Đặng Quân cười thừa nhận nói tài khoản là của anh.
Rõ ràng Hứa Mộc Tử nghe thấy từ tai nghe truyền đến tiếng thở của anh đột nhiên nặng hơn khi cười, trái tim cô cũng theo đó chệch choạng một nhịp.
Anh đột nhiên thừa nhận như vậy cô ngược lại có chút mơ hồ: “Nhưng mà… làm sao anh biết Weibo của em?”
“Em đã cho anh xem.”
Hứa Mộc Tử cố gắng nhớ lại, hoàn toàn không thể nhớ nổi trong tình huống nào mình lại chủ động đưa Weibo như cái hố cây, chứa đầy những lời nói lung tung cho ai xem.
Cô rất bối rối: “Lúc nào vậy…”
“Trước đây, lúc em say.”
Ở bên ngoài Hứa Mộc Tử hầu như không uống rượu, chỉ có trước mặt Đặng Quân mới có thể yên tâm uống một chút.
Nhưng sau lần đó, cô cũng biết rõ tửu lượng của mình, chắc chắn không phải là lúc say rượu hôm qua, vậy thì là lần bị nhiễm kiềm hô hấp phải nhập viện sao?
Quả nhiên Đặng Quân nhắc nhở: “Lần đầu tiên uống rượu…”
Biết ngay là lần đó!
Hứa Mộc Tử chột dạ lập tức lên tiếng, ngắt lời với tốc độ nhanh như bay: “Được rồi, được rồi, em biết rồi!”
Tiếng cười của Đặng Quân lọt vào tai Hứa Mộc Tử nhạy cảm đe dọa anh, không cho anh cười sau đó lại hỏi tại sao anh không đổi ảnh đại diện cũng không đổi tên ID.
“Lười làm.”
Trước đây Đặng Quân không có tài khoản Weibo, là sau khi nhìn thấy Weibo của Hứa Mộc Tử mới tải về đăng ký.
Về tin nhắn riêng…
Cũng là do anh không cam lòng, rõ ràng biết là không thể, không nên, vẫn liên lạc với cô.
Tin nhắn quảng cáo nhà nghỉ đó thật ra đã được gửi từ lâu rồi, là chuyện của năm ngoái.
Chỉ là năm nay Hứa Mộc Tử mới nhìn thấy.
Cô tự nhủ tài khoản quảng cáo zombie này sao lại có vẻ kỳ lạ vậy?
Những tài khoản khác đều có một đống người trong danh sách theo dõi, bất kể phụ trách quảng cáo nội dung nào, để thu hút người xem, cũng phải đăng bài thường xuyên.
Sao lại có thể vắng vẻ sạch sẽ như vậy hoàn toàn không có hoạt động.
Danh sách theo dõi cũng chỉ có một chữ số, ngoài một số tài khoản liên quan chính thức chính là tài khoản của cô.
Sau khi nhà phá sản vừa bận vừa không có tâm trạng, Hứa Mộc Tử cũng không đăng nhập nhiều.
Trước đây mỗi ngày cô có rất nhiều hoạt động, đặc biệt là khoảng thời gian mất ngủ trong giai đoạn khó khăn, liên tục đăng mười mấy, hai mươi bài cũng không phải là chưa từng có.
Lại thêm việc không có người quen theo dõi, rất nhiều lời trút giận đều không ẩn thành chỉ mình tôi nhìn thấy.
Hứa Mộc Tử cảm thấy tài khoản của mình không thể trưng ra được: “Anh đã xem hết hoạt động của em rồi à?”
“Ừ.”
Cô không cam lòng hỏi tiếp: “Nhiều như vậy… anh đều xem hết rồi à?”
“Gần như.”
Nhưng Đặng Quân không đề cập đến những lời trút giận yếu đuối của Hứa Mộc Tử, cũng không đề cập đến những dòng chữ có vẻ kích động của cô.
Người này không có ý định bóc mẽ, chỉ hỏi cô, đường xa nếu không ngủ được, có muốn nghe nguồn cảm hứng của nhà nghỉ để giết thời gian không.
Giữa những đám mây u ám lóe lên một tia sáng xanh mảnh, cần gạt nước liên tục đung đưa gạt đi những vệt mưa trên kính chắn gió.
Tiếng mưa rơi lộp độp hơi ồn ào.
