Tất nhiên là lo lắng rồi.
Vẫn còn bận tâm lắm, nếu không vì những chuyện này cũng chẳng chạy đến nhà nghỉ để thư giãn đâu.
Nhắc đến đối tượng xem mắt Hứa Mộc Tử có chút bất bình, không hiểu sao người lớn lại cho rằng sự sắp đặt gượng ép như vậy có thể giúp cô tìm được duyên tốt.
Hơn nữa chị họ còn báo tin rằng, người thứ tư lần này vẫn là người mà bố mẹ cô biết rõ.
Rất có thể là con của bạn bè cũ.
Trước đây khi còn sống trong biệt thự nhỏ, gia đình lại làm ăn phát đạt, bố mẹ và bạn bè cũ qua lại rất thường xuyên. Cho dù Hứa Mộc Tử có bận rộn tập đàn đến đâu, những người lớn đó ít nhiều cô cũng đã gặp qua vài lần.
Còn về những đứa con của các bậc trưởng bối đó….
Trước đây Hứa Mộc Tử và họ miễn cưỡng coi là có quen biết sơ sơ.
Khi có mặt các bậc trưởng bối thì gặp mặt chào hỏi;
Khi không có mặt các bậc trưởng bối gặp nhau trên đường, đi đối diện nhau họ cũng coi như không nhìn thấy.
Hơn nữa sau khi nhà cô phá sản những người lớn tuổi vẫn còn liên lạc với bố mẹ cô chỉ còn lại một hai người.
Trong ký ức con cái của hai vị trưởng bối đó, một nhà là anh trai đã kết hôn một nhà là em gái vừa mới vào đại học.
Hứa Mộc Tử nhíu mày.
Trong lòng nghĩ không lẽ lại giống như gia đình của chàng trai đã đưa cô chiếc váy do Đặng Quân tặng vào năm ngoái, đã cắt đứt quan hệ từ lâu, nghe nói nhà cô làm ăn có khởi sắc mới nói những lời nịnh bợ “có chuyện tốt phải nhớ đến chúng tôi”, rồi khôi phục lại quan hệ với bố mẹ cô….
Nhà dột từ nóc dột xuống.
Đồng trang lứa lớn lên trong gia đình như vậy thì người có thể tốt đến đâu?
Huống chi còn có một Đặng Quân ưu tú mọi mặt ở trước mắt để so sánh, hừ, còn nói là “tin tốt lành” gì chứ.
Đặng Quân đi ra ngoài phòng chiếu lấy hộp khăn giấy trở lại, Hứa Mộc Tử tự mình lau nước mắt và mũi.
Tay cô lưu luyến vuốt ve trên phím đàn piano, tùy ý nhấn vài nhóm giai điệu kể chi tiết chuyện xem mắt với anh.
“Cảm giác không tốt như bố mẹ tôi nói biết đâu anh cũng đã từng gặp.”
Mí mắt Hứa Mộc Tử vẫn còn hơi đỏ, mặt nhăn nhó: “Sẽ không phải là mấy chàng trai hồi xưa mỗi lần các bậc trưởng bối tụ tập ăn uống, đầu kề đầu luôn tụ tập chơi game chứ?”
Có vẻ như Đặng Quân hoàn toàn không có ấn tượng.
Trong phòng đàn chỉ có hai chiếc ghế piano bọc da bò nhập khẩu, anh ngồi đối diện cô, nheo mắt suy nghĩ vài giây: “Mấy người nào?”
“Anh có nhớ có một lần tụ tập, trong phòng riêng của nhà hàng có bày bàn cờ vây, có mấy chàng trai ngồi cùng nhau chơi game trên điện thoại, sau đó vì game mà cãi nhau, xô đẩy nhau làm đổ cả bàn cờ vây….”
“Không nhớ.”
“Lạ thật, sao trí nhớ của anh lại kém như vậy?”
Điện thoại vang lên một tiếng.
Đặng Quân trượt mở màn hình, cúi đầu nhìn vừa gõ chữ vừa nói, những bữa tiệc mà hai người họ có thể xuất hiện cùng lúc, phần lớn là anh cố tình đến để gặp cô.
“Sự chú ý đều dồn vào em, không có ấn tượng với người khác cũng bình thường thôi?”
Hứa Mộc Tử há miệng không nghĩ ra lời nào để phản bác. Thay vào đó, vì sự thẳng thắn của Đặng Quân, mặt cô hơi đỏ.
