MỘT THAI 6 TIỂU BẢO BẢO - TỔNG TÀI DADDY BỊ TRA TẤN

Coi như Đào Anh Thy cũng có chút tâm cơ. Lại biết đụng đến chiều kim thiền thoát xác. Vẫn chưa có một ai dám ngang ngược trước mặt ngài Tư Hải Minh, đây coi như mở rộng tầm mắt.

Tư Hải Minh đôi mắt đen sâu hoắm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lòng bàn tay siết chặt cài vòng màu bạc, cật lực kiêm chế, giọng nói trầm thấp phảng phất như tu la địa ngục: “Cho dù có phải đào ba thước đất cũng phải đem cô ấy bắt về cho tôi”

Đào Anh Thy bước từ trên xe xuống, lập tức thuê một chiếc xe khác đến thành phố lân cận. Chính là vó ngựa không ngừng mà chạy trốn. Cô không dám lơ là một giây một phút nào.

Trên xe, dì Hà hỏi: “Đã rời khỏi thành phố rồi, còn phải chạy như ma đuổi vậy sao?”

“Di Hà, nội không hiểu Tư Hải Minh. Cái vòng bạc đó bị ném vào trong hồ anh ta chắn chắn sẽ tìm đủ mọi biện pháp vớt lên. Cái vòng đó có gần máy định vị, tìm được chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian nhưng không có nghĩa là không thể tìm. Một khi anh ta phát hiện chỉ còn mỗi cái vòng, không có người, anh ta sẽ biết đấy là mưu kế của tôi, chắc chắn sẽ nhanh chóng đuổi theo. Chỉ cần tra rõ các vé đã được bán thì sẽ biết tôi đã đi thành phố kia”

“Cô rơi vào hồ nước, vòng tay bị rơi ra, đây cũng là bình thường mà?”

“Nhưng mà tôi không dám ôm hy vọng vào cái may mắn mỏng manh này, tôi lo lắng” Đào Anh Thy nói.

Dọc đường đi, trong lòng cô giống như treo một thùng nước đầy, sẵn sàng bị lật đổ bất cứ lúc nào.

Cô rất sợ Tư Hải Minh sẽ bất chợt xuất hiện trước mắt cô.

Trốn thoát thất bại không nói, chắc chắn sẽ phải chịu đủ loại hành hạ của Tư Hải Minh. Vừa nghĩ đến những thủ đoạn trừng phạt kia, nội tâm của Đào Anh Thy không ngừng dâng lên từng trận sợ hãi. Chắc hẳn tâm tình phải xuống địa ngục bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.

“Nhưng mà dì lo lắng mấy đứa bé này không chịu nổi” Di Hà nói.

Đào Anh Thy đưa mắt nhìn sáu đứa bé dọc đường đi vô cùng ngoan ngoãn, sờ sờ ôm ôm bọn họ một chốc: “Cố gắng một chút nữa được không? Đến đây, ngủ bên cạnh mẹ này, giống như ngủ ở nhà vậy”

“Mẹ, chúng ta sẽ đi máy bay sao?” Bảo Nam hỏi.

Năm cặp mắt khác cùng lúc sáng lên, tựa như có một tình yêu bất diệt đối với máy bay.

Bảo Vỹ: “Mẹ, con quên mang gấu trúc rồi, gấu trúc chưa từng được đi máy bay”

Bảo Nam: “Con muốn chơi súng”

Bảo Long: “Mẹ, con với Bảo My quên mang theo con diều rồi”

Bảo My: “Không mang.”

Bảo Hân: “Mẹ mua cho con chiếc nhẫn, con cung quên mạng đi rồi”

Bảo An giơ cánh tay nhỏ bé mập mạp lên, trên tay không có gì cả, bộ dáng có chút đáng thương: “O.”

Bút của cậu, cậu cũng quên mang rồi.

Đào Anh Thy đầu đầy mồ hôi, các con cho rằng đây là đi du lịch hả? Đành an ủi: “Đến nơi rồi mẹ mua lại cái khác cho bọn con, được không?”

“Được ạ” Sáu cái miệng nhỏ đồng thanh đáp ứng.

Màn đêm phía ngoài càng ngày càng đen, xe rất nhanh đã chạy đến sân bay, tâm tình bất an của Đào Anh Thy đần dân buông xuống. Sáu đứa nhỏ ngáp đài ngáp ngắn trên xe. Ba đứa dán vào người dì Hà ngủ mất, ba đứa còn lại thì dựa vào Đào Anh Thy mà ngủ. Sau khi xe rời đi được khoảng nửa giờ, dì Hà đột nhiên ai da một tiếng.

“Thế nào rồi?”

“Bảo My sốt rồi. Nóng quá” Di Hà sốt ruột nói.

Đào Anh Thy lo lắng đưa tay sang sờ trán Bảo My, nhiệt độ quả thật hơi cao.

Trước khi ngủ còn rất bình thường mà.

“Bảo My, Bảo My?”

“Hu hu” Bảo My nhắm mắt, khóe mắt mang theo hơi nước, giọng nói mềm nhũn khóc thút thít.

“Bác tài, muốn đến thành phố lân cận còn bao lâu nữa?”

“Nếu không kẹt xe thì cũng phải hai tiếng rưỡi nữa” Bác tài nói.

Đào Anh Thy không thể nghĩ tới trường hợp Bảo My sẽ lên cơn sốt.

Trán nóng như vậy, cơ thể Bảo My xưa nay yếu ớt, nhất định là thời gian đi đường quá dài nên con bé có chút chịu không nổi.

“Anh Thy, phải mau quay lại thôi. Còn đến hai tiếng rưỡi nữa, lỡ như đứa bé này sốt đến có chuyện gì, cháu sẽ phải tự trách cả đời đấy” Dì Hà gấp gáp nói.

“Tôi biết”

Đào Anh Thy chắc chắn không thể để cho Bảo My sốt hai canh giờ trên đường được, nói với thầy: “Bác tài, trở về thôi, đưa chúng tôi thẳng đến bệnh viện đi”

Bình luận

Truyện đang đọc