Hứa Mộc Tử tăng âm lượng tai nghe ngắn gọn “Ừm” một tiếng.
Hai ngày nay Đặng Quân ngủ còn ít hơn Hứa Mộc Tử, nhiều việc, đang ở trạng thái tiết kiệm năng lượng, nói chuyện mang theo chút mệt mỏi lười biếng rất giống dáng vẻ sau khi kết thúc một trận vận động nào đó vào lúc rạng sáng trước khi đi ngủ.
Cô lén lút liếc nhìn bóng lưng trên ghế lái lại âm thầm giảm âm lượng xuống một nấc.
Anh nói lúc ban đầu quyết định xây nhà nghỉ thật ra anh không có quá nhiều ý tưởng về nhà nghỉ, cũng không đủ hiểu biết về những việc này.
Cũng đã bàn bạc với bạn bè. Họ đều biết muốn làm việc phải có ý tưởng của riêng mình; muốn kiếm tiền phải có đặc điểm riêng của mình.
Trang trí như thế nào, bố trí như thế nào, đây đều là những vấn đề nan giải.
Lúc đầu có bản thiết kế, là trong lúc Đặng Quân mất ngủ ngậm thuốc lá lướt xem Weibo của Hứa Mộc Tử.
Đặng Quân không giỏi kinh doanh nhà nghỉ.
Nhưng nếu muốn tặng cho cô một món quà ra trò anh thật sự sẽ dụng tâm suy nghĩ.
Trên đường có vũng nước xe taxi xóc nảy hai cái.
Hứa Mộc Tử đưa tay nắm lấy tay cầm trên cửa sổ xe miễn cưỡng giữ vững thân hình, nhặt chiếc điện thoại trượt từ trên đùi xuống ghế ngồi: “Ý anh là?”
“Cảm hứng của nhà nghỉ đều đến từ Weibo của em.”
Hứa Mộc Tử trăm mối không thể hiểu nổi.
Cô còn đăng những bài viết có thể truyền cảm hứng cho Đặng Quân kinh doanh nhà nghỉ à? Cô cao siêu như vậy ư?
Rõ ràng nhớ nội dung những bài viết đó không ra sao cả, không phải là đăng một chuỗi “a”, thì là đăng một chuỗi “xấu hổ” “Hứa Mộc Tử đồ ngốc”, nếu không thì là những lời lảm nhảm lúc mất ngủ…
Hoàn toàn không có giá trị dinh dưỡng.
Luôn cảm thấy Đặng Quân đang dỗ dành cô.
Cô lẩm bẩm: “Sao em không nhớ đã đăng những bài viết như vậy?”
“Đi xem đi.”
“Vậy… anh sẽ cúp điện thoại sao?”
Đặng Quân hỏi, pin dự phòng và điện thoại có đủ dùng không.
Hứa Mộc Tử lật ra xem, ước chừng còn có thể sạc thêm hai lần nữa, kiên trì đến nhà vẫn còn rất nhiều.
“Đủ dùng.”
Anh nói: “Không cúp, cứ để vậy đi.”
Hai bên đường đều là đồng ruộng.
Nước mưa làm mờ cảnh vật bên ngoài cửa sổ, dưới nền tối tăm u ám, cây trồng xanh mướt lướt qua tầm mắt Hứa Mộc Tử.
Trong lòng Hứa Mộc Tử cảm thấy ấm áp.
Đặng Quân đưa ra quyết định, luôn luôn nghĩ cho cô trước. Giống như việc vừa rồi có nên cúp điện thoại hay không, anh cân nhắc là điện thoại của cô có đủ pin hay không chứ không phải điều gì khác.
Nỗi không nỡ và khó chịu khi chia tay được an ủi.
“Vậy… em bắt đầu xem nhé?”
“Xem đi.”
“Còn anh, anh làm gì?”
“Gõ code, đợi em xem xong.”
Hứa Mộc Tử tìm danh sách theo dõi của Đặng Quân, rất dễ dàng nhìn thấy ID tài khoản của mình. Là tên tiếng Anh của cô, Shirley.
Ảnh đại diện là bức ảnh phổ thông về bản nhạc và phím đàn, click vào, đầu tiên nhìn thấy là dòng trạng thái cuối cùng của mình hai năm trước.
