MỘT THAI 6 TIỂU BẢO BẢO - TỔNG TÀI DADDY BỊ TRA TẤN

".." Tư Hải Minh.

Khi Đào Anh Thy vừa định tùy tiện vung gậy coi như xong việc lúc đó, thân thể mảnh mai bồng bị ai đó dán chặt từ phía sau, bao bọc cô lại khiến cô run lên bần bật, cứng đờ người.

Nhiệt độ cơ thế thiêu đốt của người đàn ông mang theo hơi thở mạnh mẽ từ lồng ngực truyền tới, có thế cảm nhận rõ ràng bắp thịt và đường cong va chạm mạnh mẽ với lưng cô.

Mà bàn tay cầm gậy của cô đã bị một đôi bàn tay to lớn khác bao lấy, từ đầu đến cuối đều bị thân thể của Tư Hải Minh ôm chặt.

Cả người Đào Anh Thy căng cứng đến mức nín thở.

“Thả lỏng”

Giọng nói trầm thấp như tắc nghẽn của Tư Hải Minh vang lên bên tai cô: “Tập trung.”

Hơi thở mỏng phả trên đôi tai nhạy cảm của Đào Anh Thy khiến cô co rút cổ lại.

Thấy phản ứng nhỏ của cô, mắt Tư Hải Minh tối sầm lại, ánh mắt anh rơi vào gò má của Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy dù không thẩy cũng cảm nhận được mình đang bị nhìn chăm chú như kim châm.

“Hải Minh, tập trung” Cô nhắc nhở.

Tròng mắt đen của Tư Hải Minh ánh lên một chút lúng túng: “Làm xong đi tắm"

".." Ánh mắt Đào Anh Thy thay đối, chỉ là tắm rửa thôi? Hay còn có dụng ý khác?

Trong lòng cô biết rõ, nhưng không nói gì.

Tư Hải Minh dạy cô đánh bóng, nắm chặt tay cô, đồng bộ xoay người, bốp một tiếng, bóng bị đánh ra, vào lỗ.

Hai nhân viên nữ đang đợi ở cách đó không xa đang xì xào bàn tán.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Hải Minh mang một người phụ nữ tới"

"Lân đầu tiên gì chứ? Đây là lần thứ ba”

"Cùng một người phụ nữ, không phải là lần đầu tiên sao. Trông bọn họ rất xứng đôi”

"Đúng vậy, còn thân thiết cầm tay dạy đánh bóng, cô gái này là ai nhỉ? Cô chủ nhà nào đây?”

"Chuyện này thì tôi không biết, cũng không có ai biết. Ai dám hỏi chuyện này chứ? Chẳng phải là tự tìm chết sao?"

"Nhìn cô gái kia thì có vẻ cô ấy còn rất không vui"

"Ừ, có chút không biết điều."

Lúc này, người không biết điều - Đào Anh Thy đang bị anh nắm tay vung gậy, không nhịn được nói: "Để tôi tự chơi có được không?"

Tư Hải Minh nhìn chăm chú gò má cô.

“Dù sao cũng phải đế tôi tự mình thử sức một chút... A” Đào Anh Thy chưa kịp nói xong, vành tai của cô đã bị cản khiến toàn thân cỏ co rút lại.

“Tôi đi hút điếu thuốc” Tư Hải Minh nói xong, buông cô ra rồi rời đi.

Đào Anh Thy che tai mình lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng to lớn kia đi về hướng ô che nắng.

Người đàn ông này nhất định có tật xấu gì đó.

Cô tức giận đến mức trực tiếp dùng chân đá bóng, khi đá bóng, cô đá rất xa, ngược hướng với lỗ.

Tư Hải Minh ngồi xuống chỗ Đào Anh Thy đã ngồi trước đó, bắt tréo chân, cầm lấy điểu thuốc, cần vào giữa môi, chảm lửa, khói thuốc tràn ngập, đầy khí chất thâm trầm.

Nhân viên gần đó đã chuẩn bị cà phê đá từ sớm, Tư Hải Minh nhấp một ngụm rồi tiện tay cầm điện thoại của Đào Anh Thy bên cạnh lên. Mở ra thì giao diện nó là trò chơi đánh bài.

Khi Đào Anh Thy đặt quả bóng thứ hai xong, chuẩn bị vung gậy, cô để ý thấy Tư Hải Minh đang nghịch điện thoại di động cô, khiến tay nắm gậy của cô siết chặt.

Điện thoại di động của cô có mật khẩu.

Nhưng thấy Tư Hái Minh nhìn chằm chẳm vào điện thoại của cô hồi lâu, không giống như vì mật mã khó?

Đào Anh Thy kéo gậy bước tới, nhìn thấy màn hình điện thoại di động của cô đã bị mở ra, kinh ngạc: " Hải Minh, sao anh biết mật khấu điện thoại di động của tôi?”

"Nó khó lầm à?"

Đào Anh Thy biết không khó, chỉ cần cô lấy điện thoại di động bên cạnh Tư Hải Minh thì anh có thế chú ý tới. Dù sao mật khấu của cô cũng không phức tạp.

"Hải Minh, đây là điện thoại di động của tôi, thuộc về riêng tư cá nhân, anh làm như thế là không tốt lắm đâu nhỉ?"

“Từ đầu tới chân cô còn có riêng tư? Há?” Giọng Tư Hải Minh trầm thấp, phát ra từ tính.

Sắc mặt Đào Anh Thy đỏ bừng, không biết là tức giận hay là xấu hố.

Đào Anh Thy trở lại chỗ cũ, quay mặt lại nhìn Tư Hải Minh vẫn bình tĩnh như đang cầm điện thoại di động của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc