MÙA ĐÔNG GREENLAND

August nhớ khi ấy anh mới đến căn cứ chưa được mấy năm, đội trưởng trước đó của Sao Thiên Lang có ý bồi dưỡng anh. Mùa xuân năm ấy, sau khi đội trưởng xin xuất ngũ, tổng bộ gửi văn bản bổ nhiệm rất nhanh. Anh trở thành đội trưởng đương nhiệm trẻ tuổi nhất trong lịch sử Sao Thiên Lang.

Thời gian bổ nhiệm vào tháng Năm. Sau khi nghi thức bàn giao chìa khóa nhẹ bẫng kết thúc, anh mới biết tầm quan trọng của thứ này, nhưng lại hoàn toàn không biết nó có ý nghĩa như thế nào đối với mình.

Manh mối sớm nhất xảy ra vào tháng Bảy. Lúc đó anh đang bận huấn luyện thành viên mới. Lần đầu tiên hoàn toàn chịu trách nhiệm khiến anh bận rộn sứt đầu mẻ trán. Vào tuần tập huấn thứ hai, anh phát hiện cửa ký túc xá có dấu vết bị cạy. Do không bị mất thứ gì nên anh cũng không kiểm tra camera giám sát. Bốn, năm ngày sau, anh phát hiện có người lục lọi đồ đạc trong phòng, lúc này mới nhận ra có điều không ổn, nhưng khi kiểm tra camera của căn cứ thì lại không phát hiện điều gì khác thường.

Anh không có nhiều đồ cá nhân, không đáng để người khác nhòm ngó nhiều lần. August nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra chiếc chìa khóa. Anh đoán sau hai lần không thu hoạch được gì, đối phương sẽ tìm cách lục soát phòng làm việc của anh, bèn cố ý bày kế bắt ba ba trong rọ.

“Người tới là một đặc vụ nước A. Hắn rất thông minh, nhận ra không thể ép tôi giao chìa khóa trước khi chuông báo động của căn cứ bị kích hoạt, phán đoán xong thì lập tức rời đi, trước khi đi còn nói sẽ tặng tôi một món quà. Tôi không bắt được hắn, cũng không để tâm câu nói đó.” Giọng August bình thản, nhưng Dan lại nghe thấy sóng ngầm ẩn giấu phía dưới.

“Một tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ tổng bộ, yêu cầu tôi tức tốc đến Copenhagen, trực thăng đã tới đón. Lúc đó trong lòng tôi đã có linh cảm không lành. Họ đưa tôi đến tòa nhà tổng bộ rồi dẫn tôi tới phòng họp MI3 ở tầng 5 dưới lòng đất.”



August sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy. Ánh sáng trong phòng họp mờ tối, màn hình máy chiếu chiếm hơn nửa bức tường bên tay trái, phía trên có hai bóng người qua lại. Giám đốc MI3 và tướng quân của Sao Thiên Lang đang ngồi ở bàn hội nghị, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Báo cáo!” August chào theo kiểu nhà binh.

Vị tướng quân tóc hoa râm gật đầu với anh, hiếm khi ông do dự, không cất lời mà chỉ gật đầu với sĩ quan phụ tá đứng kế bên. Sĩ quan phụ tá nhấn điều khiển từ xa, màn hình chiếu trên tường chuyển động.

“Đây là video sáng nay MI3 nhận được. Tình huống khẩn cấp, chúng tôi phải gọi cậu tới ngay. Cậu xem trước đi.” Vị tướng nói.

Linh cảm không lành được chứng thực, trái tim August đập mạnh. Anh cúi chào rồi đáp “Vâng”, quay người nhìn về phía video.

Bối cảnh video giống như trong một căn hộ được bài trí đơn giản. Ban đầu hình ảnh hơi rung, góc quay ngang qua một góc phòng khách, August nhận ra bức ảnh tốt nghiệp trung học của anh, là bức ảnh cả gia đình. Ngay sau đó, camera được cố định, giọng một người vang lên: “Thượng úy August Field, ngài có biết người này không?”

Một người đàn ông gầy gò bị trói vào ghế bàn ăn. Ông kiệt sức gục đầu sang một bên, nửa người trên mặc áo sơ mi caro chỉ cài vài cúc, lộ ra áo lót giữ nhiệt màu xám bên dưới, nửa người dưới vẫn đang mặc quần ngủ.