Hình như là gặp phải chuyện gì không suôn sẻ, bây giờ đã không nhớ rõ nữa.
Chỉ có một câu: “Trường phong phá lãng hội hữu thì”. (Gió lớn sóng to rồi sẽ có lúc)
Dòng trạng thái này, tài khoản của anh đã like.
Cô có mấy nghìn dòng trạng thái, không biết nên xem từ đâu nên cầu cứu anh: “Nguồn cảm hứng anh nói, đại khái là vào năm nào?”
“Năm nào cũng có.”
“Vậy thì nhiều quá, em về đến nhà cũng không xem hết…”
“Xem những bài đăng cũ hơn một chút đi.”
Cô vẫn còn mơ hồ: “Ồ.”
Hứa Mộc Tử tra theo thời gian, trước tiên đi xem năm cô đăng ký Weibo.
Cô không phải là một cô gái thời thượng, chưa từng lướt qua các diễn đàn và tieba, cũng không chơi game, lần đầu tiên sử dụng phần mềm xã hội này cũng đã là nhiều năm sau khi phần mềm này trở nên phổ biến.
Lần đầu tiếp xúc hình như là khi cô học cấp ba.
Hứa Mộc Tử lướt tùy chọn năm, thuận miệng nói với Đặng Quân, hình như là vô tình nghe thấy mấy bạn học lớp IELTS thảo luận tò mò mới tải về.
Đặng Quân ở đầu dây bên kia có chút thâm ý “À” một tiếng.
Hứa Mộc Tử hoàn toàn không phản ứng kịp: “Anh à cái gì?”
“Cơ duyên tải Weibo là từ bạn học nam từng thầm mến?”
Hình như… đúng là vậy…
“Đó đều là chuyện quá khứ rồi, bây giờ chúng em chỉ là bạn bè.”
“Bạn bè, rất tốt.”
Cảm giác nếu Đặng Quân ở đây sẽ giơ ngón tay cái cho cô.
Hứa Mộc Tử ôm túi vải đựng cà chua cười lên, cố ý hít hà không khí vài cái: “Đã ngửi thấy mùi giấm rồi.”
Nói thêm vài câu Hứa Mộc Tử mới tiếp tục xem.
Cô xem từ lúc bắt đầu đăng ký tài khoản, kinh ngạc nhìn thấy, dòng trạng thái đầu tiên của mình lại là như thế này –
Shirley: Xin chào mọi người, tôi là nghệ sĩ piano tương lai Hứa Mộc Tử.
Trong đầu lập tức “Ong” một tiếng.
Cái này… cũng quá xấu hổ rồi!
Thậm chí còn có chút nghi ngờ, có phải Đặng Quân cố ý lừa cô, muốn xem cô xấu hổ mới nói như vậy không.
Cố nhịn sự xấu hổ và buồn cười tiếp tục xem nhưng dần dần lại xem đến nhập tâm.
Giống như người xa quê, trên đường về nhà gặp lại những con đường, ngôi nhà quen thuộc trước đây.
Bình thường sẽ không nhớ đến, bất chợt nhìn thấy lại cảm thấy có một loại cảm giác hoài niệm nửa quen nửa lạ.
Lúc mới đăng ký không quen sử dụng lắm.
Trong bài viết toàn là những lời than thở về việc bản nhạc của Liszt quá khó tập, cùng với những bức ảnh chụp mèo con, chó con tình cờ gặp được.
Hứa Mộc Tử mở ảnh ra: “Em thật sự rất thích động vật nhỏ.”
Đặng Quân rõ ràng biết rất rõ nội dung những bài viết của cô, hoàn toàn không cần suy nghĩ đã có thể dễ dàng tiếp lời cô: “Con Labrador mà em thường xuyên chụp được tên là Bánh Quy.”
“Anh biết nó à?”
“Biết chủ của nó. Nó rất thân thiện thích giao tiếp.”
Cô nhìn bức ảnh Labrador ngồi xổm trước cửa nhà, thờ ơ thè lưỡi tỏ vẻ nghi ngờ: “Thật sao?”
Bên Đặng Quân có tiếng gõ bàn phím thanh thúy, anh nói con Labrador đó thường ngồi xổm trước cửa, khi anh đi ngang qua, nó sẽ vẫy đuôi tìm anh sờ đầu.