Đặng Quân gõ xong chữ kéo câu chuyện trở lại: “Nếu là họ, em muốn làm gì?”
“Chỉ cần nói không phù hợp thôi.”
“Dứt khoát vậy sao?”
“Với những đối tượng xem mắt trước đây em cũng có thái độ như vậy.”
“Người kéo đàn violin đó?”
“Ồ, người đó à… Người đó thì có liên lạc nhiều hơn một chút.”
Đối tượng xem mắt kéo đàn violin, lần đầu tiên gặp nhau là trên bàn ăn do người lớn giới thiệu.
Trong bữa ăn, anh ta có trò chuyện với Hứa Mộc Tử vài câu về nhạc cổ điển, được người lớn xúi giục thêm bạn bè cũng không đề cập đến chuyện tình cảm.
Cô nghĩ rằng có lẽ cả hai đều không có ý định về mặt này, vậy thì cũng tốt, lại đều học nhạc cụ làm bạn bình thường cũng được.
Kết quả…
Cô luyện đàn không trả lời tin nhắn trong vài giờ đối phương nói cô bất lịch sự.
Gọi điện hẹn cô đi chơi, cô vừa không có thời gian vừa không có hứng thú, từ chối khéo léo đối phương liền bực tức, không chỉ cãi nhau qua điện thoại mà còn mách lẻo với bố mẹ Hứa Mộc Tử.
Vì vậy ấn tượng của Hứa Mộc Tử về việc xem mắt càng tệ hơn gần như có phản ứng căng thẳng.
Cô quyết định trong lòng lần này dù gặp ai cũng không định để lại thông tin liên lạc.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Hứa Mộc Tử đưa tay vỗ trán, khó xử nghĩ lần này việc làm ăn của bố mẹ cô có chuyển biến tốt là nhờ gặp được quý nhân giúp đỡ, nếu đối tượng xem mắt thứ tư là con cháu của quý nhân đó….
Đặng Quân không biết đang liên lạc với ai, điện thoại cầm trong tay anh vang lên vài tiếng.
Trông anh có vẻ như đang trả lời tin nhắn tốc độ gõ chữ rất nhanh.
Gõ xong chữ Đặng Quân chuyển ghế piano đến bên cạnh Hứa Mộc Tử, tay đặt lên piano lại đàn ra một đoạn nhạc.
Hứa Mộc Tử quá quen thuộc, chỉ cần nghe một chút là biết Đặng Quân đang đàn nhạc của Tchaikovsky.
Bản “April – Snowdrop” trong tổ khúc piano “The Seasons”.
Bản nhạc này Hứa Mộc Tử đã từng đàn cho Đặng Quân nghe lần đầu tiên khi chơi piano.
Đặng Quân đàn rất nghiệp dư, nhìn bằng con mắt chuyên môn, có hơi cứng nhắc.
Phía sau có lẽ là quên mất chỉ đàn được mười mấy tiểu tiết.
Hứa Mộc Tử vẫn cảm thấy bất ngờ vứt chuyện đối tượng xem mắt ra sau đầu.
Trước đây không phải anh nói không có hứng thú với piano sao, cây đàn piano đắt tiền như vậy ở trong nhà chỉ để làm vật trang trí, chỉ có cô được mẹ dẫn đi đàn một lần e rằng sau đó không ai đụng vào nữa.
“Anh học đàn rồi à?”
Đặng Quân nói anh chỉ biết đàn một bản này, coi như là học thuộc lòng mới luyện được, còn móc lấy đầu ngón tay cô nói để cô giáo Hứa Mộc Tử nhận xét một chút.
Cô Hứa Mộc Tử ra vẻ uy nghiêm, nghiêm túc hắng giọng.
Cô không nhắc đến vấn đề nhịp điệu, lắc đầu giống như một nhạc sĩ lớn, chỉ nói Snowdrop – hoa tuyết điểm của Đặng Quân không đủ tươi non, còn hơi thiếu tỉa tót, quá lộn xộn….
Đến chính mình cũng phải bật cười.
Nhận xét xong Hứa Mộc Tử hỏi: “Bản nhạc này anh luyện lâu chưa?”
“Lúc nào nhớ em thì luyện một chút.”
