MỘT NỬA ANH EM


Về phần Hiệp, ngay sau khi cầu xin hết mức để được ba cung cấp cho địa chỉ đi tìm Xuyên, anh chàng tức tốc sắp xếp quần áo và vài đồ dùng cần thiết vào ba lô rồi leo lên con SH để lên đường. Ba thấy thằng con lớn xác của mình cứ như tia lửa điện xẹt, liền tới trấn áp giúp anh bình tĩnh lại:
- Cứ từ từ, làm gì mà cứ như đi lo vợ đẻ vậy hả? Đừng chạy chiếc SH đó, lấy xe Exciter mà chạy cho tiết kiệm xăng. Chạy quãng đường dài mà dùng xe tay ga thì chắc 1 tiếng phải ghé vô đổ một lần quá!
- Con có tiền, ba khỏi lo! - Hiệp chẳng mấy để tâm lời ba nói, tiếp tục thu xếp đồ đạc với tốc độ ánh sáng.
- Cái thằng này, máu công tử Bạc Liêu ở đâu ra thế hả? Tiền cũng từ ba mày à ra, tao mà cúp tài khoản một cái là mày thành Cái Bang ngay lập tức, nhá!!!
- Ba yên tâm, con đã rút ra sẵn 20 triệu rồi, cũng đủ làm lộ phí, ba cứ tùy ý mà cúp, với lại thời gian qua con đi làm thêm cũng kiếm được một mớ kha khá tự lo thân được! – Anh chàng nói bằng giọng điệu không thể phản phúc hơn.

- Mày… Hừ… giỏi lắm! Bây giờ lông cánh mọc um tùm rồi nên chả còn biết nể nang ai nữa! Thế thì muốn làm gì thì làm, nhưng tao nói rồi đó, trong 3 ngày phải tìm được em mày lên trở lại đây, nếu không…
- Dạ con biết rồi! Thưa ba con đi!!! - Hiệp chen ngang lời ba nói, không muốn đôi co thêm nữa.
Tất nhiên miệng thì cãi rốp rẻn không sót một câu nhưng rốt cục “anh con trai” bất trị vẫn chịu nghe theo, đổi con SH vào lấy con Exciter ra chạy cho tiện. Dù sao suy đi tính lại, chạy xe ít hao xăng để khỏi mắc công một chút lại ghé vào đổ, mất thời gian thế cũng vậy thôi. Vừa dắt xe ra khỏi cổng thì tự dưng điện thoại rung lên, Hiệp bực mình bắt máy:
- A lô, ai dzậy?
- Là em đây anh iu… Sao rồi, người tình bé nhỏ của anh bỏ đi rồi phải hôn? Hí hí hí…
- Qua giọng cười nhí nhảnh cùng giọng nói không thể “bánh bèo” hơn, cũng đủ biết đó là ai rồi.

- Tất cả là nhờ ơn của cô ban đấy! Cứ ở đó chờ đi, tôi giải quyết hậu quả do sự ngu muội của mình gây ra xong sẽ tính sổ với cô sau!
- Ây da… bây giờ anh chạy đi kiếm thằng nhóc đó á hả? Anh nghĩ sau những việc làm mình gây ra mà nó còn chịu về bên anh nữa sao?!
- Sao cô biết được chuyện này?
- Hi hi, có chuyện gì mà Lý Lệ Diễm Châu này không biết chứ! Chỉ là không rõ cách hành quyết của anh dành cho “người tình Thị Kính” như thế nào thôi, nhưng chắc cũng dữ dội lắm nên giờ nhóc ấy mới bỏ đi như vậy. Báo cho anh hay, thằng bạn thân kia của nhóc cũng không bỏ qua cho anh đâu!
- Cô im cái mỏ nhọn của cô lại đi! Lo thân của mình trước ấy, rồi cô sẽ phải lãnh hậu quả cho những việc mình đã làm. Hãy nhớ đó!
- Ok, em sẽ ngồi dũa móng chân chờ anh về! Hôn honey! Chuuuuungoaaaa… á hahahaha.
Hiệp chả muốn mất thời gian với kẻ “nguồn gốc của mọi tội lỗi” thêm nữa, anh tắt điện thoại rồi phóng xe đi ngay. Chàng trai trẻ cao lớn chưa biết phải dùng cách gì để thuyết phục người em kiêm người yêu dấu trở về, nhưng trước mắt phải tìm gặp cho bằng được đã. Ngần ấy thời gian bị tránh mặt ngó lơ, không được đến gần đã là một nỗi đau khổ không thể chịu đựng nổi. Đối với Hiệp lúc này, quan trọng nhất là được nhìn thấy Xuyên, được ngắm nhìn gương mặt xinh tươi cùng nụ cười rạng rỡ, dù biết rằng rất khó để tìm lại được nét vui vẻ lúc xưa. Bởi chính anh là người đã dập tắt…


Bình luận

Truyện đang đọc