Hứa Mộc Tử chưa bao giờ được đối xử như vậy, có chút ghen tị, cảm thán mình quả nhiên không có duyên với động vật nhỏ.
“Vì dầu xoa bóp.”
“Cái gì?”
Đặng Quân nói, chúng không phải là không thích cô, mà là không thích mùi dầu xoa bóp có chứa bạc hà hoặc hồng hoa trên người cô.
Hứa Mộc Tử chợt hiểu ra.
Cô luyện đàn lâu thường phải bôi một ít dầu xoa bóp lên khớp tay và cổ vai để giảm đau.
Hèn gì hôm qua sau khi tắm xong, ba chú mèo con lại bất thường thân thiết với cô như vậy.
Tâm trạng tốt lên trong giây lát, giọng điệu cũng có chút mong đợi: “Vậy lần sau em đến nhà nghỉ không bôi dầu xoa bóp có thể chơi với các em mèo rồi.”
Vào lúc này Đặng Quân đột nhiên hỏi một câu: “Lần sau là khi nào?”
Hứa Mộc Tử úp úp mở mở: “Đợi anh về em sẽ nói cho anh biết.”
Họ cứ như vậy gọi điện thoại thỉnh thoảng trò chuyện một câu.
Phần lớn thời gian hai người không nói chuyện, mỗi người làm việc của mình.
Lướt đến bài đăng vào tháng thứ ba, thứ tư sau khi đăng ký tài khoản, nội dung ngày càng nhiều. Hứa Mộc Tử cũng bắt đầu nhớ lại hình ảnh của mình cách đây vài năm gần như đã bị lãng quên.
Lúc đó cô thật là đa sầu đa cảm nội tâm phong phú biết bao –
Shirley: Đi thi cùng thầy rồi, yeah!
Shirley: Cuộc thi kết thúc, tiếc là chỉ được giải nhì, haiz.
Shirley: Được thầy cô dẫn đi xem triển lãm tranh.
Dưới dòng chữ này là chín bức ảnh của triển lãm.
Bây giờ mở ra xem Hứa Mộc Tử lại ngạc nhiên phát hiện, trong chín bức ảnh cô đăng có tới sáu bức là tranh sơn dầu của Claude Monet.
Có bức tranh hoa súng rất nổi tiếng, cũng có vườn hoa, cầu Nhật Bản và cây dương…
Có lẽ vì thấy một lúc rồi mà Hứa Mộc Tử không nói gì, tiếng gõ bàn phím bên Đặng Quân dừng lại.
Anh hỏi cô xem đến đâu rồi.
Cô với tâm trạng mới mẻ trả lời: “Thần kỳ quá hóa ra em còn thích Monet sao?”
Hứa Mộc Tử không hiểu về mỹ thuật, năm đó đi xem triển lãm tranh cùng thầy cô cũng chỉ là vì tò mò, xem qua loa.
Có thể đã từng có cảm thán “Thật tao nhã”, “Thật có không khí nghệ thuật”, nhưng thật ra cô không hiểu gì về những họa sĩ và tác phẩm đó hoàn toàn là người ngoài nghề.
Bây giờ xem ra thẩm mỹ cũng không thay đổi.
Không hiểu ánh sáng và bóng tối của Monet, nhìn thoáng qua, trong tiềm thức vẫn thích nhất màu sắc của Monet. Dịu dàng, có cảm giác mờ ảo như sương khói nhìn rất thoải mái.
Cũng thích khu vườn xanh tươi trong tranh của Monet.
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh được phóng to, Hứa Mộc Tử bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Hơn một tiếng trước, chẳng phải cô còn ở trong núi rừng cây xanh um tùm, hoa nở rộ sao?
Con đường mòn bên ngoài nhà nghỉ với thảm thực vật rậm rạp, hàng rào gỗ màu xanh bên ngoài vườn dâu, các loại hoa được trồng trên diện tích lớn ở chân tường…
Thậm chí màu sắc của những bông hoa trong bức ảnh phòng đàn của Đặng Quân, cũng giống với tranh của Monet biết bao.
Hứa Mộc Tử kêu lên: “Là Monet!”
Nhận ra mình đang ở trong taxi, cô vội vàng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của bác tài xế trong gương chiếu hậu, áy náy xua tay rồi lại hạ giọng: “Anh đã xem ảnh triển lãm tranh em đăng, đúng không?”
