MỘT NỬA ANH EM


Không đợi Xuyên kịp nói thêm điều gì, vẫn kiểu cách bợp chợp như cũ, Hiệp lãnh đạm bước nhanh vào trường của mình. Xuyên chỉ biết khổ sở lê từng bước lo sợ đến cổng trường của cậu, như một nỗi ám ảnh vô hình nào đó, cậu nhắm mắt liều lĩnh chạy thẳng, hi vọng có thể bình an vô sự đến nơi an toàn. Nhưng trời không chiều lòng người, chỉ chưa đầy ba bước chạy, một lực va chạm lớn đã ập tới khiến cậu ngã nhào ra sau, kẻ va vào cậu là một tên to con dáng người bệ vệ, mặt mày bặm trợn như dân côn đồ, phía sau nó còn có ba bốn thằng cũng dữ tợn không kém. Kẻ đầu tiêu bắt đầu từ tốn lên tiếng:
- Đi đứng kiểu gì dạ mậy? Bộ bị đui sao mà không thấy tao ở ngay trước mặt mà dám đâm sầm vào thế hả? Muốn ngửi mùi bệnh viện phải không?! – Nó vừa nói vừa nắm cổ áo Xuyên lôi lên, kê sát mặt vào, hơi thở hôi thối từ cái miệng mấy ngày liền không đánh răng của nó khiến cậu muốn ói mà cố nhịn, cũng may là sáng nay vì biết Hiệp đi nhanh nên cậu chuẩn bị bánh mì thịt đem theo chứ chưa ăn sáng ngay, không là ọc vào mặt thằng heo này rồi.
- Xin lỗi, tôi không cố ý! Mấy anh bỏ qua cho…
- Chuyện đụng nhau thì có thể bỏ qua được, nhưng cái tội trốn hẹn thì đừng hòng. Tại sao hôm qua mày dám trốn về mà không đến chỗ hẹn hả?!

- Tại… tại tôi bị đau bụng, xin về sớm nên…
- Dám láo hả mậy? Đàn em tao rõ ràng thấy mày đi về ngay trống tan trường, vì đi chung với thầy giám thị nên tụi tao mới không nắm cổ mày lại được chứ thôi là mày chết từ trưa hôm qua rồi!
Xuyên nhìn thằng đại ca bặm trợn đầy vẻ sợ hãi, ánh mắt khẩn thiết, chắp tay van xin:
- Tôi xin các anh, làm ơn tha cho tôi đi! Chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không hề có tình cảm gì đặc biệt với cô bạn lớp trưởng mà anh để ý hết!
Tên đại ca nở nụ cười nửa miệng, ánh mắt gian manh nhìn Xuyên như mãnh thú nhìn mồi đầy khát máu:
- Mày thiệt giỏi ngụy biện, không có gì sao nhỏ ấy lại tặng quà ày nhân ngày Va… Va gì đó tụi bây? – Thằng đầu to óc trái nho tự dưng quên cái tên cần nói nên quay sang hỏi tụi đàn em.
- Va-len-tai! – Một thằng trong nhóm nhắc.
- Ừ, “Vả lèn tai” cái gì đó, mà nói chung chỉ có người yêu mới tặng quà cho nhau thôi!

- Đó là bạn ấy tự nhiên tặng tôi cũng đâu có biết, với lại tôi có nhận đâu!
- Tao đách cần biết nhiều, tóm lại mày dám cả gan cướp mất trái tim người yêu trong mộng của tao, tội này không thể dung thứ. Mà tao nghĩ lại mày có gì hơn tao đâu mà nhỏ đó lại mê mày được nhỉ? Chỉ được cái bản mặt đẹp trai tí xíu, còn lại thì người ốm yếu như công tử bột, nước da thì trắng bóc, vậy mà tụi con gái cũng bu như kiến thèm đường!
- Rốt cuộc anh muốn thế nào mới tha cho tôi đây? – Xuyên bắt đầu thiếu kiên nhẫn vì sắp đánh trống vào học.
- A ha, lại còn dám ra điều kiện nữa à? Nói chung anh đây cũng dễ tánh. Vậy đi, nếu mày chịu được 5 phút đánh hội đồng của tao với 3 thằng đàn em mà không bị què đui sứt mẻ gì thì từ nay tao không động tới cọng lông chân của mày nữa. Í da, mà mày cũng đâu có cọng lông nào đâu ta?! Hahaha…
Xuyên bắt đầu run sợ trước thói hành hung man rợ của tụi này…
- Mấy anh đừng làm bậy nha, đây là trước cửa trường học. Nếu manh động sẽ bị đuổi học đó!

- Yên tâm đi cưng, tất nhiên tụi anh sẽ không xử cưng ở đây! – Nói xong nó liền quay sang tụi đàn em ra lệnh - Tụi bây, lôi nó ra bãi cỏ phía sau trường “hành quyết”!!!
- Đừng… đừng mà!
Thân độc thế cô tất nhiên không thể làm lại cả đám to bự, đám học sinh xung quanh chứng kiến cũng không dám hó hé gì vì thừa biết tiếng tăm của tụi này. Dọc theo bờ tường khối cấp 3 men theo con hẽm rẽ vào phía sau trường học, Xuyên bị tụi nó lôi đi không chút nể tình. Khi bị quăng nằm xài lai trên bãi cỏ, Xuyên nghĩ rằng lần này xem như xong đời rồi, 5 phút cũng đủ để cậu thừa sống thiếu chết. Thằng cầm đầu vừa khởi động gân cốt chuẩn bị ra tay thì một tiếng nói bình thản nhưng đầy uy lực vang lên trong gió:
- Đám to xác như vậy mà lại đi đánh một đứa nhóc cấp 2 yếu ớt, không thấy nhục nhã cho gian hồ à?!


Bình luận

Truyện đang đọc