MỘT LẦN GẶP GỠ MỘT ĐỜI BÊN ANH

Editor: Bạc Xỉu

Sau khi hai người rửa mặt xong, bình thường Tô Tinh Dã sẽ chào camera một lần hôm nay bỏ cuộc, chỉ hận không thể trực tiếp trốn khỏi tầm ngắm camera. Thẩm Vọng Tân biết cô còn ngượng lắm nên đưa tay khẽ xoa đầu cô, chỉ về hướng bãi biển đằng xa, hỏi: “Em muốn ra ngoài chơi không nào?”

Tô Tinh Dã nhìn theo tầm mắt anh, trên bãi biển xa xa ấy có không ít khách du lịch, trẻ con, người lớn, đàn ông, phụ nữ, nước biển xanh thăm thẳm và bờ cát lấp lánh sáng dưới ánh mặt trời. Cô gật đầu thật mạnh, “Muốn chứ.”

“Chúng ta ăn sáng xong rồi ra biển chơi liền nhé?”

“Được!”

Mười phút sau, hai người từ phòng tắm bước ra.

Thẩm Vọng Tân mặc một chiếc áo thun màu đen đơn giản và quần đi biển, Tô Tinh Dã cũng thay chiếc váy chấm bi vàng nhạt hôm nọ. Hai dây tinh tế ôm lấy bờ vai mảnh mai, cái cổ thon thả và cả xương quai xanh tuyệt đẹp. Váy dài vừa chạm đầu gối lộ ra cẳng chân trắng nõn nà. Mái tóc đen nhánh thắt hai cái đuôi sam, ở đuôi tóc còn kẹp một chiếc kẹp tóc hình hoa mặt trời nhỏ xinh.

“Bên ngoài cũng không nắng lắm, em không định mang mũ cói nhỏ đâu, được không?” Tô Tinh Dã nghiêng đầu bảo anh.

Thẩm Vọng Tân gật gật đầu, “Được, vậy khỏi mang đi.”

“Xịt chống nắng của em đâu?” Cô hỏi.

“Ở đây.”

Anh lấy xịt chống nắng từ chỗ gần đó ra, “Nhắm mắt lại.”

Tô Tinh Dã nghe lời nhắm mắt.

Thẩm Vọng Tân cẩn thận xịt chống nắng cho cô.

—— Á đù, bộ này của Tinh Tinh đẹp quá đi mất!!!

—— Má ơi Tinh Tinh ngoan ngoãn nhắm mắt chờ xịt xịt thiệt là cưng quá đi à

—— Hôm nay tui cũng vẫn là một quả chanh tinh, toang quá toang quá

—— Mới sáng sớm đã ngọt thế này! Tui sâu răng chết mất thôi!

Lúc sắp mở cửa, Thẩm Vọng Tân chợt nghĩ tới một chuyện, bèn buông tay Tô Tinh Dã. Cô hỏi anh: “Sao thế?”

Thẩm Vọng Tân từ tủ quần áo lấy ra một chiếc camera, quơ quơ, “Suýt nữa quên đem cái này.”

Anh cố tình mang camera theo.

Thẩm Vọng Tân tròng camera vào cổ, bấy giờ mới kéo cô xuống lầu.

Dưới lầu không một bóng người, trên bàn dài hôm qua mọi người cùng ăn tối ngoài sân đặt đầy đồ ăn sáng. Anh hỏi một nhân viên công tác: “Chúng tôi là những người đầu tiên à?”

“Đúng vậy, các anh là cặp đầu tiên xuống đấy.”

Đang nói, một giọng Hồng Kông quen thuộc từ đằng sau truyền đến, “Buổi sáng tốt lành.”

Hai người quay lại nhìn, là vợ chồng Dương Vũ.

“Thầy Dương, cô Đỗ, buổi sáng tốt lành.”

Ánh mắt Đỗ Tầm Nhã dừng trên hai bím tóc đuôi sam của Tô Tinh Dã, khen: “Hai bím tóc của Tinh Tinh hôm nay thắt xinh quá nhé.”

Tô Tinh Dã nâng tay sờ sờ, liếc sang Thẩm Vọng Tân một cái rồi cười thẹn thùng.

“Các cặp khác vẫn chưa rời giường, bốn thầy cô có thể dùng bữa trước ạ.” Nhân viên công tác nói với bọn họ như thế.

Thế nên bốn người bọn họ ngồi xuống trước. Phải một lúc sau, ba đôi còn lại mới xuất hiện. Có lẽ cũng bởi chuyện đêm qua, lúc Tạ Tạ nhìn hai người Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân đều là dùng ánh mắt trốn tránh, đến ngồi cũng không dám ngồi quá gần hai người họ.

Tổ tiết mục không có lịch trình gì đặt ra cho họ, thế nên bọn họ có thể hoạt động tự do mà cũng có thể hoạt động tập thể, cũng không có quy định gì quá cứng nhắc, nhưng lúc đến bãi biển rồi thì ai cũng muốn tự thể nghiệm một ít trò chơi, thế nên năm đôi vợ chồng ăn sáng xong đều một đường thẳng tiến bãi biển.

Cát trắng dưới chân vừa mềm vừa mịn, được mặt trời sưởi ấm áp vô cùng, tưởng như đạp một chân xuống sẽ lún luôn vào đó vậy. Lúc này khách du lịch trên biển cũng còn nhiều, nhưng có lẽ tổ tiết mục đã chào hỏi trước với bọn họ nên dù có người chụp ảnh, có người vẫy tay với họ, thì cũng không một ai lại gần quấy rầy họ hết.

Thẩn Vọng Tân nghiêng đầu hỏi: “Em muốn đi chụp hình trước, hay là chơi mấy trò thể thao vận động trên biển trước?”

Tô Tinh Dã xem mấy vật dụng chơi thể thao đặt cách đó không xa, nếu giờ chơi ngay luôn thì chắc quần áo sẽ ướt gần hết mất, nên trả lời: “Em nghĩ là mình đi dạo trước đi, chụp gì để sau.”

Mấy người Tạ Nhất Phủ cũng mang theo camera và cũng nghĩ thế, thành ra có ba đôi ra biển chơi, còn hai cặp bọn họ ở lại bờ cát, chỉ để chụp hình.

Thẩm Vọng Tân đi theo bên cạnh Tô Tinh Dã. Cô tập trung chơi, anh tập trung chụp.

Tô Tinh Dã đang ở bên kia nhặt vỏ sò, chưa gì đã nhặt được một cái. Cô hào hứng giơ vỏ sò lên cho Thẩm Vọng Tân xem, “Thẩm Vọng Tân ơi anh xem này! Vỏ sò này ở dưới nắng đẹp lắm luôn!”

Thẩm Vọng Tân mỉm cười, giơ camera lên lưu giữ ngay khoảnh khắc ấy.

Thẩm Vọng Tân đưa cô xem.

Ấy là tấm ảnh chụp Tô Tinh Dã đang ngồi trên bờ cát, đôi mắt long lanh cong cong hình trăng khuyết, cười tươi như hoa, mà vỏ sò kia dưới ánh mặt trời cũng như đang toả ra ánh cầu vồng bảy sắc, nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay cô, dưới nắng chan hoà cũng ánh sáng tự nhiên vừa đủ, trở nên xinh đẹp động lòng người.

“Anh chụp đẹp xỉu luôn á, em mời anh vào tổ chụp của em được không, em trả lương cho anh?” Tô Tinh Dã cười trêu.

Thẩm Vọng Tân búng trán cô một cái, “Lương anh không cần, cần anh thì cứ gọi.”

—— Tui chết! Anh trai chụp Tinh Tinh đẹp quá xá luôn!

—— Đẹp thiệt á! Đúng là người đẹp thì chụp sao cũng đẹp hết!

—— A a a a a a gì mà âu yếm thế này! Ngọt quá rồi đó! Mời anh trai vào tổ chụp tốn bao nhiêu tiền thế!!!

—— Chị em ở trên muốn mơ cũng bỏ đi mà làm người, với cô thì có là phú bà cũng mời không nổi anh trai đâu

Hai người đang anh anh em em thì bị nhóm Tạ Nhất Phủ ở cách đó không xa thu hút.

“Tạ Nhất Phủ! Sao em chụp em thành thế này! Em muốn anh chụp em cao chút, anh coi coi anh chụp em thành cái gì thế hả? Em tốt xấu gì cũng cao 160cm, anh chụp một phát, cứ như chưa tới 1 mét 5 ấy!”

“Anh thấy cũng dễ thương mà.” Tạ Nhất Phủ ra vẻ có gì to tát đâu chứ.

“Chả dễ thương xíu nào hết! Anh cái đồ trai thẳng này! Em không muốn chụp hình với anh nữa!”

Tạ Tạ xoay người nói đi là đi ngay, hại Tạ Nhất Phủ một phen vừa đuổi theo vừa xin lỗi rối rít.

—— Hahaha mấy người có thấy vợ chồng Vọng Tinh bên kia yên lặng ăn dưa hông?

