường là mình đang nằm mơ."
 
"Tại sao thế?"
 
"Bởi vì rất nhiều lần em nằm mơ thấy anh trở về..."
 
Thẩm Vọng Tân nghe được lời nói của cô, trong lòng cảm thấy chua xót: "Bé ngốc, đây không phải là mơ đâu. Anh thật sự đã về rồi."
 

Thẩm Vọng Tân ôm cô qua ngồi xuống sofa, lúc người Tô Tinh Dã vừa đặt xuống ghế, hai má của cô ngay lập tức đỏ lên, cô không khỏi nắm chặt đệm ghế sofa.
 
Mà lúc Thẩm Vọng Tân lấy dép tới mang vào chân cô cũng chú ý tới hai gò má đỏ lựng cùng với ánh mắt trốn tránh của cô, anh không nhịn được mà cười thành tiếng: "Đệm ghế sofa anh đã thay hết rồi, cái đệm hôm qua anh cũng giặt rồi, đang phơi ở ngoài cho khô kìa."
 
Tô Tinh Dã vô tình theo ánh nắng nhìn về phía ban công, quả nhiên cô thấy được bên ngoài đang phơi đệm sofa cùng với tấm mền ngày hôm qua hai người dùng, hai gò má cô lại càng nóng ran hơn. Cô đưa tay đẩy anh ra rồi lập tức chạy lên lầu: "Em, em đi rửa mặt đã."
 
Thẩm Vọng Tân nhìn thấy dáng vẻ giống như con thỏ nhỏ chạy trốn của cô, làm anh không khỏi bật cười.
 
Tô Tinh Dã rửa mặt xong rồi mới chợt nhớ ra một việc, cô "A______" một tiếng rồi chạy xuống lầu: "Chết rồi, chết rồi!!"
 
Thẩm Vọng Tân bị cô dọa giật mình: "Cái gì mà chết rồi em?"
 
"Em, em hôm nay còn một buổi chụp hình cho tạp chí, em trễ rồi... Tiểu Thuần chắc chắn là càm ràm em nữa rồi..."
 
Thẩm Vọng Tân nhìn thấy dáng vẻ tay chân luống cuống của cô thì nói: "Không trễ đâu em."
 
"Hả?"
 
"Tiểu Thuần giúp em dời lịch chụp bìa tạp chí qua ngày mai rồi."
 
Tô Tinh Dã đứng hình hai giây: "Dời lịch? Ngày mai chụp?"
 
Thẩm Vọng Tân "ừ" một tiếng, sáng nay Tiểu Thuần gọi tới như điện giật, nhưng lúc đó Tô Tinh Dã còn chưa tỉnh giấc, nên anh thay cô quyết định nhờ Tiểu Thuần dời lịch chụp lại.
 
Tô Tinh Dã thở ra một hơi rồi lại nhào về phía Thẩm Vọng Tân: "May mà có anh giúp em dời lại lịch chụp, làm em sợ gần chết."
 
"Em không trách anh tự tiện dời lịch chụp của em à?" Thẩm Vọng Tân hỏi cô.
 
Tô Tinh Dã "ừm" một tiếng, vòng tay qua ôm eo anh rồi ngước đầu lên nhìn anh: "Em không trách đâu, mọi chuyện của em anh đều làm chủ được mà."
 
Thẩm Vọng Tân bị câu này của cô làm sững sờ, sau đó anh lại cúi xuống hôn cô.

 


Bình luận

Truyện đang đọc