MỘT THAI HAI BẢO: CỐ TỔNG THEO ĐUỔI VỢ THẬT KHÁC THƯỜNG

Chặn đứng ánh mắt hình viên đạn của Cố Hồng Việt, Lục Triển Tinh chui tọt vào trong xe như một chú cá chạch, động tác linh hoạt, uyển chuyển.

Cố Hồng Việt không chấp nhặt với anh ta.

Ngồi vào xe, anh mở khung chat với Thẩm Nhất Nhất, gửi một tin nhắn ngắn gọn, hỏi cô đã xem qua thông tin các trường mầm non lớn ở Ma đô chưa.

Lúc Thẩm Nhất Nhất mở tin nhắn ra, cô đang xem thông tin của trường mầm non thứ ba.

Không thể không nói, những trường mầm non này đều rất tốt.

Cô nghiêng về lựa chọn trường gần Hoa Thịnh Danh Đế hơn.

Chỉ có cách xa Cố thị trang viên, mới có thể tránh được việc bọn trẻ bị người ta lấy lý do “gần nước, gần chùa dễ tu” mà âm thầm đón đi mất!

A Hi ngồi trên ghế sofa đối diện Thẩm Nhất Nhất.

Cô ấy nhìn người phụ nữ này sau khi ăn tối xong, vẫn luôn bận rộn vì chuyện của bọn trẻ, rõ ràng đáy mắt đã hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng kiên trì.

“Chọn đại một trường là được rồi, những trường mầm non này đều ổn, nhắm mắt chọn cũng không sai đâu.” A Hi ôm Thẩm Phồn Tinh đang bò tới bên cạnh mình, khuyên nhủ Thẩm Nhất Nhất.

Thẩm Nhất Nhất không hề d.a.o động, lúc nói chuyện, ánh mắt thậm chí không rời khỏi chỗ tài liệu kia, “Sắp xem xong rồi, không còn mấy trường nữa.”

“Mẹ thật là chăm chỉ, mẹ chăm chỉ là mẹ đẹp nhất!” Thẩm Phồn Tinh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với vẻ mặt sùng bái.

A Hi dở khóc dở cười, muốn ngăn cản con gái tiếp thêm động lực một cách bừa bãi đã là không kịp rồi.

Đột nhiên, cô ấy nảy ra một ý tưởng, nghĩ đến việc huy động bọn trẻ giúp giải quyết một vấn đề nan giải khác của Thẩm Nhất Nhất.

“Mẹ đi làm rất đẹp có đúng không? Vậy thì các con cũng có thể đẹp như vậy.” Nói xong, A Hi gọi cả hai cậu con trai sinh đôi lại, “Các con hãy giúp mẹ suy nghĩ xem, làm thế nào để nâng cao phúc lợi cho các cô chú nào?”

Thẩm Nhất Nhất rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên, “Cô đúng là nhà tư bản vô tình! Bóc lột tôi còn chưa đủ, còn muốn bóc lột cả con cái nhà tôi sao?!”

“Tập hợp trí tuệ của quần chúng mà, cô không hiểu đâu.” A Hi nói một cách đường hoàng.

Cố Ân Nặc không để ý đến cuộc đấu khẩu giữa những người lớn, cậu bé chắp hai tay nhỏ ra sau lưng, cảm thấy đây là cơ hội tốt để bản thân tỏa sáng!

Khoảng thời gian trước, cậu bé mải mê đóng vai Thẩm Cảnh Trừng, đến nỗi không có cơ hội nào để làm chính mình!

Cậu bé rất giỏi trong việc đưa ra đề xuất đấy!

Cậu bé nhất định phải chính thức chứng minh bản thân với mẹ!

“Con cảm thấy, trước tiên có thể cho bọn họ đi làm muộn nửa tiếng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-113.html.]

“Nếu như bọn họ đều rất bận, công việc mới xuất hiện không ai làm, có thể đặt thêm phần thưởng.”

A Hi nghe xong liên tục gật đầu, cảm thấy phương án mà Cố Ân Nặc đưa ra rất hay, còn cố ý gọi Vân Dật lấy máy tính bảng đến, ghi lại từng đề xuất một.

Thẩm Cảnh Trừng và Thẩm Phồn Tinh cũng tích cực tham gia, coi việc đưa ra đề xuất này như một trò chơi mới lạ, thú vị.

“Bình thường chuẩn bị đồ ăn vặt cho bọn họ!”

“Cho phép bọn họ mang thú cưng đến công ty!”

“Giấu quà nhỏ ở nơi bọn họ làm việc! Ai tìm thấy thì là của người đó!”

“Cung cấp đồ uống miễn phí đa dạng!”

“Giúp bọn họ thanh toán giỏ hàng!”

“Giúp bọn họ trông con!”

Bọn trẻ càng nói càng thái quá, cuối cùng mọi người đều cười ầm lên.

Hôm sau.

Liêu Minh Hoa vừa đến công ty đã nhớ đến việc hôm qua mình đã khiến Thẩm Nhất Nhất phải cúi đầu trước mặt mình.

Sảng khoái!

Để ăn mừng chiến thắng bước đầu này, Liêu Minh Hoa gọi cho mình một phần bữa sáng thịnh soạn.

Đang lúc cô ta ung dung tự tại hưởng thụ cảm giác hạnh phúc mà bữa sáng mang lại, thì một email từ cấp trên, “ting” một tiếng, được gửi đến hòm thư của Liêu Minh Hoa.

Cô ta nghiêm mặt click mở ra xem, xem xong, đột nhiên cảm thấy bữa sáng trong tay không còn thơm ngon nữa.

Có ý gì đây?!

Trụ sở chính muốn bổ sung nhiều phúc lợi cho nhân viên của Bơ Trái Cây như vậy sao?

Chẳng lẽ là trách cô ta trước đây đặt ra quy định quá hà khắc sao?

“Khụ khụ khụ…” Liêu Minh Hoa lấy khăn giấy che miệng, sắc mặt nhợt nhạt.

Cô ta, thật sự đã thắng Thẩm Nhất Nhất sao?

Hừ… 

Bình luận

Truyện đang đọc