“Đã xem cũng đã tham khảo.”
Cảm hứng mà Đặng Quân nói quá chung chung, muôn vàn ý tưởng.
Nhưng khi Hứa Mộc Tử lần theo những manh mối tìm được một sợi dây cũng dần dần tìm ra manh mối.
Hóa ra những manh mối như vậy thật sự có rất nhiều –
Shirley: Hôm nay đến vùng ngoại ô thăm giáo viên dạy đàn piano trước đây. Giáo viên tự trồng rau củ quả trong sân, bên ngoài phòng đàn có núi có nước, phong cảnh thật đẹp.
Shirley: Đợi mình về hưu, mình cũng muốn ẩn cư như giáo viên.
Đây là chuyện lúc nào vậy?
Cô đã từng tưởng tượng về cuộc sống ẩn cư sao?
Shirley: Về quê nội ăn Tết cùng bố mẹ.
Shirley: Bố mẹ hình như không thích nhà bà nội, lén vứt bỏ rất nhiều đồ của bà nội, còn có cả túi giấy và tờ rơi quảng cáo mà bà nội tích góp.
Shirley: Thật ra mình thấy nhà bà nội rất tốt, rất nhiều đồ cũ thường thấy hồi nhỏ vẫn còn, chen chúc trong căn nhà không lớn lắm giống như thời gian bị ấn nút tạm dừng rất ấm áp.
Shirley: Hồi nhỏ đã thích hộp đựng kẹo của bà nội giống như hộp báu vật luôn có đủ loại kẹo để ăn.
Shirley: Tìm được mấy loại kẹo thích, vui vui vui vui vui.
Shirley: Kẹo sữa Thỏ Trắng hình như hết hạn rồi…
Shirley: Tìm được đồ chơi hồi nhỏ rồi, thật vui.
Shirley: Mình thật hoài cổ, hahahahahaha!
Shirley: Thích những đồ cũ có vẻ xưa cũ.
Shirley: Bà nội dùng dầu chiên tôm để làm sườn lại bị dị ứng, khóc.
Bài viết này còn kèm theo một bức ảnh chụp da nổi mẩn đỏ.
Nhìn đến đây Hứa Mộc Tử cảm thấy bất lực với chính mình.
Cảm thấy mức độ lắm lời của mình sắp đuổi kịp Hình Bành Kiệt, người được khách trọ bình chọn là “người nói nhiều nhất nhà nghỉ” tối qua.
Shirley: Truyện tranh mà chị họ mang đến có vẻ rất hay, muốn xem muốn xem muốn xem muốn xem muốn xem!
Shirley: Thôi, hôm nay vẫn luyện đàn mười tiếng, cố lên.
Shirley: Mỗi ngày dì đều cắt tỉa và thay nước cho hoa tươi trong phòng đàn, hoa tươi và bình hoa trong suốt thật là tuyệt phối.
Shirley: Dừng luyện đàn có thể nhìn thấy hoa nở, nước trong bình thủy tinh trong suốt bao bọc cành hoa thật đẹp.
Shirley: Giá như có một hòn đảo không người để trốn tránh tất cả mọi thứ thì tốt biết mấy.
Shirley: Âm thành êm dịu đều đều của suối nước kết hợp với hương thơm giúp thư giãn hình như có thể giảm bớt chứng mất ngủ và đau dây thần kinh.
Shirley: Đã thử rồi không có tác dụng, haiz.
Shirley: Muốn có một chốn đào nguyên chỉ thuộc về mình.
Shirley: Tốt nhất là môi trường dễ chịu, có thể gặp được người lạ thân thiện với mình, không cần phải nghe người khác bàn tán về tài năng của mình tốt hay không, sau này có thể làm nghệ sĩ piano hay không…
Shirley: Hy vọng cây đàn piano của mình có thể đồng hành cùng mình đến năm 99 tuổi!
Shirley: Nếu mình có thể sống đến 99 tuổi.
Shirley: Beef! Beef! Beef! Cực kỳ thích thịt bò!
Shirley: Ghen tị với những cô gái luôn cười như ánh mặt trời nhỏ, không giống mình vụng về, muốn làm bạn với những cô gái như vậy.
Shirley: Nhìn thấy một chiếc đồng hồ âm nhạc rất đẹp trong cửa hàng Megalos, giống như đồ cổ.
Shirley: Nghe nói báo giờ là nhạc, vội bắt chuyến bay, không đợi được, hơi tiếc một chút.
…
Hứa Mộc Tử từ từ lướt xem những dòng này, thường xuyên gặp phải một loạt trạng thái liên tiếp chỉ là một chữ “A” đơn độc xếp thành hàng, một chữ “A” là hơn chục dòng kích động.
Bản thân cô lướt cũng có chút không kiên nhẫn, giống như đang nhặt hạt mè trong đậu xanh.
Không thể tưởng tượng nổi Đặng Quân đã làm thế nào để trong một đống trạng thái điên cuồng và ồn ào như vậy, lại chú ý đến những nội dung chiếm tỷ lệ nhỏ như vậy.
Nhưng cảm hứng mà Đặng Quân nói không lừa người.
Những chi tiết nhỏ nhặt trong nhà nghỉ chỗ nào cũng có dấu vết để lần theo.
Mặc dù đang xem những bài đăng cũ của chính mình nhưng Hứa Mộc Tử lại thấy mắt mình ướt nhòe.
Một giọt nước mắt rơi trên màn hình điện thoại vội vàng bị cô lau đi.
Cô từng có tiếc nuối về phim ảnh.
Vì vậy đã đăng liên tiếp mấy bài viết, nói rằng các bạn học đều rủ nhau đi xem phim mới chiếu. Giờ ra chơi cô nghe thấy mọi người thảo luận cảm thấy bộ phim khá thú vị. Nhưng mình phải lên lớp piano, tan học phải về nhà luyện đàn, không thể đi được.
Lúc đó có chút khó buông bỏ, miễn cưỡng lạc quan vẽ cho mình mấy chiếc bánh lớn –
Shirley: Đợi sau này thành công mình phải xem phim cả ngày trong rạp chiếu phim.
Shirley: Không đúng, phải xem phim cả tuần!
Trong nhà nghỉ của Đặng Quân vừa hay có một phòng chiếu phim.
Cô đã từng đăng một bức ảnh ở nước ngoài, trong ảnh là những bông hoa màu trắng không rõ tên.
Phụ đề là lời than thở.
Shirley: Tại sao không thể treo bảng tên cho tất cả các loài hoa cỏ cây cối nhỉ?
Còn bây giờ, trong nhà nghỉ của Đặng Quân, mỗi loại cây đều được treo một tấm bảng tên kim loại nhỏ xinh.
…
Thảo nào khi tài khoản của anh gửi quảng cáo cho cô, cô chỉ tùy tiện nhấp vào xem ảnh, đã cảm thấy phong cách nhà nghỉ đặc biệt hợp mắt, luôn nhớ mãi trong lòng.
Thảo nào chiếc chuông cửa bằng đồng cổ treo trước cửa nhà nghỉ đều khiến cô đặc biệt thích.
Thảo nào khi ngồi ở bàn ăn phía sau cây chân vịt, lại cảm thấy như đến nhà họ hàng, thân thiết như vậy.
Có người suy đoán sở thích của cô biến những lời than thở và cảm xúc của cô thành hiện thực.
Trong lồng ngực như được lấp đầy bởi dòng nước ấm áp.
Nhưng mà…
Hứa Mộc Tử quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe taxi vượt núi băng đèo sắp sửa ra khỏi đường cao tốc vào nội thành.
Đã cách nhà nghỉ rất xa.
May mắn tiếng gõ bàn phím trong tai nghe vẫn chưa dừng lại, Hứa Mộc Tử nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Đặng Quân?”
“Anh đây, đừng khóc.”
Cô không chịu nói thật chỉ đáp: “Em xem xong rồi.”
Lối ra đường cao tốc tập trung dòng xe cộ, đèn hậu màu đỏ lúc sáng lúc tối trong tiếng thì thầm.
Giọng nói truyền đến từ tai nghe giống như lời thì thầm thân mật.
Đặng Quân nói như vậy:
Ngành dịch vụ không dễ làm, những việc lấy lòng người khác anh thật sự không có kinh nghiệm gì.
May mắn trong những việc có thể làm hài lòng cô, anh còn khá để tâm.
Cứ coi như là sớm muộn gì cô cũng sẽ đến, nhà nghỉ cứ thế từ từ được xây dựng nên.