—— Hahahahaha mấy người đó đứng một góc ăn dưa thiệt đó hả?

—— Hai người kia đang cười thầm thật đấy à?

—— Vợ chồng Vọng Tinh: vô tình được hóng drama

***

Hai người lượn một vòng bờ cát chơi đủ rồi mới chuẩn bị sang chơi mấy trò thể thao trên biển, cũng đúng lúc Tạ Nhất Phủ dỗ được Tạ Tạ trở về, bốn người lại chung một đường đi. Vừa sang là có ngay nhân viên công tác đến giới thiệu bọn họ mấy trò chơi thể thao vận động trên biển.

Tạ Nhất Phủ hỏi Tạ Tạ, “Em muốn chơi gì nào?”

Tạ Tạ lườm anh, “Anh quản em muốn chơi gì á? Chơi gì thì cũng không chơi với anh.”

Tạ Nhất Phủ: “???”

Sau đó Tạ Tạ trực tiếp phớt lờ Tạ Nhất Phủ, quay sang Tô Tinh Dã: “Tinh Dã, cậu có muốn chơi chung với tớ không?”

Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã, sau đó gật đầu với Tạ Tạ, “Cũng được.”

“Vậy OK, theo tớ.” Nói đoạn, Tạ Tạ bắt lấy tay cô, tiện thể nói với Thẩm Vọng Tân: “Thầy Thẩm, cứ yên tâm giao vợ anh cho tôi, đừng lo, tôi bảo đảm đưa vợ anh trở về an toàn.

Thẩm Vọng Tân gật đầu cảm ơn, “Vậy phiền cô nhé.”

“Ấy chết, khách sáo khách sáo quá.”

Thẩm Vọng Tân đưa tay xoa nhẹ đầu Tô Tinh Dã, “Em cẩn thận chút nhé, đi với Tạ Tạ đi.”

Tô Tinh Dã cũng đưa tay ra dấu “ok” với anh.

Hai cô đi rồi mà Tạ Nhất Phủ vẫn thấy Thẩm Vọng Tân nhìn hoài theo bóng lưng người ta, cứ ngỡ anh không yên tâm, bèn an ủi: “Yên tâm đi, nhà tôi tuy rằng nhát gan thật, nhưng dám chắc là không đưa Tinh Dã đi chơi trò gì k1ch thích quá đâu.”

Thẩm Vọng Tân quay sang nhìn Tạ Nhất Phủ cười đầy ẩn ý.

—— Tôi nhớ Tinh Tinh hình như rất rất thích mấy trò cảm giác mạnh tột độ

—— Không sai! Tôi cũng nhớ thế!

—— Hahahahaha kiểu cười này của anh trai ẩn ý quá đó

—— Anh trai thật sự không phải lo cho Tinh Tinh đâu, mà là lo cho vợ anh đấy thầy Tạ ơi, hahahahaha

—— Thầy Tạ khẳng định là Tạ Tạ đưa Tinh Tinh đi chơi hả? Ủa hông phải Tinh Tinh dẫn Tạ Tạ đi chơi đúng hông?

—— Hahahahahaha rất xinh đẹp tuyệt vời! Tui cũng muốn lại gần chỗ livestream của mấy người nhóm Tinh Tinh quá đi

Còn Thẩm Vọng Tân ở bên này bị Tạ Nhất Phủ lôi đi lướt sóng. Hình ảnh hai người đạp ván lướt xuyên qua làn sóng khiến bình luận “A a a a a” tràn cả màn hình, mà giữa cơn bão “A a a a a” đó lại nhảy ra một làn đàn khác.

—— Hahahahahaha đậu mè đen mọi người mau qua phòng livestream của Tinh Tạ mà coi

—— Hahahaha đúng là cả đám sư tử Hà Đông!!!

—— Tinh Tinh hăng hái quá vậy ta

—— Vụ gì vụ gì???

Người xem bên này trong nháy mắt bị hấp dẫn bởi livestream đến từ phía nhóm Tô Tinh Dã. Các cô ấy vừa vào đã thấy một chiếc mô tô nước gào thét xẹt qua, tung toé những đợt sóng bạc đầu cuồn cuộn trào dâng.

—— Chời má! Đừng nói tui là hai người bá đạo mới lướt qua nãy là Tinh Tinh với Tạ Tạ nhá

—— Là một người đã chứng kiến từ đầu đến giờ, tui có trách nhiệm nói cho cậu là, đúng vậy!!!

