MỘT NỬA ANH EM


Mọi thứ diễn tiến theo đúng những gì Châu sắp xếp, chỉ còn chờ Hiệp bước vào đỡ mình dậy và mắng đứa em bạo hành với chị dâu một trận thôi. Hiệp từ tốn đi tới chỗ hai người, nhẹ nhàng để cặp xách xuống ghế, sau đó tiến lại gần chỗ Châu đang tạo dáng “nửa nằm nửa ngồi” cộng vẻ mặt cố tỏ ra khổ sở nhất có thể…
- Em có sao không?
- Dạ, không sao đâu anh! Chỉ bị trầy trụa chút đỉnh, bầm tím chút đỉnh, trật khớp chút đỉnh thôi. Lát em đi khám bác sĩ thử xem sao, nhưng chắc không đến nổi ảnh hưởng tới xương đâu!
- Vậy thì tốt rồi! - Hiệp quay mặt nhìn chỗ khác, nét mặt hờ hững.
- Mà anh đừng có la Xuyên nha! Cũng tại em, có phải là khách quý gì đâu, chỉ vì tới nhà thăm anh và hai bác nhưng không gặp, trời thì trưa nắng nóng quá đi nên em có xin cậu ấy cho em vào nhà uống chút nước át. Em hiểu hoàn cảnh “chị dâu em chồng” mà, có lẽ Xuyên hổng có ưa em nên mới đẩy ly nước mạnh tay quá, em cầm không kịp. Con gái chân yếu tay mềm, dù Xuyên trông có vẻ thư sinh như cũng cao hơn em gần 10 phân nên hiển nhiên sức lực áp đảo, muốn đẩy ngã em đâu phải chuyện khó khăn gì!!! – Đi một vòng dài dòng chóng mặt, cuối cùng cô nàng cũng về đích thành công với ý định ám hại “em chồng hờ”.
Xuyên lắc đầu thở dài, có vẻ như lần này Hiệp lại tiếp tục chọn sai đối tượng nữa rồi, mà chính xác là ba mẹ thì đúng hơn. Chỉ có điều lần này hơi mệt tim vì bà chị này lại hướng tầm ngắm về phía cậu quá tập trung. Lười thanh minh, lại dị ứng day dưa với phụ nữ nên Xuyên chọn cách im lặng, giao mọi quyền xử lý vào tay vị anh trai kiêm người yêu. Hiệp sau khi kiên nhẫn nghe hết lời ca cẫm của Châu thì nhẹ nhàng đỡ cô nàng dậy, tạo thời cơ cho chị ấy lợi dụng ôm ấp sờ soạng bờ vai và cơ ngực rắn rỏi của anh, Xuyên cũng chẳng quan tâm, nhìn đi chỗ khác. Sau khi dìu Châu an vị lên sô-pha, Hiệp lúc này mới xoay người hướng về phía Xuyên đang đứng, mặt đối mặt. Châu háo hức nghiêng người qua để chuẩn bị chứng kiến phân cảnh mắng chửi bênh vực cho cô, có khi còn đánh cho vài cái cũng nên. Hiệp đưa tay lên, hướng đến bên má hơi đỏ lựng của Xuyên, đó cũng là chỗ Châu vừa tát. Vì da mặt Xuyên trắng, lại dễ kích ứng với tác động bên ngoài nên dấu tay in khá rõ, Hiệp ôn nhu vuốt ve nhẹ nhàng lên, ánh mắt hơi lay động mang chút thương cảm, sau đó cất tiếng nói khẽ:

- Em lên phòng đi, ở đây để anh dẹp được rồi!
Xuyên tính nói thêm gì đó nhưng lại thôi, vì quá hiểu rõ tính nhau rồi nên Xuyên càng biết Hiệp luôn muốn tự đứng ra giải quyết mọi rắc rối một mình, tránh ảnh hưởng đến đối phương càng ít càng tốt. Cậu chàng lẳng lặng tiến đến stop đĩa nhạc, lấy ra cất vào hộp cẩn thận rồi tắt tivi, sau đó đi lên lầu, trong khi Châu vẫn há hốc mồm vì sự bình an vô sự của kẻ mình cố tình hãm hại.
- Anh Hiệp, anh bỏ qua dễ dàng vậy sao?! Không một lời trách móc thậm chí nhắc nhở luôn!
- Thì em cũng bảo đừng la mắng em ấy còn gì? Với lại em tự biết mình chân yếu tay mềm, mong manh dễ vỡ nên tự động mất đà té ngã, đâu phải ai làm cho té đâu mà oán trách được!
- Anh… Anh không thấy người em ướt chèm nhẹp sao hả? – Châu chẳng chút ý tứ, ưỡn bộ ngực căng tròn của mình lên để Hiệp dòm cho rõ, mảng nước ướt thẩm thấu vào lớp áo ngoài mỏng manh làm người đứng gần dễ dàng thấy rõ những hoa văn màu đỏ chót của chiếc áo ngực cô đang mặc.
Hiệp không đáp lại, bước vào phòng tắm lấy ra chiếc khăn nhỏ và cái áo mặc nhà của mẹ trên sào, đem ra chìa trước mặt Châu:
- Vào trong thay ra rồi mặc đỡ cái này vào, lấy máy sấy hong khô rồi mặc trở lại, để ướt vậy hoài không tốt đâu! - Lời nói có vẻ quan tâm nhưng cử chỉ lại lãnh đạm như xa lạ.
- Thiệt là cảm động quá đi! – Châu nũng nịu, áp sát người vào Hiệp, không nhận lấy vật phẩm ngay mà đong đưa vòng 1 của mình để lừa tình, ánh mắt rất đỗi “Phan Kim Liên”. – Em muốn anh… thay đồ cho em!!!
- Hì… xin lỗi nha, tui giờ không còn thích ăn bánh bèo nữa!
- Anh giờ chuyển sang ăn bánh da lợn rồi hử? – Châu gặng hỏi mang theo chút tức tối kìm nén.
- Cô biết vậy là tốt rồi!
- Ây da, ba mẹ anh mà biết được khẩu vị “khác loài” này của cậu con trai quý tử, chắc là vui mừng đến muốn chết đi mất!!! – Châu châm biếm với vẻ thâm hiểm đa đoan.
Lúc này chính Hiệp là người kéo Châu áp sát vào mình, ánh mắt sắt lạnh đáng sợ hướng vào đối phương buông lời cảnh cáo cao điểm:

- Tôi đã nói là cô đừng manh động làm càng, khôn hồn thì biết điều một chút! Cô cũng chẳng tốt đẹp gì để có thể đặt chân vào nhà này làm con dâu đâu!
- Tại sao lại không? Chẳng phải em là người tình đầu tiên của anh sao? Và chẳng phải em cũng là người anh có ý định gắn bó lâu dài là gì?!
Trong lúc đó, Xuyên bước xuống trở lại, trên vai có quải theo chiếc ba lô. Dù nhìn thấy khung cảnh “ôm ấp dính khấu” có phần nhạy cảm nhưng nét mặt cậu vẫn không biến sắc, bình thản lướt qua rồi nhìn Hiệp nói một câu:
- Em sang nhà bạn học nhóm, 5 giờ em về ạ!
Hiệp chưa kịp lên tiếng nói gì thì Châu đã chen vào:
- Chắc là qua nhà người bạn trai vô cùng thân thiết, hơn cả mức tình cảm bình thường luôn chứ gì?! Trông cậu ta cũng đẹp trai, cao lớn chẳng kém gì anh trai của cưng mà đúng không? Ây da, hơi khó lựa chọn đây!!!
- Chị đừng có nói nhảm nhí, không biết gì thì đừng có thêm mắm dặm muối vào! – Xuyên cảm thấy hết chịu nổi cái loại con gái rãnh rỗi sinh nông nổi này.
- Tôi nói là chỉ có từ đúng tới chính xác hoàn toàn thôi. Tôi biết cậu cũng đang do dự dữ lắm, chàng nào cũng tươi nguyên hết mà, nhưng tôi nghĩ cậu nên “bát-sê” sang cậu bạn thân kia thì hơn, vì anh trai hào hoa phong nhã này đã có tôi “hốt” rồi!!! – Châu vừa nói vừa tiếp tục lợi dụng ve vuốt ngực Hiệp.

Xuyên chẳng muốn mất thời gian đôi co thêm nữa, cộng thêm chướng mắt với khung cảnh kia nên quay mặt bỏ đi. Nhưng được một đoạn đến giữa sân thì đồng thời chuông cổng reo lên liên hồi, Xuyên bước ra mở thì biết ra người mình đoán trong đầu ngay, chỉ có thể là Định:
- Tui nói để tui tới nhà Định mà, sao lại đây làm gì nữa?
- Tại trễ hơn giờ hẹn nửa tiếng rồi, không biết Xuyên có chuyện gì nên tui tới…
Xuyên định nhanh chóng bước ra đóng cổng đi ngay nhưng bà tám kia như oan hồn vất vưởng quyết chống phá cho banh chành mới chịu siêu sinh, tiếng cười lãnh lót chói tai từ phía sau vọng tới, tiếp nối theo giọng nói lanh lảnh:
- Ây da, cảm động thiệt nha. Chàng đến chờ nàng ở tận cổng luôn cơ! Điệu này thì anh Hiệp sắp sửa mất người yêu là cái chắc rùi, người ta nhiệt tình đến thế mà! Chúc cho đôi trẻ trăm năm hạnh phúc nha, hai cặp đều thành được với nhau, kết thúc phim quá có hậu luôn rồi!!! Hí hí hí…
Bốn đôi mắt cùng hướng về đối diện nhau, mỗi người một biểu hiện, lo lắng có, bực bội có, ngạc nhiên có và đắc thắng có. Ngày trưa hè nóng bức càng thêm rát bỏng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan…


Bình luận

Truyện đang đọc