Hứa Mộc Tử nghe, hít hít mũi.
Có lẽ Đặng Quân đã nghe thấy.
Anh luôn có cách chọc cô cười, nói em xem, tin em cũng không sai, nhà nghỉ làm ăn phát đạt, lần sau bên phát triển phần mềm có việc gì gấp, bảo họ mời em ăn cơm coi như là cúng Quan Công.
Hứa Mộc Tử nghĩ đến hình tượng Quan Công trên phim ảnh: “Anh mới là Quan Công em đâu có đen như vậy.”
“Quan Công không đen người ta màu đỏ táo.”
“Em cũng không giống!”
Ở phía xa có vài biển chỉ đường màu xanh lá cây, ghi số km đến trung tâm thành phố.
Đặng Quân đương nhiên không ở bên cạnh, nhưng Hứa Mộc Tử có cảm giác, như thể linh hồn đang thì thầm bên tai, thân mật, vui vẻ.
Cũng luôn có chút muốn rơi lệ.
Mười mấy phút sau, taxi vào trung tâm thành phố, quãng đường mấy tiếng đồng hồ này vậy mà cứ thế trôi qua.
Đã sắp mười một giờ.
Điện thoại vẫn luôn cắm sạc dự phòng, duy trì cuộc gọi, lại bị cô lướt xem, thân máy nóng lên, vẫn không muốn cúp máy.
Cuối tuần trời mưa, trung tâm thành phố tắc đường.
Xe taxi đi rồi lại dừng, điện thoại Hứa Mộc Tử có cuộc gọi đến từ mẹ, Đặng Quân cũng phải ra khỏi phòng để giúp Hạ Hạ, cuộc gọi không tiếp tục nữa.
Mẹ Hứa Mộc Tử biết Hứa Mộc Tử về nhà sớm, hỏi cô xe đi đến đâu rồi, cũng hỏi cô có muốn ra ngoài ăn lẩu không.
Thời tiết se lạnh như thế này, nhúng những lát thịt bò tươi vào nồi nước sôi sùng sục là ngon nhất.
Nhưng cô có chút không tập trung nói không đi ra ngoài nữa.
Tâm trạng của mẹ Hứa Mộc Tử dường như rất tốt, ngân nga hát: “Vậy thì không ăn lẩu nữa, ở nhà ăn nhé, mẹ nấu canh viên thịt bằm cho con.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Mộc Tử vẫn không thể bình tĩnh.
Nhân lúc xe taxi chạy vào đoạn đường tương đối thông thoáng, cô đăng nhập vào tài khoản của mình, tìm thấy một số bài viết đã được cài đặt chỉ mình tôi xem.
Hứa Mộc Tử đã đăng ảnh nam châm dán tủ lạnh, cũng đăng ảnh chụp chung của hai tuýp thuốc mỡ.
Một tuýp là cô nhận được khi ở Megalos, một tuýp là nhận được khi bị viêm răng khôn.
Nam châm dán tủ lạnh và hai tuýp thuốc mỡ đều là Đặng Quân đưa cho.
Có lẽ từ lúc này sự tồn tại của Đặng Quân trong cuộc sống của Hứa Mộc Tử dần dần tăng lên.
Cô muốn nói với anh từ rất lâu rất lâu trước đây trong bài đăng của cô đã có sự tồn tại của anh rồi.
Phía sau còn có một bài viết là bài Hứa Mộc Tử muốn tìm cho Đặng Quân xem vào lúc rạng sáng.
Bài viết sau khi họ mất liên lạc vẫn là ảnh chụp những bông hoa màu trắng không rõ tên ở nước ngoài.
Trên cánh hoa có những mảng màu đặc biệt giống như lông đuôi công.
Những thứ khác cô đều không nhớ rõ, chỉ có tâm trạng khi chụp bông hoa đó, cô nhớ rất rõ ràng.
Rõ ràng trong lòng đang nghĩ về một người nào đó, tiếc nuối một đoạn tình cảm đột ngột kết thúc nhưng phần caption lại rất đơn giản.
Cô không “A” tới “A” lui như trước nữa, chỉ bình tĩnh nói –
“Vẫn không biết tên của loài hoa này”.
Hứa Mộc Tử chụp màn hình hai dòng trạng thái này, lưu lại.
Lúc này, bác tài xế lên tiếng hỏi: “Sắp đến rồi, nhà ở khu Tây tòa nhà số mấy?”
Căn nhà thuê ở khu dân cư cũ gần trường trong trung tâm thành phố, không có hầm để xe, rất nhiều xe tư nhân đều đỗ dưới đường, khiến lối đi trong khu dân cư chật chội.
Hứa Mộc Tử nói bên trong không tiện quay đầu, rất khó đi, không để bác tài xế lái vào xuống xe ở cổng khu dân cư.
Việc cho đối phương xem tài khoản Weibo, hai người họ thuộc dạng tư tưởng “đụng hàng”.
So với anh nỗi nhớ của cô dường như kém hơn một chút, có cảm giác như hạt cát so với núi Thái Sơn.
Nhưng trong tình cảm không có thắng thua.
Chỉ có quan tâm hay không quan tâm.
Trước khi xuống xe Hứa Mộc Tử gửi ảnh chụp màn hình cho Đặng Quân, sau đó quét mã thanh toán.
Mưa ở đây không lớn như trên núi, chỉ lất phất không cần phải che ô.
Hứa Mộc Tử kéo vali nặng nề đi vào khu dân cư.
Gần đến dưới lầu nhận được điện thoại của Đặng Quân.
Anh hẳn đang ở khu vực chung dưới lầu của nhà nghỉ, cô có thể nghe thấy tiếng ồn ào quen thuộc xung quanh:
Giọng hát lười biếng của Cigarettes After Sex, bài hát “K.”.
Giống với bài hát báo thức buổi sáng của cô, đang hát đến đoạn “Holding you until you fall asleep…”
Một giọng nam tràn đầy năng lượng hét lên phá vỡ sự yên tĩnh mà bài hát mang lại, nói là đã xem dự báo thời tiết trực tuyến buổi chiều mưa sẽ nhỏ hơn rất nhiều kêu gọi mọi người cùng nhau ra ngoài hái nấm.
Đặng Quân có lẽ đang cầm điện thoại đi ra xa một chút, tiếng cửa kéo đẩy trượt ngăn cách sự ồn ào.
Hứa Mộc Tử hít thở không khí ẩm ướt, có một cảm giác sai lầm, dường như chỉ cần đi thêm vài bước nữa là có thể quay trở lại vùng ồn ào đó.
Cô mang theo nỗi nhớ nhung hỏi: “Vừa rồi là giọng của Hình Bành Kiệt sao?”
“Ừ, hét quá phấn khích, phun ra mấy hạt cơm đang bị mọi người giáo huấn đấy.”
Cửa kéo “xoẹt” một tiếng.
Chắc là Đặng Quân đã đưa điện thoại vào trong nhà, quả nhiên nghe thấy vài giọng nói không xa lạ, đang chê bai Hình Bành Kiệt, bảo anh ta ăn không nói ngủ không nói, không được lãng phí thức ăn.
Hứa Mộc Tử cũng cười theo hai tiếng.
Đặng Quân hỏi: “Về đến nhà rồi à?”
“Vừa đi đến dưới lầu, anh có lắp camera theo dõi trên người em à?”
Hóa ra là vừa nãy Hạ Hạ đã gọi điện thoại với bác tài xế.
Đặng Quân nói: “Nghe nói hành khách hôm nay tâm trạng không tốt lắm, có chút u sầu, lúc thì lau nước mắt lúc lại cười bảo anh gọi điện an ủi bà chủ.”
“Em không khóc chỉ là mắt ngứa thôi.”
Chắc bố mẹ đều ở nhà Hứa Mộc Tử không vội lên lầu.
Cô trốn vào mái hiên ở cửa tòa nhà để tránh mưa, ngồi trên vali nhịn cơn ngáp buồn ngủ.
“Đặng Quân, ảnh chụp màn hình em gửi anh đã xem chưa?”
“Xem rồi.”
Hứa Mộc Tử vốn còn có chút lo lắng, ảnh chụp màn hình quá ẩn ý, không biết Đặng Quân có thể hiểu được tâm trạng của cô khi đăng dòng trạng thái đó không.
Nhưng khi cô hỏi anh đang làm gì có phải lại đang gõ những đoạn code mà cô không hiểu.
Anh trả lời như thế này –
Anh nói: “Không làm tiếp được, rất nhớ em.”