Về việc tại sao lại luyện piano không cần hỏi thêm, Đặng Quân chỉ khẽ cười mang theo chút ghen tị trêu chọc Hứa Mộc Tử, nói là ghen tị người ta học nhạc cụ có chung tiếng nói với cô.
“Vậy anh nên học violin.”
Sau đó, Hứa Mộc Tử nghe thấy Đặng Quân khẽ “Hít” một tiếng.
Hứa Mộc Tử vừa mới khóc xong đã bị Đặng Quân chọc cười.
Anh dường như không thích cô đắm chìm trong những cảm xúc như xúc động hay biết ơn mà thích cô coi những điều này là chuyện bình thường.
Căn phòng piano này thật sự rất thoải mái.
Hứa Mộc Tử nhìn những chiếc bình hoa pha lê trống rỗng, sạch sẽ, tưởng tượng ra chúng chứa đầy hoa.
Cách bài trí hoa trong ảnh rất đẹp, cô không mang theo điện thoại nên chọc Đặng Quân một cái, bảo anh tìm ảnh cho cô xem.
Điện thoại được đưa tới.
Hứa Mộc Tử ngồi cạnh Đặng Quân, nằm nhoài trên nắp đàn piano, nhìn bức ảnh.
Hoa phi yến, hoa cẩm tú cầu, hoa hồng… và nhiều loại hoa khác mà cô thậm chí không thể gọi tên.
Giống như mang một bức tranh sơn dầu của Monet vào phòng piano.
Với cách bài trí đẹp như vậy thì có thể tổ chức một buổi hòa nhạc.
Một thanh thông báo xuất hiện ở đầu màn hình điện thoại đồng thời âm báo WeChat liên tục vang lên –
Đặng Quân nhận được một tin nhắn mới.
Hai, ba, bốn, năm…
“Anh xem tin nhắn trước đi.”
Đặng Quân nhìn vài lần gõ chữ trả lời.
Hứa Mộc Tử vẫn nằm nhoài trên piano, cơ thể cô lười biếng, eo mềm nhũn nhưng lồng ngực tràn ngập niềm vui.
Cô lười biếng kể rằng cô đã từng có một chút hy vọng, hy vọng một ngày nào đó trong tương lai sẽ gặp lại anh một cách bất ngờ.
Tốt nhất là trong một buổi hòa nhạc piano cổ điển, sân khấu được trang trí rất đẹp, giống như trong ảnh được bao quanh bởi những bông hoa.
Đặng Quân vô tình mua được vé hòa nhạc đi xem buổi biểu diễn.
Tốt nhất là anh vì lý do gì đó mà bị chậm trễ, đến muộn chưa kịp xem kỹ cuốn sổ tay chương trình phát lúc vào cửa thì đèn đã tắt.
“Buổi biểu diễn bắt đầu, anh mới ngạc nhiên phát hiện ra, người đang trên sân khấu, chơi những bản nhạc một cách rõ ràng, linh hoạt và đầy cảm xúc là em.”
Đôi mắt Hứa Mộc Tử sáng lên.
Nụ cười là dáng vẻ được rèn luyện từ nhỏ khi chụp ảnh tham gia các cuộc thi.
Nở nụ cười tám răng rất đẹp, là một cô gái dịu dàng và đoan trang.
Ngay cả khi đang mong chờ được gặp lại, cô cũng không quên thêm một chút thông minh vào trong đó, dùng giọng điệu muốn được khen ngợi, cố gắng thể hiện sự tiến bộ của mình một cách không quá lộ liễu.
Đặng Quân dừng động tác gõ chữ ánh mắt dịu dàng nhìn Hứa Mộc Tử nghe cô tiếp tục nói –
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc thành công khán giả chắc hẳn sẽ rất nhiệt tình.
Và trong những tràng pháo tay nồng nhiệt yêu cầu encore cũng có một phần của anh.
Hứa Mộc Tử ngại ngùng cười: “Trước đây em còn tưởng có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau như thế này.”
Nói đến đây vừa lúc nhìn thấy Đặng Quân buông tay đang cầm điện thoại xuống.
Trực giác cho thấy biểu cảm của anh như có điều muốn nói cô chớp mắt, chuẩn bị lắng nghe.
Kẻ chủ mưu xuất hiện.
Ánh mắt Đặng Quân đầy ẩn ý nhìn Hứa Mộc Tử một lúc lại mỉm cười lắc đầu.
Tự phủ nhận không nói gì cả.
