Hứa Mộc Tử hiểu ý “đổi chỗ khác”.
Không phải đổi chỗ khác để trò chuyện ôn lại chuyện cũ mà là để tiếp tục nụ hôn vừa bị làm phiền kia.
Cô gật đầu.
Nhịp tim đập thình thịch, dường như còn dày đặc hơn cả những hạt mưa đập vào cửa sổ kính, mặc cho anh nắm tay cô dẫn cô rời đi.
Đi vài bước thì phát hiện là hướng về phía góc khuất sâu hơn, ngược lại với cây chân vịt.
Hứa Mộc Tử còn chưa kịp nghi hoặc Đặng Quân đã đẩy ra một cánh cửa bí mật, bên trong bị bóng tối dày đặc hơn bao trùm.
Đặng Quân giơ cây nến thơm bước vào trước nhắc nhở Hứa Mộc Tử cẩn thận bậc cửa dưới chân.
Dưới ánh nến lờ mờ có thể thấy bên trong cánh cửa là một không gian trống trải giống như lối thoát hiểm, hai bên không gian không rộng rãi lắm, là một hành lang dài hẹp kín mít không có cửa sổ.
“Đây là…”
“Chẳng có tác dụng gì miễn cưỡng coi là lối đi của nhân viên.”
Họ bước đi trong ánh nến chậm rãi di chuyển trong bóng tối, vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ khu vực chung.
Hình như là Hình Bành Kiệt đang lớn tiếng biện hộ cho một hành động nào đó trong trò chơi của mình, giọng nói nghe còn oan ức hơn cả Đậu Nga: “Đó là chiến thuật của tôi!”
Hành động riêng lẻ tách biệt khỏi mọi sự náo nhiệt này, trước đây cũng đã từng có và thường xuyên xảy ra.
Lần giống nhất với lần này là vào cái đêm Đặng Quân lần đầu tiên gấp con bướm giấy cho cô.
Đêm đó Đặng Quân hỏi Hứa Mộc Tử: “Có muốn đi với anh không?”, dưới phòng khách là bố mẹ của cả hai và những người lớn tuổi khác thường xuyên gặp mặt, đã qua ba lượt rượu náo nhiệt ngập tràn.
Nhưng anh lại nói không cần trèo cửa sổ có thể đi cửa hông.
Hứa Mộc Tử ở nhà mình còn phải lén lút, không được thong dong như Đặng Quân nín thở đi theo Đặng Quân đến cửa hông dưới lầu.
Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cô lại phải rụt cổ lại.
Đang chuẩn bị mở cửa hông Đặng Quân đột nhiên đưa tay lên, dùng khớp ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ vào chóp mũi cô.
Hành động bất ngờ này suýt chút nữa làm cô sợ chết khiếp tim đập thình thịch.
Nhưng anh lại bình tĩnh hỏi cô: “Sao không thở?”
Giọng nói của mẹ Hứa Mộc Tử sai bảo bố cô đi lấy rượu, từng chữ từng chữ rõ ràng lọt vào tai như thể ở ngay bên cạnh.
Hứa Mộc Tử không có phổi tốt, không nhịn được bắt đầu thở hổn hển, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Em sợ em quá kích động lại mắc cái bệnh nhiễm kiềm hô hấp…”
Đặng Quân cười một tiếng, giúp cô ấn tay nắm cửa bên cạnh: “Vậy là em định không thở nữa muốn tự làm mình ngạt thở sao?”
Nghĩ đến quá khứ không ngờ hơn một nghìn ngày trôi qua, Hứa Mộc Tử vẫn không có tiến bộ gì về mặt này.
Trong không gian kín mít tràn ngập tiếng mưa rơi tí tách, cô đi sau Đặng Quân vẫn nín thở, căng thẳng.
Trong lúc căng thẳng còn có một loạt câu hỏi và lo lắng: “Lối đi của nhân viên không cho người ngoài vào đúng không? Nếu chúng ta làm gì ở đây, bị nhân viên nhà nghỉ biết được, sẽ tức giận chứ? Cũng không biết chỗ này có lắp camera không…”
Đặng Quân đang cầm cây nến bỗng nhiên bật cười nhẹ, hơi thở làm ánh lửa lung lay hơn.
