MỘT LẦN GẶP GỠ MỘT ĐỜI BÊN ANH


Tô Tinh Dã không ngờ người đến lại là Thẩm Vọng Tân, giây phút nhìn thấy anh, sự phòng bị trong ánh mắt đột nhiên tan biến, giây tiếp theo cô cảm thấy có chút bối rối, ánh mắt tránh né, không cần nhìn cô cũng biết hiện tại mình nhất định trông rất khó coi, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ ngay lúc này của mình. 
 
“Anh… sao anh lại ra đây?” Cô cố ý khiến cho giọng nói của mình nghe trở nên bình thường, nhưng cô vừa mới khóc xong, giọng nói ít nhiều gì cũng có chút khàn khàn. 
 
Thẩm Vọng Tân đi về phía cô, cô nhìn thấy liền cúi đầu, anh khẽ thở dài một hơi, cất giọng nói ấm áp: “Tiểu thọ tinh là không được khóc đâu.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai tay Tô Tinh Dã theo quán tính khẽ siết chặt lại, đột nhiên bị những lời này chọc vào nơi mềm mại nhất của trái tim, vị chua chát quen thuộc trực tiếp xông lên trán, cô vô thức cắn lấy môi dưới, giọng hơi nghẹn ngào nói: “Bây giờ đã là ngày hai mươi mốt rồi… không còn là thọ tinh nữa rồi.” 
 
Thẩm Vọng Tân nhìn đôi mắt hờn dỗi của cô, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cô: “Vậy được, cho em dựa vào này.” 
 
Tô Tinh Dã còn chưa hiểu được hết ý của anh, đã bị cuốn vào trong cái ôm ấm áp. Đột nhiên bị ôm theo cách này, cơ thể cô vô thức co cụm lại, nhưng chưa đầy hai giây liền nhanh chóng thả lỏng, bờ má cô đang ở phía ngực anh, vạt áo khoác anh bị cô nắm chặt. 
 
Thẩm Vọng Tân cứ tưởng cô không khóc, nhưng ở ngay giây tiếp theo anh cảm nhận rõ rệt phần áo ngay ngực bị thấm ướt thì mới biết, cô đã khóc, âm thầm, không hề lộ ra một chút âm thanh nào.
 
Nước mắt trào ra nóng hổi, ​​nhiệt độ nóng bỏng như muốn thiêu đốt trái tim anh, Thẩm Vọng Tân chầm chậm nâng bàn tay lên, động tác nhẹ nhàng dịu dàng mang theo sự an ủi vỗ về tấm lưng gầy gò của cô. 
 
Tô Tinh Dã vốn tưởng bản thân có thể khống chế được, nhưng từ giây phút được anh ôm lấy, toàn bộ năng lực phòng vệ của cô đều nên cực kì yếu ớt, cứ như con thuyền nhỏ phiêu bạt đã rất lâu đột nhiên tìm thấy một bến cảng mà mình có thể nương náu, không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn được dựa dẫm vào.  
 
Không biết đã trôi qua bao lâu, hơi thở của Tô Tinh Dã dần dần bình tĩnh lại, cô buông phần quần áo bị mình cứ mãi siết chặt, lùi ra sau một bước, ánh mắt nhìn vào những chỗ áo của anh bị cô làm thấm ướt. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vọng Tân cũng nhìn theo tầm mắt của cô, mỉm cười: “Không cần em phải giặt cho anh đâu, đừng có lo.”

 
Tô Tinh Dã sừng sờ, ngẩng đầu nhìn anh, lúc này vành mắt đuôi mắt cô đều đỏ lên, chóp mũi cũng đỏ, gương mặt trắng nõn còn vương lại nước mắt, đôi mắt thâm thúy của Thẩm Vọng Tân thoáng âm trầm sâu sắc, sau đó bờ môi mỏng của anh khe khẽ hé mở, nói: “...Tinh Dã.” 
 
Trái tim của Tô Tinh Dã không hiểu vì sao lại rộn ràng, cổ họng khàn khàn của cô cất lên một tiếng “Dạ.” 
 