Hứa Mộc Tử rất băn khoăn không buông tha, hỏi anh vừa rồi định nói gì?
Rõ ràng cảm thấy Đặng Quân đã chuyển chủ đề: “Muốn ngắm trăng không?”
“Trời mưa làm sao có….”
Hứa Mộc Tử quay đầu lại ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất, vậy mà thật sự có một vầng trăng sáng treo trên mây sáng như đèn lồng.
Đặng Quân nói đây gọi là mưa trăng.
Trong góc phòng piano có một chiếc hộp đen đặc biệt lớn, kiểu dáng và kích thước xa lạ, Hứa Mộc Tử đã chú ý nhưng không đoán được đó là vật gì.
Thấy Đặng Quân xách chiếc hộp ra cô cũng hiểu đại khái bên trong có lẽ là kính thiên văn.
Đặng Quân nói cửa sổ phòng piano bị cành cây che khuất, nắm tay Hứa Mộc Tử dẫn cô về phòng.
Tầm nhìn từ ban công của căn phòng thật sự rộng hơn.
Hứa Mộc Tử không biết cách hiệu chỉnh nên ngồi trên ghế sofa cầm sách hướng dẫn sử dụng kính thiên văn để nghiên cứu.
Cô vẫn chưa phân biệt được những trục xích kinh, trục xích vĩ đó là gì thì Đặng Quân đã lắp ráp xong giá ba chân và các loại que vi chỉnh.
Mái hiên tí tách thi thoảng rơi vài giọt mưa.
Sàn ban công ẩm ướt, đất trong chậu hoa lầy lội, những cành hoa trồng trên ban công bị ướt mưa, lá xanh mướt nhưng có chút ủ rũ.
Hứa Mộc Tử nhìn Đặng Quân thành thạo gắn ống kính vào giá đỡ nghĩ thầm, căn phòng này của anh thật rộng rãi lớn hơn nhiều so với căn phòng của cô.
Trên phần mềm đặt nhà nghỉ cô không hề thấy hình ảnh minh họa cho kiểu phòng này.
Hứa Mộc Tử cất sách hướng dẫn đi nói ông chủ như anh thật là ngớ ngẩn.
Nếu có thể trưng bày kiểu phòng này ra ngoài, thêm một chiếc giường đôi 1,8 mét để làm phòng gia đình thì chắc chắn sẽ đắt hàng, đáng lẽ ra phải kiếm được nhiều tiền hơn.
Anh không quay đầu lại: “Thích kiểu phòng này sao?”
“Thích chứ tương đối rộng rãi, ban công cũng lớn…”
“Đừng về nữa, ở lại ngủ đi.”
Tay Hứa Mộc Tử đang cầm cuốn sách hướng dẫn siết chặt lại.
Mặc dù không còn nhiều thời gian nữa là đến năm giờ, nhưng nghĩ đến việc ngủ với Đặng Quân cô vẫn cảm thấy tim đập thình thịch.
Đặng Quân đổi thị kính phù hợp dùng kính ngắm điểm đỏ để tìm mặt trăng.
Mắt anh vẫn nhìn vào ống kính quay lưng về phía cô ngoắc tay.
Hứa Mộc Tử tiến lại gần, Đặng Quân nhường chỗ cho cô xem mặt trăng.
Giống như mùa đông năm đó, họ leo núi suốt đêm cuối cùng cũng nhìn rõ mặt trăng trên đỉnh núi.
Mặt trăng không thay đổi từ xưa đến nay.
Cô vẫn nhớ những gì anh đã nói với cô vào mùa đông năm đó, về miệng núi lửa và biển trên mặt trăng, hố Copernicus và Tycho;
Cô cũng nhớ rằng sau khi tận mắt nhìn thấy mặt trăng hôm đó, cô vui vẻ quay đầu lại, đối mặt với anh chỉ cách nhau vài cm hơi thở màu trắng hòa vào nhau.
Họ cũng chưa từng thay đổi.
Không khí đêm mưa se lạnh, Hứa Mộc Tử tìm thấy vị trí gần đúng của hố Copernicus, quay đầu lại xúc động nhìn vào mắt Đặng Quân.
Trăng sáng vằng vặc, gió đêm ẩm ướt.
Gió thổi tung mái tóc Hứa Mộc Tử làm phồng chiếc áo khoác trên người cô, họ lặng lẽ hôn nhau bên ban công.