Bóng của họ nhảy múa trên tường anh trêu chọc cô: “Suy nghĩ khá táo bạo, định tiếp tục ở đây sao?”
“… Anh nói đổi chỗ khác, không phải là ở đây à.”
“Nghĩ nhiều quá rồi phải không?”
“Ồ, vậy tại sao chúng ta không đi qua khu vực chung?”
Đặng Quân vừa đi vừa đan mười ngón tay với Hứa Mộc Tử, bàn tay đang nắm lấy tay cô nhẹ nhàng siết chặt một chút nói: “Em không muốn để Hạ Hạ nhìn thấy, anh lại không muốn buông tay chỉ có thể đổi đường thôi.”
Hứa Mộc Tử không có cảm giác phương hướng tốt, phán đoán theo cảm giác có lẽ họ đã đi vòng qua nhà nghỉ.
Điện thoại của Đặng Quân vang lên một tiếng màn hình trong túi quần anh phát ra ánh sáng mờ.
Nghĩ đến những dòng code mà Đặng Quân đã gõ trên máy tính trước đó, Hứa Mộc Tử nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, hỏi: “Đặng Quân, hiện tại anh làm công việc gì?”
“Sao vậy, muốn quản tiền à?”
Câu nói này thật là mờ ám.
Hứa Mộc Tử nghẹn lời, có chút ngượng ngùng dùng ngón tay chọc Đặng Quân chỉ chỉ sau vai anh: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
“Cùng hai người bạn làm phát triển phần mềm.”
“Vậy anh có thích công việc này không?”
“Khá thích.”
Đặng Quân nói anh vốn cũng định làm việc này, chỉ là ban đầu không có áp lực kinh tế cũng không vội, nghĩ là học thạc sĩ xong rồi từ từ thử sức.
Việc đầu tư của gia đình thất bại coi như thúc đẩy anh khởi nghiệp sớm hơn.
Hứa Mộc Tử hoàn toàn không hiểu biết về công việc liên quan đến phần mềm, chỉ muốn hỏi xem Đặng Quân có vui vẻ với công việc hay không.
Nghe anh nói thích công việc hiện tại, trong lòng cô cũng vui theo.
“Vậy rốt cuộc anh cao 186cm hay 189cm?”
“Số liệu này nghe ở đâu vậy?”
“186cm là trước đây nghe mẹ em nói, nói anh trông không cao bằng chú em. 189cm là mẹ anh nói.”
“Không có cái nào đúng, anh 187cm.”
Đều biết mục đích nói dối số liệu của bố mẹ mỗi người, cũng không thể hiểu được sự phù phiếm mà một centimet nhiều hơn hoặc ít hơn mang lại, lại cảm thán rằng bố mẹ hai người giống nhau đến mức số liệu nói dối cũng chỉ chênh lệch một centimet.
Hai người vừa đi vừa cười.
Nhưng nơi này cười lên có tiếng vang, âm u, Hứa Mộc Tử nói sợ, bảo Đặng Quân nhịn không được cười nữa.
“Không được cười cũng không cho nói chuyện?”
“Ừ, đừng nói nữa, đi nhanh đi nhanh, đáng sợ quá.”
Kết quả người không nhịn được muốn nói chuyện lại là Hứa Mộc Tử: “Cái kính gọng đen giả ngoan mà anh đeo trước đây có độ không?!”
“Không độ, kính chống ánh sáng xanh.”
Cố gắng vắt óc suy nghĩ cô lại hỏi: “Vậy có phải anh thích màu đen nhất không?”
Đặng Quân lại cười: “Ở đây tập luyện xem mắt với anh à?”
Anh cười xong như đã dự đoán trước né sang một bên.
Vì vậy tay cô không chọc vào vai anh, mà bị anh kéo cổ tay ôm vào lòng.
“Tập gì mà tập sao cứ nhắc đến chuyện không vui thế!”
Cảnh tượng một lúc hỗn loạn, Hứa Mộc Tử vùng vẫy trong lòng Đặng Quân, trán đụng vào cằm anh, ôm đầu cũng không chịu thua, vẫn đánh trả lại anh một cái.
Hai người họ náo loạn như vậy, động tác lại lớn ngọn lửa nhỏ trên cây nến thơm bỗng nhiên tắt ngúm.
Một làn hương thực vật thoang thoảng, không gian hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Hai người im lặng vài giây trong bóng tối rồi bắt đầu cười.
Hứa Mộc Tử đẩy vai Đặng Quân: “Đi nhanh đi, bây giờ còn đáng sợ hơn, cứ cảm giác có thứ gì đó sắp chui ra từ phía sau.”
Thật ra những câu hỏi đó –
Hứa Mộc Tử ít nhiều có chút sợ hãi “một lần bị rắn cắn”.
Trước đây họ gặp nhau quá dễ dàng, rất dễ dàng có cơ hội quấn quýt bên nhau.
Nhiều chuyện dù một lần gặp mặt quên hỏi, cũng sẽ luôn có lần sau; lần sau gặp mặt quên hỏi còn có lần sau nữa…
Chính vì mọi thứ đều quá dễ dàng cho nên sau khi đột ngột dừng lại, nghĩ đến Đặng Quân cô mới phát hiện những gì mình thật sự hiểu chỉ là những thành tích mà bố mẹ nói trên bàn ăn.
Lần này có kinh nghiệm rồi, phải hỏi trước những gì muốn biết.
Nhưng Đặng Quân kéo Hứa Mộc Tử chậm rãi đi trong bóng tối, đột nhiên nói một câu “Không cần vội”.
Ban đầu cô nghĩ anh không vội ra ngoài. Nhưng anh nói hiện tại gia đình hai người đều kinh doanh nhỏ, đã trải qua khó khăn không ai dám đầu tư bừa bãi, cũng coi như ổn định hơn trước rất nhiều sẽ không còn bất ngờ nữa.
“Chúng ta có nhiều thời gian, không cần vội hỏi.”
Có nhiều thời gian sao?
Cũng đúng.
Đi trong không gian mờ ảo “Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn”*, Hứa Mộc Tử luôn cảm thấy mỗi nhịp tim đều đập lên tận cổ họng, không thông gió, không khí nóng bức.
* “Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn” (大珠小珠落玉盤) là một câu thơ trong bài thơ nổi tiếng “Tỳ Bà Hành” của Bạch Cư Dị.
Câu này miêu tả âm thanh của tiếng đàn tỳ bà, cả câu có thể hiểu là những hạt châu lớn nhỏ rơi xuống bàn ngọc, tạo ra âm thanh trong trẻo, vui tai.
Theo nghĩa bóng, cả câu có thể hiểu là những nốt nhạc cao thấp của tiếng đàn tỳ bà vang lên liên tiếp, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ, tạo nên một bản nhạc tuyệt vời, như những hạt châu rơi xuống bàn ngọc.
Tác giả sử dụng câu thơ này để làm nổi bật tâm trạng hồi hộp, bất an của nhân vật Hứa Mộc Tử khi đi trong không gian tối tăm, bí ẩn.
Cảm giác hồi hộp này gần giống với thời kỳ nổi loạn, khi cô lén lút ra ngoài vào ban đêm để làm những việc kích thích nhưng lại khiến lòng người xao động hơn lúc đó.
Hành lang có điểm cuối, “Két ——”, Đặng Quân đẩy cánh cửa bí mật.
Vị ngọt vừa ăn cà chua tươi biến mất, theo tiếng cửa cổ họng Hứa Mộc Tử thắt lại.
Bên ngoài cửa có một ô cửa kính phản chiếu ánh sáng đèn khẩn cấp, dù sao cũng sáng hơn không gian kín, không khí cũng trong lành hơn.
Hứa Mộc Tử nhìn xung quanh ngạc nhiên phát hiện, hóa ra họ đã đi vòng qua quầy lễ tân và khu vực chung náo nhiệt, đến bên cầu thang.
Họ bước lên cầu thang, ở chỗ giao nhau giữa tầng hai và tầng ba có sự bất đồng về ý kiến.
Đặng Quân tiếp tục đi lên tầng ba Hứa Mộc Tử không đi theo.
Tầng ba có gì chứ, chẳng phải chỉ là phòng chiếu phim, phòng game những nơi đó sao?
Hứa Mộc Tử không tình nguyện cũng không muốn đi.
Cô rất muốn đi theo anh về phòng thẳng thắn nói: “Tại sao chúng ta không về phòng.”
Đặng Quân đứng trên bậc thang cao hơn vài bậc quay đầu lại nhìn xuống cô.
Ánh sáng mờ ảo cây nến thơm đã được anh tiện tay đặt trên bệ cửa sổ khi ra khỏi lối đi.
Người này dù ở đâu cũng có cảm giác thư thái như ở nhà mình.
Chỉ là ánh mắt anh lúc này pha lẫn một chút suy tư.
Hứa Mộc Tử cũng đang suy nghĩ.
Đôi khi cô cảm thấy, khi ở bên cạnh Đặng Quân đầu óc mình sẽ hoạt động tốt hơn một chút, thậm chí còn nghĩ ra lý do như thế này: “Lần trước, bông hoa London Eye mà anh mang về không phải nói là tặng em sao, em quên mang đi, vẫn còn trong phòng anh.”
Đặng Quân có chút không hiểu ý nói thẳng ra vấn đề.
“Hứa Mộc Tử, anh vốn định đưa em về phòng mình.”
Anh nghiêng đầu về phía dưới lầu, ý tứ sâu xa: “Nhưng vừa rồi, lúc em nói chuyện thật sự rất đáng yêu, anh có thể không kiềm chế được, thật sự đi theo anh về, sẽ không chỉ đơn giản là hôn đâu.”
Hứa Mộc Tử có chút bướng bỉnh.
Cô nghĩ không phải Đặng Quân nói thích cô sao? Thật trùng hợp cô cũng rất thích Đặng Quân.
Đã thích nhau xuất phát từ tình cảm tại sao phải kiềm chế?
Hai người nhìn nhau giằng co một lúc.
Đặng Quân hiểu Hứa Mộc Tử.
Nhìn cô gái im lặng không nói, anh biết cô đang nghĩ gì trong đầu. Gặp cô anh chưa bao giờ kiềm chế được, bây giờ đối phương lại tỏ vẻ ngây thơ dung túng anh sắp phát điên rồi.
Đặng Quân vai rộng, vốn đã cao hơn cô rất nhiều, lại còn đứng trên bậc thang.
Mỗi bước anh đi xuống đều mang lại cảm giác áp bức cũng rất quyến rũ.
Hứa Mộc Tử nhìn Đặng Quân từng bước tiến lại gần.
Cũng nghe thấy anh gần như thở dài, bất lực nói: “Tính cách của em như vậy gặp phải kẻ xấu rất dễ chịu thiệt.”
“Anh là kẻ xấu à?”
“Không tính đặc biệt tốt nhưng chắc cũng không xấu đâu.”
Đặng Quân tự đánh giá mình như vậy rồi hoàn toàn từ bỏ ý định lên tầng ba.
Anh lấy thẻ phòng từ túi quần ra kẹp giữa các ngón tay nghịch.
Khi đi ngang qua cô, anh nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô đi về phía tầng hai, trực tiếp bỏ qua phòng của cô, đến trước cửa phòng anh áp thẻ phòng vào khóa cảm ứng.
“Tít ——”, cửa phòng mở ra.
Đặng Quân kéo Hứa Mộc Tử vào cửa dồn cô vào bức tường ở lối vào, tay nắm lấy cằm cô hơi dùng lực ra hiệu cho cô mở miệng rồi nghiêng đầu hôn lên môi cô.