Trong một lúc cả hai người đều không nói chuyện, càng như vậy, Tô Tinh Dã càng hồi hộp hơn, ngay thời điểm cảm giác hồi hộp này đạt tới đỉnh điểm, Thẩm Vọng Tân lấy từ trong túi áo khoác mình ra một chiếc hộp quà màu xanh da trời đưa cho cô.    
 
Tô Tinh Dã cũng vô thức đưa tay ra nhận lấy hộp quà: “Cho em à?”  
 
“Ừm, quà sinh nhật.”    
 
“Bây giờ em có thể mở ra không?”     
 
“Tất nhiên rồi.”
 
Tô Tinh Dã cẩn thận mở hộp quà ra, bên trong hộp là một sợi dây chuyền bằng bạc, điểm xuyết bởi ngôi sao nhỏ rỗng, còn được khắc thêm một chữ cái S.
 
Thẩm Vọng Tân nhìn cô, hỏi: “Có thích không?”   
 
Tô Tinh Dã sờ vào chữ cái S bên trong ngôi sao nhỏ, đôi mắt vừa mới khóc xong giờ phút này trở nên tươi sáng trong trẻo, cô gật đầu liên tục: “Đặc biệt đặc biệt thích luôn ạ.” 
 
Xem ra cô thật sự thích nó, nếu không đã không thêm nhiều chữ đặc biệt như vậy.   
 
***
 
Khi bữa tiệc đã ăn được nửa buổi, Thẩm Vọng Tân nhận được điện thoại của Đường Viên, sau khi cúp điện thoại mọi người biết lát nữa anh bay chuyến hai giờ về Bắc Kinh.   
 
“Hai giờ ba mươi? Rạng sáng anh đi rồi á? Sáng sớm có cảnh quay?” Thích Chử ngạc nhiên nói.    
 
Thẩm Vọng Tân không trả lời câu “sáng sớm có cảnh quay” của Thích Chử, mà nhìn bọn họ bật cười, “Mọi người cứ từ từ dùng bữa, hiện tại tôi thật sự phải đi trước rồi, lần sau chúng ta tụ tập ở Bắc Kinh.” 
 
Sau khi anh chào hỏi tất cả mọi người, còn đặc biệt nói riêng với Tô Tinh Dã: “Tạm biệt.” 
 
Lúc này Tô Tinh Dã lại có chút chưa kịp phản ứng trở lại, cô biết anh mất hơn ba tiếng đồng hồ bay từ Bắc Kinh đến đây, nhưng cô không biết, anh tới chưa đầy hai tiếng đồng hồ, để sau đó mất hơn ba tiếng đồng hồ vội vã trở lại Bắc Kinh. 
 
Sau khi Thẩm Vọng Tân rời đi, bọn Du Thư Yên vẫn còn đang nói về chuyện này.    
 
Thích Chử: “Đù má, tôi thật không ngờ ngày mai Vọng Tân còn có cảnh quay, tôi cứ tưởng cậu ta xin nghỉ hoặc là chuyển ngày nghỉ chứ.”    
 
Du Thư Yên: “Đoán chừng anh ấy vừa xuống sân bay là phải đến thẳng đoàn phim rồi.” 
 
" ··· ··· "
 
Trong sáu người, ngoại trừ hai người bọn họ, bốn người còn lại đều khá yên lặng. Triệu Tư Vu và Trì Hủ yên lặng ăn lẩu, Phó Tuân nhìn nồi lẩu sôi sùng sục với vẻ mặt đầy trầm ngâm, còn Tô Tinh Dã thì cúi đầu, ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại.
 

Sau một lúc, Tô Tinh Dã ấn sáng màn hình, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên bàn phím màn hình điện thoại.
 
Khi Thẩm Vọng Tân nhận được tin nhắn wechat của Tô Tinh Dã cũng vừa đúng lúc lên xe.    
 
Tô Tinh Dã: Sáng mai mấy giờ anh quay?   
 
Thẩm Vọng Tân nhìn vào tin nhắn WeChat này, do dự một lúc, và trả lời thành thật: Bảy giờ.
 
Tô Tinh Dã: Anh bay chuyến hai giờ, về tới Bắc Kinh ít nhất cũng hơn năm giờ, bảy giờ bắt đầu công việc, về cơ bản là không có thời gian để nghỉ ngơi ...
 
Thẩm Vọng Tân: Vậy không đúng, ở trên máy bay còn có thể ngủ được tầm ba tiếng.  
 
Tô Tinh Dã vẫn sờ sờ màn hình như cũ, cô đang nhìn tin nhắn wechat anh gửi qua, cả nửa buổi cũng không trả lời lại, cho nên anh đã tốn hơn sáu tiếng đồng hồ, chỉ để đến dự buổi sinh nhật chưa đầy hai tiếng đồng của cô… Nếu cô mà biết như vậy, cô thà rằng anh đừng đến đây. 
 
Ngay lúc này, Thẩm Vọng Tân gửi tới một tin nhắn wechat: Lời chúc mừng sinh nhật phải trực tiếp nói, quà sinh nhật thì phải trực tiếp tặng. 
 
Tô Tinh Dã cầm điện thoại không chắc chắn lắm, rơi “Bang” một cái xuống thảm ngay dưới bàn.
 
Sự cố này thu hút sự chú ý của bọn họ, quan tâm hỏi cô: “Tinh Dã, em làm sao thế?”
 
Tô Tinh Dã vừa nói không có gì vừa cúi người nhặt điện thoại lên. 
 
Sau khi bọn họ kết thúc cũng gần tới ba giờ, và cũng lúc ba giờ, Thẩm Vọng Tinh ở đằng kia đã lên máy bay trở về Bắc Kinh.
 
Sau khi Tô Tinh Dã trở về khách sạn tắm rửa, cô cẩn thận đeo sợi dây chuyền có ngôi sao rỗng và chữ S lên cổ, cúi đầu xuống, ngón tay vô thức chạm vào ngôi sao và chữ S.
 
Lúc này đây, trong đầu cô đều hiện ra tỉ mỉ chi tiết khung cảnh mà cô ở bên cạnh Thẩm Vọng Tân trong hai tiếng đồng hồ kia, anh vất vả mệt nhọc đi đến đây, trong chưa đầy hai tiếng đồng hồ, đích thân nói với cô câu “Sinh nhật vui vẻ”, ăn bánh kem cô cắt, tặng cho cô một món quà sinh nhật mà cô rất thích... Còn cho cô một cái ôm khiến cô cảm thấy vô cùng tuyệt mỹ. 
 
Ấm áp, kích động, khao khát, vào lúc này bộc phát một cách khác thường.
 
***
 
Sáng sớm Tiết Đan vừa đến đoàn phim đã nghe nhân viên công tác đang thì thào bàn tán.
 
“Này, tôi nghe nói hôm qua sau khi xong việc thầy Thẩm đã đi Thành Đô.” 
 
“Thật hay giả? sao cậu biết?”   
 
“Tôi có một người bạn làm nhân viên kiểm tra an ninh, là cô ta kiểm tra an ninh thầy Thẩm.” 
 
“Đù, thầy Thẩm đi Thành Đô để làm gì?”   
 
“Ai biết đâu, tối hôm qua còn ở Thành Đô, bây giờ đã xuất hiện ở đoàn phim, nghĩ thì chắc là rạng sáng là vội về rồi, cậu không thấy quần áo hôm nay của thầy Thẩm còn chưa thay à?”  
 
“Cảm giác như mình ăn một quả dưa thiệt to.”     

 
“Dưa cái gì mà dưa, chuyện không có gì đừng có truyền vô trong đoàn phim.”  
 
“Biết rồi biết rồi, chuyện này thì bọn tôi vẫn hiểu mà.”  
 
" ··· "
 
Tiết Đan vô tình nghe thấy, nhưng lại nghe được nội dung đáng giá nhất của ngày hôm qua. Mấy người bọn họ hôm qua sau khi xong việc thì cùng hẹn nhau đi ăn đêm, chỉ duy nhất mình anh không đi, vội vội vàng vàng rời khỏi đoàn, thì ra là để kịp đến Thành Đô trong hơn ba tiếng đồng hồ. Đêm khuya anh còn gấp gáp đi Thành Đô làm gì kia chứ? Tiết Đan có cả đống suy nghĩ không thể nào giải thích nổi, nhưng sau đó một giây trong dầu chợt lóe lên một tia sáng, đoàn phim 《Tiên Mặc》của Tô Tinh Dã hình như vẫn ở Thành Đô ... 
 