Tạ Tạ ôm chặt lấy vòng eo của thon gọn của Tô Tinh Dã. Nước biển ào ào bắn lên mặt, tốc độ nhanh khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ, nhưng cũng không cản nổi giọng thét điên cuổng, “Tinh tỷ! Tinh tỷ! Nhanh lên!!! A a a a a a a! Quá đã!!!”

Tô Tinh Dã giữ tay lái, quay đầu nhìn sang Tạ Tạ cười, “Sao? Không sợ à?”

Tạ Tạ lúc đầu ngồi lên cũng có hơi sợ thật, nhưng sau khi nhận ra kỹ thuật của Tô Tinh Dã, gan bé cũng dần dần thành gan lớn. Quá k1ch thích! K1ch thích quá má ơi!

Cô ấy vẫn luôn cho rằng Tô Tinh Dã là thỏ trắng nhỏ, còn phải chăm sóc thật tốt nữa, ai mà ngờ hình như Tạ Tạ cô mới là người cần được chăm sóc chứ! Tạ Tạ đặt cằm lên vai Tô Tinh Dã, vung nắm đấm ra đằng trước, “Không sợ! Lên luôn!!!”

Tô Tinh Dã vừa cười vừa tăng tốc, mô tô vừa chậm lại phút chốc “Vèo” một tiếng lao đi, lưu loát áp lưng xuống thậm chí là anh dũng phá từng đợt sóng dâng trào. Nhân viên quay chụp cùng nhân viên cứu hộ gần đó cũng nhanh chân đuổi theo tốc độ các cô, và thế là cả vùng trời bên biển đều là tiếng la hét phấn khích của hai cô gái.

—— Chồi má! Tui là fan mới của Tinh Tinh, tui sốc quá cả nhà ơi…

—— Hahahaha người chị em quen là được, Tinh Tinh mới nhìn thì điềm đạm nho nhã, thực chất vô cùng yêu thể thao cảm giác mạnh đó

—— Má nó chứ tui bị Tô Tinh Dã trêu phát khùng rồi!!!

—— Má! Tôi phải gả cho Tô Tinh Dã!!! Áu!!!

—— Chị gái Tô Tinh Dã này đẹp trai quá má ơi! Tiên hả trời!!! Vừa cưng vừa gì đâu á!

—— Giờ này tui chỉ muốn nhập hồn vào Tạ Tạ thôi! Tui cũng muốn ôm eo nhỏ của chị yêu!!! Muốn tựa đầu vào vai chị yêu như “dzậy”!!!

—— Chỗ này “chắc là” có câu của thầy Tạ đó: “nhà tôi tuy rằng nhát gan thật, nhưng dám chắc là không đưa Tinh Dã đi chơi trò gì k1ch thích quá đâu”

—— Hahahahahahaha câu này nghe lại có thấy buồn cười hông má

***

Tạ Nhất Phủ đang cùng Thẩm Vọng Tân lượn lờ trở về, ánh mắt chợt bị một chiếc mô tô nước lao đi vun vút hấp dẫn, tự nhiên loáng thoáng thấy hình như tiếng thét phấn khích đinh tai kia hơi quen quen, trợn tròn mắt một lúc lâu sau mới dám xác nhận lại, hoảng sợ la: “Anh Thẩm! Anh xem mô tô nước đằng kia có phải giống giống Tạ Tạ với Tô Tinh Dã không???”

Thẩm Vọng Tân nhìn theo hướng ngón tay Tạ Nhất Phủ chỉ, bóng dáng phóng túng như muốn lên trời kia không phải các cô thì còn ai vào đây nữa. Anh cười cười tràn đầy bất đắc dĩ, cho Tạ Nhất Phủ một ánh mắt chắc nịch: “Là mấy cô ấy đó.”

“Chời…”, “má” bị Tạ Nhất Phủ kịp thời chặn lại, “Người ngồi trước lái mô tô là Tinh Dã hả? Cô ấy gan vậy á?”

Thẩm Vọng Tân nghĩ đến lần quay Chương trình 《Thử thách cực hạn》, anh đã biết cô thoạt nhìn dịu dàng ngoan ngoãn, thực chất máu yêu mạo hiểm đã ăn vào xương tuỷ, hơn nữa bắt đầu học gì cũng rất nhanh, vừa học đã hiểu, như chuyện mô tô nước này quả thật không làm khó nổi cô được.

Thẩm Vọng Tân nhờ cameraman canh lúc các cô lướt gần qua thì chụp liên tục. Tạ Nhất Phut thấy thế vốn cũng muốn chụp Tạ Tạ vài tấm lắm, nhưng chợt nghĩ đến hồi nãy kỹ thuật chụp hình của mình bị người ta ghét bỏ cỡ nào, cứ là không thì tốt hơn vậy.