Đó là bố anh.

“Về phần tôi, chúng ta vừa mới gặp mặt vài ngày trước, hy vọng trí nhớ của ngài không quá tệ.” Trong lúc nói chuyện, một gương mặt có phần quen thuộc xuất hiện trong máy quay.

Đồng tử của August chợt co lại. Anh tiến lên một bước, ngón tay nắm chặt tay vịn của chiếc ghế bên cạnh.

“Thượng úy, tôi nghĩ lúc này cậu đang có mặt trong phòng họp tổng bộ ở Copenhagen, trưởng quan của người hẳn cũng đang ở bên cạnh. Tôi lặp lại yêu cầu lần nữa, giao chìa khóa ra đây, tôi cam đoan bố ngài sẽ nguyên vẹn. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, trong vòng 12 giờ, nếu tôi không nhận được câu trả lời thuyết phục, vậy thì tôi sẽ mặc định hiểu là mấy người đã từ chối giao dịch này. Bằng –” Hắn giơ tay phải lên, chỉ vào thái dương con tin, ra hiệu động tác bắn súng. Màn hình vụt tối.

August đột ngột quay đầu nhìn trưởng quan của mình, ánh mắt sắc bén: “Còn lại bao lâu?”

Như đã đoán trước được phản ứng của anh, viên tướng ra hiệu cho anh bình tĩnh: “Từ khi nhận được video, chúng tôi đã cử người xác định vị trí và tìm kiếm, bây giờ còn lại…” Ông giơ tay lên nhìn đồng hồ: “5 tiếng.”

August như chợt nhớ ra điều gì: “Em gái tôi thì sao? Con bé đang ở đâu? Có an toàn không?”

“Chúng tôi đã cử người tới đó. Đừng lo, cô ấy hiện đã an toàn.”

“Tôi yêu cầu tham gia đội tìm kiếm.” August chào tướng quân, trong giọng anh mang theo sự lo lắng không thể che giấu.

Giám đốc MI3 hít một hơi sâu: “Thượng úy Field, chúng tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng sau khi kỹ thuật viên của chúng ta kiểm tra thì chỉ có thể xác định được vị trí gửi video nằm trong thành phố Luân Đôn, không thể thu hẹp hơn. Mặc dù công tác ngoại giao đã được thực hiện, quân đội của họ đã cử năm đội hỗ trợ chúng ta tìm kiếm, nhưng trước khi thu hẹp được phạm vi, chúng tôi không khuyến nghị cậu đến hiện trường.”

August im lặng trong vài giây, sau đó quay người giáng một cú vào bức tường phòng họp.

Tướng quân trao đổi bằng ánh mắt với giám đốc MI3, ông đứng dậy đi tới bên cạnh August, vỗ vai anh: “Mọi chuyện chưa tới bước cuối cùng, chúng ta vẫn còn đường sống, gọi cậu tới cũng là để hỗ trợ kỹ thuật viên tiến hành tìm kiếm. Cậu có biết bố mình thường hoạt động ở khu vực nào của London không? Từ video vừa nãy, chắc hẳn bố cậu bị đưa đi vội vàng.”

August im lặng vài giây, anh lắc đầu đau đớn: “Gần hai năm nay tôi không liên lạc với ông ấy. Tôi chỉ biết địa chỉ căn hộ của ông ở Luân Đôn.”

“Em gái cậu có biết không?”

Lần này August im lặng lâu hơn, anh biết nếu hỏi Mia, cho dù chuyện này có kết quả ra sao thì chắc chắn cũng sẽ khiến cuộc sống của cô bị ảnh hưởng. Nhưng…

“Tôi không rõ, tôi sẽ thử hỏi con bé.”

Vị tướng già thở dài một tiếng, ra hiệu cho sĩ quan phụ tá bên cạnh: “Gọi cho cô Mia Field.”

Sĩ quan phụ tá gọi video cho đặc vụ trong căn hộ của Mia, sau khi trao đổi ngắn gọn với đối phương, điện thoại được chuyển đến tay Mia. Khi khuôn mặt của cô xuất hiện ở màn hình chiếu trên tường, trong chốc lát August không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Giọng Mia rất lo lắng: “August? Rốt cuộc có chuyện  vậy? Sao đột nhiên có nhiều người lạ đến căn hộ của em, họ nói tình huống hiện tại em cần được bảo vệ? Có phải anh xảy ra chuyện gì không?”

August trả lời mập mờ: “Anh không sao, không có chuyện gì.”

Mia dừng lại, tiến lại gần máy quay, như thể cố tìm ra manh mối nào đó trên khuôn mặt anh: “Cho dù từ lúc tốt nghiệp trường quân đội tới giờ anh chưa từng trở về nhà, nhưng em tự thấy mình vẫn hiểu anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

August hít một hơi sâu: “Em có biết ngoại trừ căn hộ và trường đại học bố đang công tác thì ông ấy thường đi đâu trong Luân Đôn không?”

Mia sững sờ trong vài giây, sắc mặt cô thay đổi: “Bố rất ít bạn bè ở London. Những lúc được nghỉ, hầu như bố đều ở trong phòng thí nghiệm. Có phải bố gặp chuyện gì không?”

August không trả lời thẳng câu hỏi của cô: “Bố không sao, anh sẽ đích thân đi tìm, em yên tâm. Có tin tức anh sẽ liên lạc lại với em.” Nói xong, anh cúp điện thoại trước.

Phòng họp rơi vào một khoảng lặng ngắn.

Không biết đã trôi qua bao lâu, August cười một tiếng ngắn ngủi, anh quay sang tướng quân: “Thưa ngài, tôi yêu cầu gia nhập đội tìm kiếm.”

Ánh mắt như chim ưng của ông lão nhìn anh chằm chằm, nhưng không trả lời.

Anh cảm thấy như có thứ gì chặn trong cổ họng, khó khăn nói tiếp: “Tôi biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề, tôi cũng biết nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì mô hình dữ liệu tài nguyên địa hình của đảo Greenland không được phép tiết lộ ra ngoài. Ngài yên tâm, tôi luôn ghi nhớ lời thề của mình khi tiếp nhận chức vụ đội trưởng Sao Thiên Lang.”

Tướng quân thở dài, ông xua tay: “Trực thăng đang đợi lệnh trên mái nhà, cậu có thể dẫn theo ba điệp viên MI3.” Ngừng lại một giây, ánh mắt ông đột nhiên sắc bén: “Đừng quên trách nhiệm và cam kết của cậu, thượng úy.”

August kính cẩn chào tại chỗ, rồi quay người sải bước ra ngoài.



“Tên đặc vụ đó rất xảo quyệt. Thực ra ngay khi lên đường tôi đã biết, xác suất giải cứu bố tôi thành công chưa đến 1%, nhưng trong lòng vẫn cố ôm hy vọng. Kỳ tích đã không xuất hiện. Trong hoàn cảnh như tổng bộ, sinh tử của một người sao có thể sánh bằng lợi ích quốc gia. Tôi tưởng khi gia nhập mình đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng tôi vẫn đánh giá bản thân quá cao. Trên thực tế, từ khi bố mẹ tôi sống ly thân, mối quan hệ giữa tôi và ông ấy luôn không tốt. Nhưng rốt cuộc ông ấy là bố tôi, chưa kể đến Mia. Trong chuyện này, con bé sẽ mãi mãi không tha thứ cho tôi, tôi biết.”

“Mia… Em gái của ngài, có biết chuyện đã xảy ra không?” Dan khẽ hỏi.

“Con bé không biết chi tiết, nhưng chắc cũng đoán được tám, chín phần. Lần cuối tôi nhìn thấy nó là trong đám tang của bố.”



Tang lễ được tổ chức tại một nhà thờ gần trường học, lúc đó Mia vẫn chưa tốt nghiệp, cô xin nghỉ phép từ phía Bắc trở về cử hành tang lễ. August đến sân bay đón, cô được một vài đặc vụ MI3 hộ tống xuống máy bay. Khi nhìn thấy August ở lối ra, cô bước tới, cho anh một cái tát trước mặt bao nhiêu người.

“Sao anh có thể… sao anh có thể trơ mắt nhìn bố bị… bị…” Gương mặt cô méo xệch, đôi mắt ầng ậng nước.

So với nỗi đau trên má, điều khiến August đau đớn hơn cả là sự tan nát cõi lòng trong giọng cô.

Giờ phút ấy, anh biết người em gái mà anh luôn cưng chiều đã không còn là cô gái nhỏ dựa dẫm và tin tưởng anh như trước.

Bình luận

Truyện đang đọc