MỘT THAI 6 TIỂU BẢO BẢO - TỔNG TÀI DADDY BỊ TRA TẤN

Sau khi đưa điện thoại cho Võ Ái Nhi, cô thực sự rời đi. Vừa đi vừa đếm giây trong lòng, nhiều nhất không quá mười giây.

Một... hai... ba... bốn...

Một bước mỗi giây nhưng cô chỉ vừa mới đếm đến bước thứ tư, đã nghe

“Chờ đã” Đào Anh Thy khóe miệng hơi giật giật, vẻ mặt bình tĩnh trở lại

“Cô định giúp tôi như thế nào?” Võ Ái Nhi hói

"Tạo cơ hội cho cô và anh ta. Có phải giờ cô rất khó gặp được anh ta đúng không?"

“Cô có muốn giúp không? Hay đang châm chọc tôi?”

Đào Anh Thy thật không nói nên lời, mình là người hay châm chọc sao?

Cô chỉ nói sự thật.

Cô không so đo với cô ta nữa.

“Cô đưa số điện thoại của cô cho tôi, đến lúc có cơ hội tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô."

"Đào Anh Thy, nếu cô dám giở trò với tôi, tôi nhất định không buông tha cho cô”

"Yên tâm, tôi cũng không muốn dính líu đến Tư Hải Minh, tốt nhất là cô nên mê hoặc anh ta thần hồn điên đảo"

"Đó là bởi vì cô đã sinh con không xứng đáng với anh ấy"

Đào Anh Thy tự nghĩ, mình có nên cho cô ta biết đứa bé kia là ai không nhỉ?

Không nói nhiều lời, Đào Anh Thy sau khi nhận được số điện thoại liền rời đi.

Võ Ái Nhi nhìn bóng lưng cúa cô với vẻ căm hận, thầm nghĩ muốn thương lượng với tôi chính là bảo hổ lột da. Cô cũng quá đơn thuần rồi. Chờ đến khi cô ta gả cho Tư Hải Minh rồi sẽ thu thập cô.

Còn về phía Đào Anh Thy, cô không lo lắng Võ Ái Nhi sẽ quay đầu lại đi tố giác cô, dù sao cũng phải chờ tới khi cô ta đạt được mục đích. Trước đó, cô cần phải nghĩ ra một cách hoàn hảo để giải quyết nguy cơ cho mình đã.

Kế hoạch của Võ Ái Nhi nhất định không thể thực hiện được.

Bởi vì Tư Hải Minh không phải người để người khác xoay chuyển trong tay, chẳng lẽ cô ta bắt anh kết hôn? Một người đàn ông tàn bạo ngay cả ba mình cũng có thế đoạn tuyệt.

Một ngày trời quang mây đãng, ánh nảng mặt trời ấm áp.

Sân gôn phủ đầy cỏ xanh, một câu lạc bộ cao cấp, Tư Hải Minh, người nằm quyền lực của tập đoàn Vương Tân đang ăn chơi ở đây.

Đây là lần thứ ba cô đến đây.

Cách đó không xa, Tư Hải Minh đang vung gậy đánh bóng vào lỗ.

Hôm nay anh mặc một chiếc quần tây đen tôn lên đôi chân dài đẹp mắt, chiếc eo hẹp cùng với áo sơ mi đen vừa vặn. Mỗi cú xoay người đều có thể nhìn thấy những đường nét uyển chuyển quanh eo.

Cố tay áo được xắn lên để lộ cánh tay khỏe khoán, đồng hồ nam phiên bản giới hạn toát lên khí chất sang trọng đưới ánh mặt trời, điềm tĩnh bất khả xâm phạm.

Đào Anh Thy đang ngồi trên ghế da, lười biếng dựa người, trên tay đang cầm đồ uống mát lạnh vừa uống vừa ngẫm nghĩ.

Hôm nay được nghỉ, đáng lẽ có thế ở nhà chơi với sáu đứa nhỏ nhưng bây giờ mỗi khi được nghỉ lại phải đi cùng Tư Hải Minh. Lại phải kiếm cớ đế nói rắng mình làm thêm giờ. Không phải thời thơ ấu của mấy đứa nhỏ nên được bồi đắp sao? Cô rất xin lỗi sáu đứa nhỏ.

Đào Anh Thy sờ điện thoại di động bên cạnh, cầm lên, vừa uống vừa bấm điện thoại, đồng thời cũng chú ý bên chỗ Tư Hái Minh.

Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, chợt nghe thấy Tư Hải Minh giống như ra lệnh nói.

“Lại đây”

Cô dùng ngón tay xóa tin nhản, mở ra giao diện trò chơi, uống một hớp đồ uống nuốt xuống, lười biếng nhìn về phía Tư Hải Minh: "Để làm gì? Tôi không muốn đến đó, ở đây thoải mái hơn"

Cái nhìn chằm chảm im lặng của Tư Hải Minh là cái cô sợ nhất, khiến cô đành phải ngậm miệng lại.

Cho dù ở khoảng cách xa, sức mạnh đáng sợ của đôi mắt đen ấy vẫn mạnh mẽ như vậy.

“Tôi biết rồi” Đào Anh Thy miễn cưỡng đặt đồ uống và điện thoại di động xuống, ngoài ý muốn ra.

Khi đi đến trước mặt anh, người đàn ông cao lớn đã chặn gần hết ánh sáng trước mặt cô và tâm nhìn của cô trở nên mờ mịt: “Anh đang làm gì vậy?"

“Đánh cho tôi xem” Tư Hải Minh đưa cho cô cây gậy đánh golf trong tay.

“Tôi không biết kỹ thuật của anh?”

“Nếu muốn xem kỹ thuật, có thể gọi là nhà vô địch thế giới"

Đào Anh Thy im lặng nhận cây gậy đánh golf của anh, nhìn chằm chằm vào quả bóng nhỏ màu trắng đó, dường như trong lòng không nỡ: “Quả bóng nhỏ, mày kiên nhẫn chịu đau một chút, tao chuẩn bị đánh nhé. Tao sẽ cố gắng thật nhẹ nhàng, không để cho mày đánh đến mức bị thay đối hình đạng. Hay là tao dùng chân đá được không? Tao cảm thấy đá bằng chân có thế đi xa hơn”

Bình luận

Truyện đang đọc