Tiết Đan nghĩ tới, sau đó lắc lắc đầu, cũng chưa chắc, nói không chừng có khi anh ấy còn có công việc gì đó ở Thành Đô, lúc đang nghĩ tới chuyện này, Vương Tiếu Tiếu bước tới chỗ cô ta, huơ huơ tay với cô ta: “Chào buổi sáng, Đan Đan.”  
 
Tiết Đan thu hồi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình, trả lời một câu: “Xin chào.” 
 
Hai người đi đến phòng hóa trang, trên đường đi, Vương Tiếu Tiếu hình như nhớ tới gì đó, nói với cô ta: “Này, cậu biết gì không?”    
 
"Hả? Biết gì chứ?"
 
“Hôm qua là sinh nhật của Tô Tinh Dã á.”   
 
Bước chân Tiết Đan gấp gáp, cô ta nhìn Vương Tiếu Tiếu: “Cậu nói sao?”   
 
Vương Tiếu Tiếu không nhận thấy sự khác thường của Tiết Đan, cứ tưởng cô ta không nghe rõ, vì vậy lặp lại lần nữa, lần này chi tiết hơn: “Tôi nói hôm qua ngày 20 là sinh nhật của Tô Tinh Dã, với lại nha, có phải hôm qua thầy Thẩm không cùng với đám tụi mình đi ăn khuya đúng không, thật ra anh ấy đi đến Thành Đô để ăn sinh nhật của Tô Tinh Dã.”  
 
“Cậu làm sao biết được, chắc chắn chứ?” Tiết Đan hỏi.
 
“Chắc chắn luôn, bạn của tôi trước đây có hợp tác với Thích Chử, thấy cậu ta đăng trong vòng bạn bè, cậu biết Thích Chử chứ, hợp tác với thầy Thẩm trong “Quyền mưu”, mấy diễn viên chính của đoàn phim “Quyền mưu” tối hôm qua đều đến dự sinh nhật của Tô Tinh Dã, thật sự nhìn không ra mà, bộ phim đã sát thanh* lâu như vậy rồi, quan hệ của bọn họ vẫn tốt như thế.    
 
Những lời của Vương Tiếu Tiếu cũng không phải có ý gì khác, mà đây là thực tế của giới giải trí, mọi người cùng hợp tác trong một bộ phim, cũng phải nói thật là chưa chắc hợp tác một bộ phim sẽ thành bạn bè tốt, đa số sau khi sát thanh* nếu không có chuyện gì đặc biệt thì mọi người đều sẽ không liên lạc với nhau riêng tư. Sau khi bộ phim chính thức được phát sóng thì hợp tác tuyên truyền, làm quảng cáo, phỏng vấn cá nhân trên các chương trình truyền hình, sau các việc đó thì chỉ còn lại mối quan hệ với đồng nghiệp cũ.
 
Nói thực sự có mối liên hệ, thì trong số các diễn viên chính cũng chỉ có cá biệt một hai người, nhưng nhìn bọn họ cả nhóm diễn viên chính đạo mạo chỉnh chu lại quen biết thân thiết với nhau, nhìn trong giới giải trí cũng không có được mấy người, nếu không thì sao cô ấy lại có chút hiểu biết về vấn đề này chứ?
 
Tiết Đan im lặng lắng nghe mà không nói gì, khó trách hôm qua xong việc anh lại gấp gáp như vậy, không phải việc gì gấp, cũng không phải công việc gì, anh đến và đi tốn hơn sáu tiếng đồng hồ, chỉ để tham dự sinh nhật của Tô Tinh Dã...    
 
-----
*Sát thanh: Hay còn hiểu là đóng máy, chỉ việc diễn viên hoặc cả đoàn phim hoàn tất mọi cảnh quay cho bộ phim đó.

 


Bình luận

Truyện đang đọc