Cuối cùng, sau khi chơi đủ rồi hai con người này mới khoan thai lên bờ. Hai thầy đồng thời mang khăn sạch đưa qua chỗ hai cô.

Thẩm Vọng Tân dùng khăn tắm bảo bọc người Tô Tinh Dã, tiện thể lau vệt nước còn vương trên mặt cô. Tô Tinh Dã tức thì hơi ngửa mặt ngoan ngoãn để mặc anh lau giúp.

Bốn người đi thẳng tới ghế nằm dưới ô che nắng. Dạo mặt biển một chuyến, bím tóc cô đã hoàn toàn ướt đẫm. Thẩm Vọng Tân đưa tay sờ thử, “Em muốn hong tóc chút không?”

Tô Tinh Dã nghĩ nghĩ, gật đầu.

Thế là là Thẩm Vọng Tân ngồi sau lưng cô giúp cô xoã hai bím tóc ra, sau đó dùng khăn lông sạch sẽ giúp cô chà lau rồi lại lau chà, đến khi tóc khô quá nửa thì vén hết tóc ra sau lưng giúp cô.

—— Ảnh để dây cột tóc trong túi quần với cả kẹp kẹp tóc vào cổ áo kìa. Ôi trời ơi anh chồng quốc dân gì thế này!!!

—— Anh trai làm dịu dàng quá đi!!!

—— Thẩm Vọng Tân này có bán sỉ không ạ?

—— Hahahahaha mọi người mau xem vợ chồng hàng xóm Song Tạ cách đây hai mét kìa, lại tiếp tục là hai thế giới rất khác luôn

—— Hahahaha thầy Tạ lau tóc cho Tạ Tạ trông cứ như kiểu tôi lau lông cho Cẩu Cẩu sau khi tắm cho ẻm xong á

—— Thầy Tạ đúng là thẳng nam, lấy khăn kiểu nam ào ào lau cho vợ, chả để ý hình tượng người ta gì sất

—— Tạ Tạ kiểu: Bây giờ tui còn cơ hội đổi chồng với ly dị không ạ?

Sau khi chải tóc cho cô xong, Thẩm Vọng Tân đưa Tô Tinh Dã đến hàng quán gần đó mua cho nước dừa cho cô. Anh giúp cô cắm ống hút vào, đưa đến tận tay cô, Tô Tinh Dã hút một miếng, cầm lấy, nhưng Thẩm Vọng Tân vẫn giữ nguyên tư thế như cũ. Lúc về hai người còn đem theo hai phần nước dừa khác cho bọn Tạ Tạ.

Nắng trên bờ biển chói chang vô cùng, mái tóc xoã ra của Tô Tinh Dã cũng khô nhanh chóng. Vì tết tóc nên hôm nay tóc cô cũng không suôn mượt như mọi khi, nên lúc tóc cô khô hẳn rồi thì Thẩm Vọng Tân lại hai ba động tác tay tết lại giúp cô. Cách vị thầy Thẩm này thao tác khiến vợ chồng Song Tạ và người xem ngớ người, ủa vậy là đuôi sam sáng nay Tô Tinh Dã thắt cũng là anh trai (thầy Thẩm) tết đó hả??? Lại còn tết rất thuần thục cơ, nhìn phát là biết không phải lần đầu tết luôn á!

Anh thế này là chiều người ta quá đó! Đuôi sam xinh thế đẹp thế lại là chồng thắt cho!!! Đây mà là cưới vợ hả? Đây rõ ràng là nuôi con gái mà! Trong phút chốc, làn đạn điên phát khùng rồi!!!

“Thầy Thẩm, tay nghề tết tóc thắt bím các thứ tuyệt quá đó!” Tạ Tạ vẻ ngạc nhiên than.

Thẩm Vọng Tân cười hiền, “Luyện nhiều chút là được ấy mà.”

Nghe thế, Tạ Tạ quay đầu trừng mắt nhìn Tạ Nhất Phủ một cái, “Thầy Tạ, anh nhìn người ta coi có xấu hổ không hả?”

Tạ Nhất Phủ bối rối, đáp: “Vậy anh thử học?”

“Không cần! Thẳng nam!”

Tô Tinh Dã nhìn hai người đấu võ mồm mà nhịn không được phải bật cười, vừa đúng lúc Thẩm Vọng Tân đã thắt xong chiếc đuôi sam còn lại cho cô, tiện tay kẹp lại cho cô chiếc kẹp tóc hoa hướng dương lên mái tóc, bảo “Được rồi đó.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc